Chí Tôn 1a1b Chương 622 : Hắc ám bao phủ


Không hiểu sao, trong đầu Sở Vân hiện lên cảnh tượng ba vị lão tướng quân hùng hồn chịu chết, đục thủng phòng tuyến quang vụ cuối cùng.

Trong phút chốc, lông mày hắn rướn lên, từ hôn mê vùng thoát ra, lệ rơi đầy mặt.

Đường của hắn chính là Nhân chi Đại Đạo.

Trận đại chiến kinh tâm động phách này, khiến thần và ý chí của vô số người đều được đẩy đến đỉnh điểm. Tiếng ca giống như cơn sóng lớn, ẩn chứa một ý chí nhân đạo, hào quang anh hùng, chậm rãi, kéo dài không ngớt.

Cái gì gọi là ý chí nhân đạo?

Là không sợ hãi, là dứt khoát, là đấu tranh tới cùng.

- Đâu quản kia cuồng phong như đao, màn mưa như mũi tên! Đâu quản kia sơn hà nghiền nát, thân thế chìm nổi!

- Không sợ kia sóng lớn nghìn trượng cao như núi! Không sợ kia nghìn quân vạn mã thương như rừng!


- Xông qua biển, quay đầu lại! Cùng sóng biển kinh đào kia, quyết tử chiến! Quyết tử chiến...

Tiếng ca này hùng hồn bi tráng, khiến mười ngàn người Thư Gia đồng lòng, khiến Đông Hải Phái vạn kiếp bất phục, khiến các anh hùng hào kiệt phải nể mặt, cảm xúc dâng trào. Nhưng đối với Sở Vân mà nói, đã có ý nghĩa không tầm thường.

Bởi vì, đường của hắn chính là nhân đạo!

Trong hoảng hốt, trong tiếng ca chất chứa ý chí nhân đạo, nhập trong cơ thể hắn. Giống như là ngân hà lạc cửu thiên, giống như là con vật to lớn nuốt trôi sông, vạn mã bôn đằng vào cốc.

Loại ý chí chiến đấu và tinh thần này không gì so sánh nổi, khiến cảnh giới của Sở Vân tăng lên. Hắn vốn chính là cảnh giới tinh thần Hầu cấp đại viên mãn, được sự trợ giúp này, cuối cùng phá tan tầng bình cảnh kia, đạt tới cảnh giới Vương cấp!

Nhưng đột phá đến Vương cấp còn chưa đủ, ý chí nhân đạo trong tiếng ca hào hùng khiến cảnh giới của Sở Vân tiếp tục đột phá, đến Vương cấp sơ đoạn, cuối cùng đến Vương cấp trung đoạn, lúc này mới dừng lại.
Nhưng cảnh giới còn chưa đủ, còn cần tố chất thân thể.
Bất Tử Hỏa bắt đầu hừng hực thiêu đốt!

Đại Lôi Trạch Huyền Kim Khải trên người Sở Vân đã sớm bị hủy hoại. Toàn thân hắn đều thiêu đốt trong ngọn lửa, giống như tiến hành "rèn" yêu binh.

Trước khi chiến đấu, tố chất thân thể của Sở Vân ở vào bình cảnh Hầu cấp cao đoạn. Bởi vậy, khả năng chiến đấu của hắn sức cũng cực hạn ở Hầu cấp cao đoạn.

Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu cấp tốc tăng tố chất thân thể lên, nhất định phải dùng thiên tài địa bảo như Long Tình Quả, hoặc là Xích Viêm Kim Tham. Đáng tiếc Long Tình Quả trong tay đã sớm bị Sở Vân nuốt gần hết. Hiệu quả của Xích Viêm Kim Tham cũng đạt tới cực hạn, dùng nữa cũng không có tác dụng.

Trong tay Sở Vân cũng không có thiên tài địa bảo khác cùng loại.

Tuy nhiên, hắn có đan dược.

Là đan dược dùng để chữa thương.

Trong thời gian dài chiến đấu kịch liệt với Lục Kình Vương, toàn thân hắn chịu trọng thương, chỉ dựa vào hiệu quả trị liệu của Bất Tử Hỏa, rõ ràng không theo kịp, hắn đành phải dùng các loại đan dược chữa thương.
Hắn không thiếu đan dược, có Tiểu Bao Tử, còn có Cực Nhạc Tiên Phi trợ giúp. Đan dược của hắn đều là thánh phẩm, nhưng cho dù hiệu quả tốt, đều là chỉ là vật đại bổ.

Năm tháng trôi qua, thân thể này cũng không tồn tại tính kháng dược giống Ngự yêu sư thế hệ trước. Mỗi lần bị thương, hắn đều nhét vào miệng một nắm đan dược. Chiến đấu kịch liệt với Lục Kình Vương thời gian dài như vậy, hắn cũng đã quên mình dùng qua bao nhiêu đan dược!

Nếu đổi là người bình thường, dược lực do lớn lượng đan dược phát ra, quá đủ để hắn nổ tung. Nhưng trong trận chiến với Lục Kình Vương, hắn không ngừng bị thương, dược lực không ngừng phát huy, lan tràn tới từng ngóc ngách trong thân thể hắn, dung hợp ở trong máu trong, trong cơ thể, trong xương cốt.

Chiến đấu rất kịch liệt.

Những dược lực, có rất nhiều thứ cũng không kịp hấp thu, đã bị Sở Vân lại ăn thêm đan dược mới vào. Dần dần, trong cơ thể Sở Vân, ẩn núp vô số dược lực, đủ loại màu sắc hình dạng, dây dưa cùng một chỗ. Đây là họa không phải phúc, có thể nói là tốt quá hoá dở, bổ sung nhiều quá chính là hại, sẽ làm thân thể Sở Vân biến dị, tạo ra các mầm bệnh. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

Nhưng hiện nay, Bất Tử Hỏa mãnh liệt thiêu đốt, khiến những dược lực cũng không ngừng luyện hóa. Thân thể Sở Vân nhanh chóng khỏi hẳn, hơn nữa phình to ra. Hình như là sưng phù, gân xanh lộ ra. Trong khoảnh khắc cả người đều béo thêm. Đây là do dược
lực trong cơ thể hắn tán loạn.

Nhưng rất nhanh, hắn lại gầy yếu trở lại. Dược lực bị Bất Tử Hỏa luyện hóa sạch sẽ, chỉ còn lại bộ phận tinh hoa nhất, hòa hợp một thể với thân thể Sở Vân.

Sau đó một đợt sóng dược lực, lại bị hỏa thiêu đi lên, Sở Vân lại bắt đầu béo phì. Tiếp theo lại gầy xuống.

Mỗi lần hình thể biến hóa, tố chất thân thể của hắn đều nhận được một loại sự tăng lên rất lớn. Cảnh giới của hắn đã là Vương cấp trung đoạn, thật sự rất cao. Tố chất thân thể không bị kiềm chế, đi đường hát vang tiến mạnh, từ Hầu cấp cao đoạn, hướng về đỉnh phong rảo bước tiến lên.

- Hả?
Lục Kình Vương nhạy bén thấy được, khí thế của Sở Vân đang không ngừng tăng lên.

Đây là các loại nhân tố, giao nhau thành kỳ ngộ.

- Sao ngươi có thể không coi ta vào đâu, đột phá tu vi không kiêng nể gì như vậy?
Lục Kình Vương có trí tuệ Vương giả, lập tức ý thức được có điều không ổn, mạnh mẽ như hổ xuống núi, xông về phía Sở Vân.

Một khi hắn phá vỡ trạng thái này, việc tấn chức của Sở Vân sẽ im bặt, thậm chí sẽ bị dược lực tán loạn cứng rắn bạo tạc nổ tung thân thể.

- Mơ tưởng!
Mắt thấy nguy hiểm đến gần, Nhị Lang Thiên Quân bay qua, chắn ở phía trước đường đi của Lục Kình Vương.

- Ngươi có tư cách gì ngăn cản ta?
Lục Kình Vương cười lạnh một tiếng, khi thế xông lên không giảm ngược lại còn tăng lên, như một ngôi sao đen, phá vỡ không gian. Khí thế khiến người ta cực khiếp sợ.

Một khi Nhị Lang Thiên Quân bị đánh trực diện, nháy mắt sẽ bỏ mình, hồn lìa khỏi xác.

Đối mặt với nguy hiểm chết người, Nhị Lang Thiên Quân lại mỉm cười:
- Không có tư cách sao? Vậy xem đây, đạo pháp thần thông - Sâm Hải!

Từ lúc chiến đấu cho tới bây giờ, còn sót lại sáu mươi bảy vị Thảo Đầu Thần Tướng, lại xuất hiện. Bản thân các vị này đều trọng thương, có vài vị đã gần chết. Với trạng thái như vậy, thôi phát đạo pháp thần thông, kết cục của họ nhất định đều là tử vong.

Nhưng giờ phút này, Nhị Lang Thiên Quân đành phải làm vậy.

Đối với biến hóa của Sở Vân, hắn nhìn thấy được đây chính là hy vọng duy nhất vượt qua mọi khó khăn gian khổ trong cuộc đại chiến này. Thảo Đầu Thần Tướng có thể thu thập lại, nhưng một khi bỏ qua hy vọng này, điều hắn sắp gặp phải chính cái ôm chặt của tử thần.
- Hả?
Lục Kình Vương kinh ngạc kêu lên một tiếng, khí thế xông lên suy giảm. Cỏ cây khôn cùng từ trong hư không sinh ra, điên cuồng phát triển, giống như quái vật thời tiền sử, hung tàn gặm cắn mỗi tấc không gian.
Sức chiến đấu của Lục Kình Vương cũng đã thể hiện ở mức thấp nhất. Đối mặt với đạo pháp cấp thần thông, hắn lập tức như trứng chọi đá, bị cỏ cây điên cuồng mọc ra dây dưa với nhau, khiến hắn khốn đốn trong nhà giam hình cầu.

Hiện tại, Hỗn Độn và Bạch Cốt Đại Chương Ngư còn sót lại, cũng nhận đãi ngộ giống như vậy.

Nhị Lang Thiên Quân thất khiếu đổ máu, độ sáng linh quang giảm xuống nhanh chóng. Trong thời gian thi triển đạo pháp này, hắn không thể động đậy, ngay cả động tác quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái cũng không làm được, chỉ có thể hò hét trong lòng:

- Nhiều nhất ta chỉ có thể chống đỡ được nửa khắc nữa. Sở Vân, phải nhanh lên!

...

Nhân Ngư Đảo, San Hô Cung.

- Khụ khụ...
Vạn Độc Vương uể oải trên mặt đất, ho ra một đám độc huyết đen kịt.
- Ngươi thắng, giết ta đi.

Nhân Ngư Vương đứng ở trước mặt nàng, tay cầm kiếm kích động run rẩy:
- Ngươi đường đường là Vạn Độc Vương, bất quá cũng chỉ như thế thôi. Tuy nhiên trước khi chết, ta muốn hỏi ngươi một câu - vì sao muốn làm như vậy?

Vạn Độc Vương trầm mặc.

- Nàng làm như vậy, tất nhiên có nỗi khổ không nói nên lời. Ha ha...
Một giọng nói xa lạ, bỗng nhiên vang lên trong cung điện âm u tĩnh lặng.

- Ai?
Mặc kệ là Vạn Độc Vương, hay Nhân Ngư Vương đều cảm thấy kinh ngạc. Trải qua một trận chém giết kịch liệt như thế, thực lực các nàng đều xuống mức thấp nhất. Hơn nữa người này đến tột cùng đã làm thế nào để đột phá vào được? Đột phá vào khi nào? Sao
các nàng không hề phát hiện.

Tiếng bước chân của người vừa tới vang vọng trong cung điện.

Cuối cùng, hắn đi ra khỏi hắc ám.

Hắn mặc hắc y, trong tay cầm một cái ô, bởi vậy cả người vẫn chìm trong bóng tối.

Nhưng sau khi thấy cái ô này, Nhân Ngư Vương cảm thấy vô cùng khiếp sợ:
- U Minh Tán, Phong Hồn, là ngươi sao?

- A.
Người tới cười một tiếng, tràn ngập vẻ giễu cợt, âm ngoan và khinh thường. U Minh Tán nhẹ nhàng di chuyển, phát ra một tiếng động u minh, chỉ một thoáng bắn xuyên qua không gian, hiện ra trước mặt Nhân Ngư Vương.

- Cẩn thận!
Vạn Độc Vương di chuyển thân thể, thay Nhân Ngư Vương ngăn cản một đòn trí mạng này.

- A!
Nhân Ngư Vương bị biến hóa xảy ra quá bất ngờ, biến nàng trở tay không kịp. Người tới cũng không phải là Phong Hồn, nhưng hắn có yêu binh U Minh Tán. Mà Vạn
Độc Vương không ngờ lại xả thân cứu mình. Tất cả những điều này cuối cùng là chuyện gì?

Trúng một đòn trí mạng, thân hình Vạn Độc Vương nhanh chóng suy yếu. Toàn bộ thân hình bay đi giống như lông chim bay trong gió.

Ôm Vạn Độc Vương trong lòng, Nhân Ngư Vương cảm thấy vô cùng hoang mang:
- Vì sao, vì sao ngươi phải bảo vệ ta?

Nàng gỡ mũ che đầu củaVạn Độc Vương xuống.

- A, mặt của ngươi!
Nhân Ngư Vương vô cùng kinh ngạc.

Dưới lớp mạng che, cuối cùng Vạn Độc Vương lộ ra diện mạo thật của mình.

Đây là gương mặt khiến người ta sợ hãi kinh hoàng. Các vết sẹo giăng khắp nơi, giống như từng bị vạn trùng gặm cắn, khiến người nhìn qua cũng phải cảm thấy lạnh người.

Vạn Độc Vương từng xinh đẹp cỡ nào, cùng với mình được người đời gọi là "Song bích". Nhưng hiện nay lại thành bộ dạng như vậy. Cuối cùng nàng đã trải qua chuyện gì? Vì sao lại thay mình đỡ lấy một đòn trí mạng?

Đến lúc này vô số quan niệm trong lòng Nhân Ngư Vương đều ầm ầm sụp đổ. Trong lúc nhất thời, nàng điên cuồng muốn tìm ra chân tướng.

Nhưng đối mặt với sự nghi vấn của Nhân Ngư Vương, Vạn Độc Vương lại chỉ mỉm cười, dùng ánh mắt trong suốt ôn nhu nhất, lẳng lặng nhìn Nhân Ngư Vương.

Điều này khiến Nhân Ngư Vương bỗng nhiên nhớ tới lúc các nàng kết nghĩa kim lan.

- Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là tỷ muội thân nhất!
Nhân Ngư Vương chính trực xuân xanh, nhảy nhót cười vui.

- Muội muội tốt, ta sẽ luôn chăm sóc cho muội.
Vạn Độc Vương dung mạo đẹp tuyệt luân, nhìn Nhân Ngư Vương nhanh nhẹn nhảy múa, dịu dàng cười, khẽ nói nói.

Chuyện cũ từ nghìn năm năm trước hiện ra trước mắt.
Trong chớp mắt, tỷ muội kim lan trở mặt thành thù, ân oán dây dưa, đã là nhìn vật không nhìn người.

Nhưng ánh mắt này, vẫn nhu tình như nước, xuyên qua nghìn năm, thì ra vẫn không có thay đổi.

- Cuối cùng là vì sao! cuối cùng giữa ngươi và Phong Hồn đã xảy ra gì? Vì sao ngươi giết hắn, lại sát hại con trai. Ngươi cố ý thua trong tay của ta, vì sao muốn một lòng muốn chết? Nói cho ta biết, nói cho ta biết!
Nhân Ngư Vương nghẹn ngào, rơi lệ đầy mặt.

- Chết cũng không có nghĩa là chấm dứt, Nhân Ngư Vương.
Người thần bí cầm U Minh Tán trong tay, cười ha ha, thân hình mơ hồ như quỷ mỵ, chậm rãi đi tới.

Bóng đen của U Minh Tán hạ xuống qua mặt Vạn Độc Vương và Nhân Ngư Vương.

Nhân Ngư Vương ngẩng đầu lên, cuối cùng phát hiện người cầm ô, thực sự không phải Phong Hồn, mà là một vị thiếu niên trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt.

Ánh mắt Nhân Ngư Vương nhất thời cứng lại. Tuy rằng, nàng trải qua chiến đấu kịch liệt, thực lực xuống tới mức thấp nhất, linh quang cũng đen tối mất sắc, nhưng mắt còn nhìn rõ.

Nàng lập tức cảm thấy sự bất phàm của thiếu niên trước mắt, đứng ở trước mặt nàng, thâm trầm như vực sâu, vững vàng như núi cao, không ngờ còn có khí độ rộng lớn uyên bác. Tuy rằng tuổi của thiếu niên này không lớn, nhưng đôi mắt cũng tràn ngập tang thương, thâm thúy giống như bầu trời đêm. Giống như trải qua quá rất nhiều suy sụp và đau khổ, xem đủ loại hồng trần, sâu không lường được.

- Ngươi là ai? Ngươi có biết chuyện thực sự đã xảy ra trong năm đó?
Nhân Ngư Vương hỏi.

- Ha ha, có vài người đã chết, lại còn sống. Có vài người còn sống, cũng đã muốn chết.

Tuy rằng Phong Hồn của các ngươi muốn chết, lại còn sống. Tuy rằng ta còn sống, lại sớm đã chết.

Thiếu niên cầm ô mỉm cười nói một câu thâm ý sâu sắc.

Sau đó hắn tiếp tục nói:
- Mọi người từng gọi ta là Dạ Đế. Về phần hiện tại tên của ta, ngươi có thể gọi ta là Quỷ Vương. Trên đường các ngươi tới hoàng tuyền, có gặp Phong Hồn, đừng quên chuyển những lời này của ta tới hắn.

Vừa dứt lời, U Minh Tán từ từ di chuyển.

Vẻ mặt Nhân Ngư Vương khiếp sợ, trên dung nhan của nàng vân còn xinh đẹp, nhưng toàn thân đã mất đi khí tức sinh mạng.

Vạn Độc Vương cũng đã đi trước nàng một bước, hồn bay đi.

...

Chư Tinh Quần Đảo, không gian chiến trận.

Sau khi Lạc Anh Vương và Tửu Hào Vương dây dưa thật lâu, cuối cùng cũng đẩy trận chiến đấu này lên tới đỉnh điểm.

- Tửu Hào Vương, không thể tưởng tượng được ngươi bước qua một bước quan trọng kia, đạt tới cảnh giới Vương cấp đỉnh phong, khụ khụ khụ...

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/chi-ton/chuong-622/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận