Chiến thần và Thánh hoàng đều là thủ lĩnh tối cao của Cổ Vu tộc và nhân tộc, thế nên mối cừu hận giữa chiến thần và thánh hoàng lớn bao nhiêu thì cừu hận giữa Cổ Vu tộc và nhân tộc sẽ lớn bấy nhiêu, thậm chí còn lớn hơn nữa.
Ngay cả khi biết được bí pháp bảo điển của Cổ Vu tộc có thể giải trừ huyền âm tuyệt mạch, nhưng với tu vi chưa tới Mệnh Tuyền cảnh, Cổ Thần cũng không dám dễ dàng đặt chân tới Nam Hoang.
Cứ như vậy, thời gian càng trở nên bức thiết.
"Như Ý Linh Lung bảo tháp, bắt buộc phải tới tay."Trong lòng Cổ Thần kiên định.
Ngồi trên hồ lô, Tiểu Bạch vẫn còn chưa hết vui mừng, không ngừng cười nói, Thiểm Thiên Phong Dực chính là pháp bảo phi hành cực phẩm của Phong Lôi Ưng tộc, nếu có tu vi Mệnh Tuyền cảnh, lại sử dụng Thiểm Thiên Phong Dực, độn tốc sẽ cực nhanh, so với hồ lô lớn của Nam Thiên đạo nhân còn muốn nhanh hơn.
Một kiện pháp bảo tốt như vậy cư nhiên được người ta dễ dàng đưa tới, muốn không vui cũng khó.
- Tiền bối, lệnh đồ cách chỗ này còn có 20 vạn dặm, chính là hướng này.
Thông qua lệnh phù truyền âm, Cổ Thần biết được phương vị hiện tại của Ma Vinh.
Lệnh phù truyền âm là pháp bảo đặc thù do đại năng tu sĩ yêu tộc luyện chế, rất thịnh hành tại thời kỳ thượng cổ. Cho dù là tại Trung thổ cũng hay xuất hiện, có điều từ cuối thời kỳ thượng cổ... Có rất nhiều tu sĩ thất tung, phương pháp luyện chế lệnh phù truyền âm này cũng theo đó mất đi, Trung thổ tuy có lệnh phù truyền âm lưu truyền tới nay, nhưng số lượng rất nhỏ, thậm chí một vì tiên tông đại pháp cũng không có được.
Bất quá trong yêu vực Đông Hoang, lệnh phù truyền âm có rất nhiều, được lưu truyền lại cũng không ít. Nhưng qua hơn vạn năm, càng dùng lại càng ít, lệnh phù truyền âm thượng phẩm gần như đã không còn, cho dù là tộc đàn siêu cấp như Phong Lôi Ưng tộc cũng không có được lệnh phù truyền âm thượng phẩm.
- Cổ Thần tiểu hữu, ta đi gặp tiểu đồ, ngươi có muốn đi theo hay đi bờ Đông Hải trước? Côn Ngô Bí Cảnh mặc dù trong Đồ Yêu Cốc, nhưng lộ tuyến đi vào cũng không phải nằm trong Đồ Yêu Cốc mà lại tại bờ Đông Hải.
Nam Thiên đạo nhân hỏi.
Cổ Thần nói:
- Đông Hoang tuy lớn nhưng vẫn có thể tìm ra biến giới, còn Đông Hải lại vô biên vô hạn, vẫn bối muốn đi trước một bước, nhìn xem bờ Đông Hải có cảnh tượng ra sao?
Cổ Thần và Tiểu Bạch có Thiểm Thiên Phong Dực, dù có đụng phải yêu tu Mệnh Tuyền cảnh cũng không sợ, tự nhiên muốn đi tớ trước nhìn xem.
Nam Thiên đạo nhân gật đầu, nói:
- Tại bờ Đông Hải có thể thâm nhập vào trong Đông Hải. Thế nhưng sâu trong Đông Hải là nơi sinh sống của một mạch long tộc, đông hải long tộc, hùng bá hải vực, phạm vi lãnh địa còn lớn hơn so với toàn bộ Đông Hoang, đó mới chân chính là đại tộc đàn yêu tộc.
Rồng được xưng là thần thú, vẻ vẹn chỉ là một tộc thanh long, bên trong yêu vực đã là đệ nhất siêu cấp đại tộc đàn, mà đông hải long tộc cũng là một đại chủ mạch, thế lực cực kỳ to lớn.
Tu sĩ nhân tộc bình thường vẫn tách riêng long tộc ra thành một tộc riêng biệt với yêu tộc, từ đó có thể thấy được long tộc cường đại tới mức nào, hầu như là phân nửa thực lực của yêu tộc.
Cổ Thần gật đầu lĩnh hội, cùng với Tiểu Bạch rời khỏi hồ lô của Nam Thiên đạo nhân, mở ra Thiểm Thiên Phong Dực, cả hai liền bay về phía đông, Nam Thiên đạo nhân vẫn tiếp tục bay về phía tây, đi đón tiểu hòa thượng.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.comNơi này cách Đông Hải không tới năm vạn dặm, một đường bay thẳng về phía đông, tới ngày hôm sau, mặt đất phía trước đã tới đầu cùng, một mảnh đại dương mênh mông xuất hiện trước mắt hai người, một trận khí tức dâng trào lập tức đập vào mặt.
Khác với Huyết Loan Hải, Huyết Loan Hải tuy rằng liếc măt không thấy được đầu cùng, nhưng còn có một loại cảm giác tĩnh lặng, xa xa không có loại khí tức dâng trào như Đông Hải.
Sâu trong tầm mắt, từng đạo sóng lớn ngập trời liên tiếp vỗ bờ, ngọn sóng đập vào bờ cao tới hơn ba mươi trượng, vừa lui trở lại, phía sau đã có một con sóng lớn khác đẩy đi lên...
Cảm giác như sâu trong lòng đại dương mênh mông, có một bàn tay thật lớn, liên tục đánh nước biển đi vào, từng ngọn sóng nối tiếp từng ngọn sóng, liên tục không bao giờ ngừng.
Không lâu sau, Cổ Thần và Tiểu Bạch đã đi tới bờ biển Đông Hải, hai người vẫn chưa hạ xuống đất mà phi lên cao hơn sáu nghìn trượng, trông về phương xa, phía trước toàn là mặt biển gợn sóng, kéo dài tới tận chân trời.
Một cỗ khí tức thiên địa mênh mông dâng lên trong lòng khiến con người ta cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé, cho dù có được thần thông vô biên, nhưng đối diện với trời đất mênh mông, vẫn còn rất nhỏ bé.
Trong truyền thuyết xa xưa, tu sĩ có được pháp lực dời núi lấp bể, thế nhưng đối diện với mặt biển mênh mông dường này, muốn dời bao nhiêu núi để lấp cho đầy?
- Đây là lần đầu tiên ta thấy được đại dương mênh mông như vậy...
Tiểu Bạch nhìn Đông Hải, hưng phấn vô cùng, nói.
- Ta cũng vậy!
Cổ Thần mỉm cười gật đầu.
Đều là nhìn không thấy đầu cùng, nhưng Huyết Loan Hải chung quy vẫn là nội hải, bốn phía đều bị lục địa bao vây, không thể có dáng vẻ mênh mông vô tận như Đông Hải, có thể hình thành đại thế thiên địa, khiến nội tâm người ta phải kính ngưỡng.
- Nam Thiên tiền bối phải hai ngày sau mới tới được đây, chúng ta đi phía trước nhìn xem sao, không cần đi quá xa, chừng mấy vạn dặm là được.
Tiểu Bạch đề nghị nói.
- Được... Tối đa năm vạn dặm, không thể đi quá sâu!
Cổ Thần bị khí thế Đông Hải làm cho chấn động, kích thích tính tò mò.
Thiểm Thiên Phong Dực đồng loạt vỗ lên, hai người hóa thành hai đạo điện quang, tiếp tục bay về phía trước.
Một lúc lâu sau, hai người đã bay được hơn bốn vạn dặm, Cổ Thần dừng lại, nói:
- Tới đây thôi! Đông Hải này rộng mênh mông, dù có đi tiếp thêm nữa, cảnh tượng cũng chỉ như này.
Nhìn khắp xung quanh, toàn bộ đều là mặt biển mênh mông, Huyết Loan Hải kia dù lớn tới đâu, Cổ Thần dựa vào bản đồ Hắc Hổ tộc không thể xác định, nhưng cũng có thể phán đoán ra, rộng không quá vạn dặm, Cổ Thần chỉ dùng một canh giờ cũng đủ bay tới tận cùng.
So với Đông Hải mênh mông, tựa như ánh sao so với mặt trời, trách không được cả hai nơi tuy không nhìn tới đầu cùng nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Đông Hải còn lớn hơn toàn bộ yêu vực Đông Hoang, toàn bộ Cổ Hoang rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu? Sợ rằng đại năng thượng cổ cũng phải lắc đầu cảm thán.
Hia người đứng tại bầu trời cao hơn sáu nghìn trượng ngoài khơi quan sát sóng biển, đột nhiên, ánh mắt Cổ Thần chấn động, nhìn về xa xa phía bên trái nói:
- Có động tĩnh!
Chỉ thấy bên trái phía trước hơn nghìn dặm, đột nhiên dựng lên một con sóng cao hơn trăm trượng, một con cự long màu tím từ trong ngọn sóng lao ra, thân mình dài hơn trăm trượng.
Theo sát phía sau cự long là một con rùa dài tới hơn hai mươi trượng, tựa như một tòa cung điện lao ra khỏi mặt biển.
Quang mang chợt lóe, cự long màu tím kia hóa thành một thiếu nữ áo tím, chân đạp trên một phiến lân long màu tím lấp lánh. Con rùa kia cũng lập tức biến thành hình người, là một lão đầu chừng sáu mươi tuổi, trên lưng có gắn mai, dưới chân đạp một khối pháp bảo hình tròn.
- Công chúa, người đừng chạy nữa... Long vương biết được người chạy tới đây sẽ không đập bể xác rùa ta mới lạ...
Lão rùa vừa đuổi theo phía sau long nữ áo tím vừa la lớn.