Mặc dù Cơ Nghiêu hiện tại ngay trước mặt, Cổ Thần cũng chỉ coi hắn như là một tu sĩ bình thường, không còn một chút tôn kính hay thấy có cảm giác cao quý nào nữa.
Ngô Tinh liếc nhìn phía trước nói:
- Nếu không phải tại tên điên kia dây dưa thì ta sớm đã tới đây trợ giúp ngươi rồi. May mắn là ngươi khá biến thái, ngay cả Giá Vụ kỳ cường giả cũng không thể giết chết ngươi, nếu không ta thực sự sẽ hướng Thánh đình khai đao a!
Cơ Nghiêu lúc này cũng đang nói với Tàng Khôn Sơn là do Ngô Tinh dây dưa nên mới tới muộn, khi nghe những lời này sắc mặt liền sa sầm xuống:
- Khẩu khí thật là lớn, dám khai đao với thánh đình ta? Hừ, chọc bản hoàng ta giận dữ thì thiên hạ này sẽ không còn một còn rồng nào đâu!
Tàng Khôn Sơn nhìn Ngô Tinh cả kinh nói:
- Người này là Long tộc tu sĩ? Vì sao tam tộc đai chiến ngàn năm trước chưa từng thấy qua hắn?
Đối với xuất thân của Ngô TInh, Cơ Nghiêu cũng không thể nào biết được. Nhưng đối với tên địch nhân đột nhiên xuất hiện này hắn lại tràn ngập lửa giận:
- Không biết là yêu nghiệt từ đâu chui ra mà trận tam tộc đai jchiến ngàn năm trước lại làm con rùa đen rút đầu không ra. Đến gần đây mới xuất hiện.
Cổ Thần nghe vậy liền nói:
- Đại ca của ta tung hoàng từ thời thượng cổ, bế quan vạn năm tới gần đây mới xuất thế!
Cơ Nghiêu và Tàng Khôn Sơn liếc mắt nhìn Ngô Tinh một cái, đối với lời nói của Cổ Thần hiển nhiên không tin, Cơ Nghiêu liền phản bác:
- Tên yêu nghiệt này xuất thân tuy không rõ nhưng bổn sự lại không nhỏ. Bổn hoàng cũng chưa thể làm gì được hắn, Tàng lão tam, có tên yêu nghiệt này ở đây, hôm nay ngươi muốn báo thù sợ là khó mà thành được.
Tàng Khôn Sơn hướng về một mảnh phế tích bên dưới, nội tâm tràn ngập lửa giân nói:
- Tàng gia ta ngàn năm cơ nghiệp liền bị huỷ hoại trong chốc lát. Mấy vạn hậu nhận tất cả đều chết hết, thù này là bất cộng đái thiên, làm sao có thể không báo?
Cơ Nghiêu nói:
- Tên yêu nghiệt này cho dù hiện tại ta và ngươi liên thủ cũng không cách nào báo thù được, sao không chờ thời cơ khác, đợi đến lúc Tàng Khôn Huyền cùng với Tàng lão nhị khôi phục tu vi từ trong Sinh Tử Cảnh đi ra? Đến lúc đó có ta kiềm chế tên yêu nghiệt này, với ba người các ngươi một Hư Không Kỳ, hai Giá Vụ kỳ chẳng lẽ không thể thu thập được một tên tiểu tử Minh Khiếu Kỳ cực hạn sao?
Lúc hai người còn đang bàn luận thì Ngô Tinh đã mở miệng nói:
- Cơ phong tử, các ngươi hảo hảo mà thương lượng đi, lão tử đi trước, nếu muốn đánh thì nhanh lên, lão tử sẽ cùng ngươi đánh cho thống khoái!
Dứt lời, Ngô Tinh liền nắm cánh tay Cổ Thần và Hư Tử Uyên biến mất tại chỗ, tiếp sau đó liền xuất hiện ngoài ngàn dặm xa ...
Tàng Khôn Sơn nhìn theo độn quang đang dần biến mất trước mắt, cắn răng nói:
- Hảo, vậy để cho tên tiểu tử kia sống thêm ít ngày nữa, đợi khi đại ca cùng nhị ca ta thương thế khỏi hẳn, từ trong SInh Tử Cảnh đi ra, lúc đó sẽ lột da rút xương tên tiểu tử này, để cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!
Cơ Nghiêu khẽ gật đầu, khoé môi nhếch lên nụ cười thâm hiểm như có như không.
Đọc Truyện Online Tại http://truyenyy.comNgô Tinh thuấn di một lần cả ngàn dặm liên tục nửa khắc sau đã rời khỏi Đại Doanh đế đình mấy vạn dặm, tiến vào khu vực đông bắc bộ, phụ cận Hư Thiên tông.
Đến cách Hư Thiên tông còn khoảng ngàn dặm, Ngô Tinh liền dừng lại. Cổ Thần hiên tại là chưởng giáo chí tôn của Hư Thiên tông, Hư Tử Uyên cũng là trưởng lão cho nên hắn tự nhiên là đưa hai ngừoi trở về đây.
Từ lúc rời khỏi Đại Doanh đế đình, trong lòng Cổ Thần vẫn không ngừng hiện lên khuôn mặt của phụ thân hắn, ngẫu nhiên cũng xuất hiện hình ảnh hắn tàn sát ở Đại Doanh đế đình. Khiến nội tâm hắn lúc này thập phần khó chịu và mông lung.
- Sư tỷ, nàng đi về trước đi!
Nhìn Linh Hư sơn mạch phía trước, trong nội tâm Cổ Thần không hề muốn trở về vào lúc này.
Hư Tử Uyên kinh ngạc nhìn Cổ Thần nói:
- Ngươi không trở về Hư Thiên tông sao? Muốn đai Đại Mông?
Cổ Thần lắc đầu nói:
- Chỗ nào ta cũng không muốn đi, ta vốn chỉ muốn trở về Nhạc Thuỷ thành, trở về Cổ gia, thế nhưng hiện giờ ...
Hư Tử Uyên nắm chặt cánh tay Cổ Thần nói:
- Ta biết ngươi rất thương tâm, phụ thân ở trong lòng ngươi rất trọng yếu, thế nhưng ngươi phải biết rằng, ta cũng thân nhân tốt nhất của ngươi, Hư Thiên tông cũng là nhà của ngươi!
Cổ Thần nói:
- Không biết vì cái gì, sau khi báo thù nội tâm của ta lại rỗng tuếch, không biết phải làm thế nào tiếp theo. Nhưng ta vẫn cảm giác được trong lòng ta có một cái bóng khí, không thể nào thông được, khiến ta rất mông lung. Phía trước là một khoảng trống rỗng, không hề có con đường nào cho ta bước đi, và cũng không biết hướng về đâu. Ta hiện giờ chỉ muốn yên lặng một chút để hiểu rõ ta muốn cái gì, phải đi hướng nào và con đường nào để đi!
Ngô Tinh mỉm cười nói:
- Đệ muội, ngươi nên để cho hắn ở một mình một thời gian, tu vi của hắn hiện giờ đã tới Minh Khiếu kỳ cực hạn, muốn bước vào Độ Hư cảnh thì phải trải qua tâm tình xúc động. Chỉ cần xông qua được cửa ải này hắn liền có thể bước vào Độ Hư, tiến vào tiên đạo. Nếu không xông qua được thì cả đời này hắn cũng chỉ có thể dừng lại tại đây. Vốn là tâm tình xúc động cần phải bước vào Minh Khiếu kỳ cực hạn cả trăm năm thậm chí mấy trăm năm về sau không ngừng ngộ đạo mới có thể sinh ra. Nhưng Cổ Thần lão đệ vừa trải qua một trận phong bá tinh thần quá lớn, mà vừa vặn hắn đang là Minh Khiếu kỳ cực hạn ... có thể nói là nhân hoạ đắc phúc đó!
Cổ Thần cười khổ một tiếng nói:
- Nhân hoạ đắc phúc? Ta tình nguyện không có cái phúc này a! Cái phúc này có giá quá lớn, quá lớn ...
Hư Tử Uyên nói:
- Sư đệ, ngươi còn chưa bước vào Độ Hư cảnh giới đã kết lấy nhiều địch nhân Độ Hư cường giả như vậy, ta như thế nào có thể yên tâm?
Ngô TInh nói:
- Cổ Hoang thế giới rất to lớn, nếu muốn tìm một người, nói dễ vậy sao? Khi đạt tới lúc tâm tình xúc động thì cần phải tìm một chổ dốc lòng ngộ đạo. Mà trong lúc một người đang dốc lòng ngộ đạo thì bất luận là ai cũng không thể cảm ứng hay tìm được hắn. Cho nên ta sẽ giúp Cổ Thần lão đệ tìm được chỗ để ngộ đạo rồi đi!
- Vậy thì phiền đại ca.
Hư Tử Uyên nói, sau đó quay sang nhìn Cổ Thần:
- Sư đệ, bao giờ chàng quay về Hư Thiên Tông?
Cổ Thần nhìn bầu trời, qua một lát, nói:
- Ta cũng không biết, nhưng sư tỷ yên tâm, một ngày nào đó ta sẽ trở về... Đợi đến khi trở về, ta nhất định tâm thanh thần tĩnh, không còn mê võng nữa.
Ngô Tinh nói:
- Cổ Thần sư đệ, đợi đến khi đệ tâm thanh thần tĩnh, không còn mê võng nữa là đã bước vào Độ Hư Bí Cảnh rồi, ha ha, đệ bây giờ chưa quá năm mươi, ta cũng muốn biết, đệ bao nhiêu tuổi bước vào Độ Hư Cảnh? Hai trăm tuổi? Một trăm tuổi? Theo như ta được biết, thượng cổ Chư Tử đại tiên, một trăm năm mươi tuổi bước vào Độ Hư Bí Cảnh đã là một con con số hiếm hoi...
Cổ Thần nói:
- Ta chỉ cầu tâm thanh thần tĩnh, bao nhiêu tuổi bước vào Độ Hư, tất cả cứ để tùy duyên!
Nói đoạn, Cổ Thần chuyển ánh mắt sang Hư Tử Uyên, nói:
- Sư tỷ, nàng trở về Hư Thiên Tông, truyền chưởng lệnh của ta, ta lần này rời đi, không biết năm tháng dài ngắn, nhường lại ngôi vị Hư Thiên Tông chưởng giáo chí tôn, để các vị thái thượng trưởng lão lựa chọn ra một chưởng giáo chí tôn mới, thống lĩnh Hư Thiên Tông.