Chân Tiên Chương 47: Không biết sống chết.


Đại trưởng lão và nhị trưởng lão nghe được, bốn mắt nhìn nhau, đều hiện lên một tia âm trầm, thầm nghĩ:

- Còn có một năm nữa, tu vi tiểu tạp chủng này dù cao tới đâu, đến lúc đó Cổ Thương Nhạc ngồi lên ghế tộc trưởng, tiểu tạp chủng này còn đường sống nữa sao?

Cổ Hiền nói ra như vậy, mọi người càng thêm khách khí… Những vị trưởng bối kia tự nhiên không thể vuốt mông ngựa với thiếu niên mười một tuổi như Cổ Thần, thế nhưng đối với Cổ Thương Khung lại không tiếc lời khen ngợi, hơn nữa đều là khen ngợi về Cổ Thần.

Tỷ thí tông tộc kết thúc được nửa canh giờ, Cổ Thần và phụ thân mình mới rời khỏi vòng chúc mừng của tộc nhân, trở lại nhà mình.

- Thần nhi, con đã luyện Thiên Cương Thối Thể đại pháp tới trọng thứ hai rồi sao?


Vừa về đến nhà, Cổ Thương Khung liền hỏi.

Cổ Thần gật đầu, cũng không nói bản thân sắp luyện thành trọng thứ ba, dù sao muốn luyện thành trọng thứ ba, phải có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng ba.

- Trách không được con có thể tiếp được một đao kia của Cổ Thái, lúc đó phụ thân đã hoảng sợ vô cùng.

Cổ Thương Khung hồi tưởng lại tình cảnh lúc đí, không tự chủ được lại vỗ vỗ ngực.

Nói xong, ngữ khí Cổ Thương Khung chuyển thành vui vẻ, nói:

- Thiên Cương Thối Thể đại pháp này huyền diệu vô cùng, ta luyện lâu như vậy mới khó khăn lắm luyện thành đệ nhất trọng, con thế nhưng mạnh hơn phụ thân nhiều lắm.

Cổ Thần có kinh nguyện tu luyện từ kiếp trước, tu luyện tự nhiên làm ít hưởng nhiều, tuy rằng Cổ Thương Khung có tư chất không kém nhưng vẫn không thể so sánh với Cổ Thần đã từng luyện tới đệ thập trọng được.

Huống chi, Cổ Thương Khung đã nhiều tuổi, trên phương diện tu luyện tự nhiên có điểm yếu.

Cổ Thần cũng không muốn nói nhiều vấn đề này với phụ thân mình, chuyển lời:

- Phụ thân, ngày mai hài nhi lại muốn ra ngoài.

- Cái gì? Lại muốn đi?

Cổ Thương Khung cả kinh.

Cổ Thần nói:

- Tốc độ tu luyện của hài nhi vốn đang rất nhanh, không gặp phải bình cảnh, đi một chuyến nữa tới Đông Hoang, tu vi còn có thể đề thăng.

Hiện dẫn hồn hoa và huyết hống đã tới tay, Cổ Thần tự nhiên muốn toàn lực đi tìm tung tích chích hổ.

Cổ Thương Khung liếc mắt, nhìn ra được vẻ kiên nghị trong mắt nhi tử, biết con mình đã hạ quyết tâm, đành nói:

- Tất cả phải cẩn thận.



Sáng sớm ngày hôm sau, Cổ Thần tới cáo biệt phụ thân, rời khỏi Thành Nhạc Thủy.

Vân Tuyết nghe nói Cổ Thần đánh bại Cổ Thái có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng hai, giành được vị trí quán quân trong tỷ thí tông tộc, Vân Kinh Hồng càng không thể ngăn trở được quyết định của nàng.

Hôm nay, Vân Tuyết tới Cổ gia, lần đầu tiên đi tới nhà Cổ Thần, thế nhưng không đạt được mục đích, Cổ Thần đã sớm rời khỏi Thành Nhạc Thủy từ lâu.

Rời Thành Nhạc Thủy, Cổ Thần không trực tiếp tiến nhập Đông Hoang mà ngự khí bay về phía nam.

Phía nam, cách nơi này hơn trăm dặm, có một tòa thành gọi là thành Thái Dương, tòa thành nằm bên phía nam Thai Sơn.

Dãy núi Thai Sơn cao hơn ngàn trượng, kéo dài hơn năm trăm dặm, phía chính nam là Thành Thái Dương, phía bắc là quáng động Bắc Thai Sơn, cách đó một trăm dặm, chính là Thành Nhạc Thủy.

Thành Thái Dương là thành lớn nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm, so với Thành Nhạc Thủy còn lớn hơn rất nhiều, cảnh giới tu sĩ trong thành cũng cao hơn không ít so với Thành Nhạc Thủy, còn có tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín tọa trấn.

Tu sĩ Thành Thái Dương nhiều hơn so với Thành Nhạc Thủy, tu vi càng cao hơn, lúc này vừa qua năm mới, chúng tu sĩ hầu hết đều ở tại trong thành, đây cũng là mùa giao dịch nhộn nhịp nhất.

Tuy nói nội đan chích hổ là vật hiếm lạ, khả năng xuất hiện tại Thành Thái Dương không lớn, nhưng vẫn cao hơn so với Thành Nhạc Thủy, huống hồ Thành Thái Dương có rất nhiều tu sĩ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ thường xuyên lui tới, cũng có thể nghe được tin tức chích hổ từ trong miệng bọn họ không chừng.

Sau khi ra khỏi thành, Cổ Thần không lấy ra Tật Vũ Phi Phong sử dụng ngay, vẫn duy trì tốc độ của Tiên Thiên cảnh tầng một, chậm rãi phi hành về phía nam, khóe môi còn nhếch lên mỉm cười.

Con người a, vẫn không chịu giáo huấn, vừa ra khỏi thành đã có người đuổi theo, hơn nữa không phải chỉ một người.

Cổ Thần luôn luôn chán ghét những chiếc đuôi bám theo, càng không thích người khác thăm dò bí mật của hắn, đối với những người như vậy, Cổ Thần thà giết lầm còn hơn buông tha.

"Không biết sống chết…"

Cổ Thần thầm nghĩ, khóe môi lại nhếch lên mỉm cười.

Ngự khí phi hành, tốc độ tương đối nhanh, sau một lúc lâu, Cổ Thần đã bay về phía nam được hơn hai trăm dặm, vượt qua trấn Bắc Thai Sơn, thâm nhập vào trong Thai Sơn sơn mạch.

Thai Sơn cao lớn vô cùng, bên trong lại ẩn chứa hung hiểm, có rất ít người tiến nhập.

Phía trước xuất hiện một vách núi cao tới trăm trượng, trên vách núi là một khoảng đất rộng trăm trượng vuông, so với sân rộng của Cổ gia còn lớn hơn, đây lại là một khối đá cực lớn, trên mặt không có lấy một ngọn cỏ.

Cổ Thần hạ xuống trên đỉnh một hòn đá lớn, nhìn thoáng qua vách núi, sâu không thấy đáy.

- Quả thật là nơi giết người hủy xác tuyệt hảo…

Cổ Thần than nhẹ một tiếng.

Theo tiếng than nhẹ của Cổ Thần, một đạo kiếm quang phá không lao tới, kiếm quang vừa tán, một trung niên chừng ba mươi tuổi xuất hiện trên khối đá lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Người này vừa rơi xuống, Cổ Thần cũng không quay đầu lại, vẫn nhìn xuống vách đá như trước.

- Tiểu súc sinh ngươi thật có nhã hứng, sắp chết tới nơi rồi còn có tâm tình thưởng thức phong cảnh.

Hai mắt người này nhìn Cổ Thần chằm chằm, nói.

- Cổ Thiên Tùng, tuy ngươi là chi thứ Cổ gia, nhưng cũng là người Cổ gia, ta cho ngươi một cơ hội, hiện tại rời đi ta còn tha cho ngươi một mạng.

Cổ Thần chậm rãi nói.

- Ha ha ha…

Cổ Thiên Tùng cười lớn, nói:

- Tiểu súc sinh, ngươi thật biết không coi ai ra gì, cho rằng thắng được Cổ Thái có tu vi Tiên Thiên tầng hai là có thể vô địch thiên hạ sao?

Ngữ khí Cổ Thần biến đổi, hỏi:

- Ngươi đi theo mông Cổ Thương Nhạc, có lúc nào nghĩ tới sai lầm? Học theo đường đệ Cổ Thiên Sơn của ngươi, có khi còn sống lâu hơn được một chút.

- Bằng vào ngươi cũng muốn giáo huấn ta?

Cổ Thiên Tùng tức giận nói:

- Hôm nay ta phụng mệnh tới đây lấy tính mạng ngươi, hãy bớt thừa lời đi, để mạng lại thôi!

- Chờ một chút…

Cổ Thần bỗng nhiên xoay người.

- Ngươi còn muốn lưu lại di ngôn?

Cổ Thiên Tung khẽ cười, hắn là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bốn, đối phó với một tiểu tử vừa bước vào Tiên Thiên cảnh tầng một, dễ như trở bàn tay, trong mắt hắn, Cổ Thần chẳng qua chỉ giống một gã hề mà thôi.

Cổ Thần cười quỷ dị, ánh mắt đưa về một bên phía sau Cổ Thiên Tùng, nói:

- Vị trưởng bối kia của Liễu gia, ngươi còn muốn chờ tới khi nào? Chờ Cổ Thiên Tùng giết ta, ngươi không còn bắt sống ta được nữa đâu…

- Liễu gia?

Sắc mặt Cổ Thiên Tùng khẽ biến, hắn cũng không biết có người đi theo, tiểu tử Cổ Thần này dĩ nhiên lại biết được?

- Hừ, tiểu tử giảo hoạt này khẳng định là muốn nhiễu loạn tinh thần của ta, nhân cơ hội đào tẩu.

Cổ Thiên Tùng mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng Cổ Thần, tựa hồ không có nửa điểm biến hóa.

Chỉ là, một tia biến hóa rất nhỏ vừa rồi trong mắt Cổ Thiên Tùng ngược lại đã rơi vào trong mắt Cổ Thần.

Cổ Thiên Tùng đang muốn mở miệng, đột nhiên từ phía sau truyền tới một thanh âm:

- Tốt… Tiểu tử ngươi rất hay, trách không được tộc trưởng lại coi trọng ngươi như vậy.

Thực sự có người Liễu gia?

Cổ Thiên Tùng thất kinh, tâm thần đại chấn, nhất thời xoay người nhìn lại, phía sau cự thạch chợt lóe kiếm quang, một trung niên nhân cao lớn tuổi gần bốn mươi đột nhiên xuất hiện.

- Liễu Thông…

Cổ Thiên Tùng rùng mình, nhất thời chuyển chú ý lên người Liễu Thông.

Cổ Thần bất quá chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng một, Liễu Thông đã bước vào Tiên Thiên cảnh tầng bốn nhiều năm, danh tiếng tại Thành Nhạc Thủy không nhỏ.

Đúng lúc này, Cổ Thiên Tung cảm giác sau lưng mát lạnh, sau đó rất nhanh một cỗ cảm giác nguy hiểm cực độ truyền khắp toàn thân.

Trong nháy mắt khi Cổ Thiên Tùng xoay người nhìn về phía Liễu Thông, Cổ Thần liền xuất thủ, Thanh Ly Kiếm vô thanh vô tức xuất hiện, bay về phía Cổ Thiên Tùng.

Chờ Cổ Thiên Tùng cảm giác được sát khí tới từ sau lưng, đã muộn rồi.

Trong lúc nguy cấp, Cổ Thiên Tùng khẽ dịch thân thể sang một bên, khó khăn lắm mới thoát khỏi cảnh bị kiếm xuyên tim, thế nhưng Thanh Ly Kiếm vẫn xuyên qua ngực phải của hắn, máu tươi nhất thời phun ra ngoài.

Bị Cổ Thần đột nhiên tập kích, Cổ Thiên Tùng đã bị trọng thương.

- Hay, hay, hay…

Liễu Thông nhất thời vỗ tay, nói:

- Tâm cơ rất hay, thủ đoạn rất hay, nếu không nhìn thấy tận mắt, ta tuyệt không thể tin được, một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bốn lại chết dưới tay ngươi như vậy, ha ha…

Cổ Thiên Tùng xoay người, vẻ mặt trắng bệch, ánh mắt lộ ra vẻ kinh khủng, nói:

- Tiểu súc sinh, ngươi dám ám toán ta ngay trước mặt người Liễu gia? Ngươi có phải là người nữa không?

Thu hồi Thanh Ly Kiếm, Cổ Thần nhún vai, nói:

- Ngươi muốn lấy mạng ta, vị tiền bối Liễu gia này chỉ muốn bắt sống ta, ngươi nói xem, người phải chết đầu tiên có phải là ngươi? Vừa cho ngươi một cơ hội, tha cho ngươi một con đường sống ngươi không chọn, càng muốn đi vào đường chết!

- Hắc hắc hắc…

Cổ Thiên Tùng bỗng nhiên cười, nói:

- Ngu xuẩn, quá mức ngu xuẩn, bắt sống sao? Tới Liễu gia, ngươi còn đường sống trở về? Ha ha… Nơi này cách Thành Nhạc Thủy bất quá chỉ hai trăm dặm, Liễu Thông có thể ngăn được ta? Ta sẽ không chết, người chết chính là ngươi…

Cổ Thần lắc đầu, lạnh lùng nói:

- Không, ngươi chết chắc rồi.

Thanh âm lạnh lẽo giống như tử thần tuyên án, truyền vào trong tai Cổ Thiên Tùng.

Liễu Thông tiến lên phía trước vài bước, nói:

- Cổ Thần, tộc trưởng rất thưởng thức ngươi, thầm nghĩ mời ngươi đi Liễu gia làm khách, không bằng chúng ta liên thủ, giết chết Cổ Thiên Tùng, sau đó ngươi theo ta trở về Liễu gia, tộc trưởng nhất định sẽ trọng đãi ngươi.

- Chủ ý này cũng không tồi.

Cổ Thần cười nói.

Thần sắc Cổ Thiên Tùng biến đổi, kinh hãi nói:

- Cổ Thần, ngơi dám thông đồng ngoại tộc, mưu hại ta?

- Đương nhiên sẽ không…

Cổ Thần cười nói.

Nghe Cổ Thần nói vậy, trong lòng Cổ Thiên Tùng an tâm hơn một chút, thế nhưng nhớ tới Cổ Thần vừa đánh lén, nhất thời nghĩ lời người này không thể tin, trong lòng lạ sợ hãi không thôi.

- Cổ Thần, nếu không giết người này, tin tức của ngươi bị lộ ra ngoài, sợ là không hay.

Liễu Thông chăm chú nhìn Cổ Thần, nói.

Cổ Thần lắc đầu, nói:

- Không sợ, không sợ… Như ta nói, hắn chết chắc rồi, ngươi không cần xuất thủ, một mình ta là được.

- Cuồng vọng…

Tuy rằng Cổ Thiên Tùng trọng thương, nhưng nghe Cổ Thần nói hắn như vậy, không nhịn được tức giận quát.

Liễu Thông nói:

- Người này có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bốn, mặc dù đang trọng thương nhưng nếu quyết tâm chạy trốn, ngay cả ta cũng không giữ nổi, một mình ngươi sợ có chút khó khăn, hay nhất vẫn nên xuất thủ cùng nhau.

Cổ Thần nói:

- Tiền bối Liễu gia, ta nghĩ ngươi nên lo cho an nguy bản thân mình thì hơn.

- Vì sao?

Liễu Thông nhìn sang hai bên, nói:

- Nơi này ngoại trừ ngươi, ta và hắn, đầu còn thấy người nào khác.

- Ai…

Cổ Thần lắc đầu thở dài, nói:

- Vừa rồi ta nói chưa dứt lời, ngươi tự nhiên không rõ ý tứ, ta muốn nói chính là, người đầu tiên ta giết là Cổ Thiên Tùng, thứ hai sẽ tới lượt ngươi.

- Ha ha…

Liễu Thông cười to nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta là Cổ Thiên Tùng? Sẽ trúng phải ám toán của ngươi?

Cổ Thiên Tùng nghe Cổ Thần nói, trong mắt cũng hiện rõ vẻ khó tin, một tiểu tử có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng một, dĩ nhiên tuyên bố muốn giết hai cao thủ Tiên Thiên cảnh tầng bốn.

Khoa trương, tuyệt đối khoa trương…

- Ngươi… Và ngươi…

Cổ Thần chỉ vào Liễu Thông, sau đó lại chỉ vào Cổ Thiên Tùng, nói:

- Hai người các ngươi… Đều phải chết!

Theo thanh âm Cổ Thần, một kiện áo choàng nháy mắt xuất hiện sau lưng, chân khí Tiên Thiên trên người đột nhiên tăng mạnh, đạt tới Tiên Thiên cảnh tầng ba.

Đồng thời, Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ nhị trọng được thi triển, cường độ và lực lượng thân thể đều được đề cao gấp hai lần.

Chỉ trong sát na, thực lực Cổ Thần được tăng lên mấy lần, hai người Liễu Thông và Cổ Thiên Tùng chứng kiến mà trừng mắt há miệng kinh ngạc.

Thân thể được cường hóa, hai người Liễu Thông và Cổ Thiên Tùng không nhìn ra được, nhưng chân khí Tiên Thiên tăng lên, hai người lại thấy rõ.

Tay trái Cổ Thần giương lên, Tù Linh Tác lập tức bay tới phía Liễu Thông.

Liễu Thông hét lớn một tiếng:

- Nguyên lai ngươi có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng ba, trách không được không hề sợ hãi, bất quá… Tiên Thiên cảnh tầng ba còn dám nói ra lời cuồng ngôn như vậy, vẫn quá kiêu ngạo rồi.

Cổ Thần măc kệ Liễu Thông nói gì, vừa phóng ra Tù Linh Tác, tay phải cầm Thanh Ly Kiếm bắn ra một đạo kiếm cương dài hơn hai trượng, hai chân giẫm mạnh, cự thạch văng lên tung tóe, thân hình Cổ Thần như lưu tinh hóa thành một đạo tàn ảnh bắn về phía Cổ Thiên Tùng.

Nhanh…

Quá nhanh rồi…

Tiên Thiên cảnh tầng ba, sử dụng Thiên Cương Thối Thể đại pháp trọng thứ hai cường hóa thân thể, lại thêm Tật Vũ Phi Phong tăng tốc, tốc độ của Cổ Thần hoàn toàn có thể sánh ngang với độc ly giao tại Khô Hồn Cốc, cũng là tốc độ khi tới Tiên Thiên cảnh tầng chín mới có được.

Cho dù Cổ Thiên Tùng không thụ thương, cũng khó ngăn được một kiếm nhanh như lưu tinh này của Cổ Thần.

Trong nháy mắt, Thanh Ly Kiếm đã đâm tới trúng ngực Cổ Thiên Tùng, trong lúc hắn còn đang khiếp sợ, ý thức muốn né tránh nhưng thân thể lại không kịp di động.

Thanh Ly Kiếm rút ra, một đạo máu tươi phun ra khỏi ngực Cổ Thiên Tùng, bàn tay hắn bịt lại nhưng vẫn không thể ngăn được máu tươi phun ra ngoài, cũng không ngăn được sinh cơ bị hao mòn.

Trong ánh mắt tràn ngập hối hận, không cam lòng, thân thể lảo đảo lui lại phía sau, rơi xuống vách núi sâu mấy trăm trượng, kết cục cũng biến thành một đống thịt vụn.

- Thế nào có thể? Tốc độ sao nhanh như vậy?

Trong lòng Liễu Thông kinh hãi, lúc này mới biết được Cổ Thần vừa rồi không phải nói mạnh miệng, mà chính là nói thực.

Dưới tốc độ nhanh như vậy, cho dù là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng năm cũng khó có thể né tránh.

Liễu Thông nhất thời nghĩ mình sai rồi, quá mức sai rồi, Liễu Xuyên đã từng nhắc nhở không nên coi thường Cổ Thần… Liễu Thông cho rằng như vậy đã quá đề cao Cổ Thần, nhưng chuyện tới trước mắt mới phát hiện, thực lực Cổ Thần vượt quá xa hắn dự liệu.

Hắn… Đã quá sai lầm.

"Chạy…"

Lúc này, trong đầu Liễu Thông chỉ có một ý niệm, hóa thành một đạo kiếm mang, rất nhanh nhắm hướng Thành Nhạc Thủy bỏ chạy.

- Nơi đây cách Thành Nhạc Thủy chỉ hai trăm dặm mà thôi, coi như là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng năm, tầng sáu cũng đừng mơ tưởng đuổi theo ta.

Liễu Thông thầm nghĩ như vậy, trong lòng an tâm hơn một chút.

Cổ Thần tự tay giết chết Cổ Thiên Tùng, Liễu Thông biết chính mình không phải đối thủ, thực lực Cổ Thần hoàn toàn có thể đánh một trận với tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng năm, so với thực lực Tiên Thiên cảnh tầng bốn của hắn, không chừng còn mạnh hơn gấp đôi.

Tuy rằng Cổ Thiên Tùng đã bị trọng thương, thế nhưng cho dù không thụ thương, đối mặt với một kiếm nhanh như lưu tinh của Cổ Thần, cơ hội tránh thoát cũng không nhiều.

Tu vi Liễu Thông và Cổ Thiên Tùng chỉ sàn sàn như nhau, chỉ cần liếc mắt cũng biết, nếu Cổ Thần đánh ra một kiếm như vậy với hắn, hắn cũng tránh không thoát được bi kịch.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/chan-tien/chuong-47/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận