Lúc Sở Vân rời khỏi đấu trường, Mã Hữu Tài mang theo ngữ khí trách cứ nói:
- Đối với tiểu tử kia, Hoa Anh ngươi hà tất phải giữ sắc mặt tốt?
- So với thô tục, ưu nhã một chút thì đã sao? Ha ha ha…
Hoa Anh cười rộ lên, thậm chí so với nữ tử còn đẹp hơn. Ánh mắt của hắn thật sâu nhìn vào bóng lưng rời đi của Sở Vân, trong lòng cũng rất ngưng trọng.
- Sở Vân này, thực sự không đơn giản! Có thể trầm khí được như vậy, căn bản không phải là thiếu niên mười ba tuổi. Trong lúc đối chiến, ta từng cố ý nhiều lần bình phán, hắn đều ngoảnh mặt làm ngơ, lòng dạ thâm trầm, tâm tư lãnh tĩnh quả thực đáng sợ. Hắn thực sự mới mười ba tuổi sao?
- Vừa rồi rõ ràng nghĩ được cái gì đó. Chết tiệt, chỉ chớp mắt một cái đã quên rồi. Đến tột cùng là cái gì đây?
Sở Vân cau mày, thẳng bước tới cửa tạp vụ đường, lúc này hắn mới cả kinh.
Ba…
Hắn dùng lực vỗ mạnh sau gáy:
- Ta thắng liên tiếp! Hoa Anh chúc mừng ta bảo vệ thắng liên tiếp, cho ta linh cảm.
Không sai, trong tạp vụ đường có nhiệm vụ thắng liên tiếp, vì sao ta lại quên được?
Thực sự là buồn ngủ gặp gối đầu! Ha ha, lần này học phân của ta không thể hạ xuống được.
"Nhiệm vụ đấu trường: Liên tục thắng ba trận liên tiếp, thưởng 1 học phân.""Nhiệm vụ đấu trường: Liên tục thắng năm trận liên tiếp, thưởng 2 học phân.""Nhiệm vụ đấu trường: Liên tục thắng mười trận liên tiếp, thưởng 3 học phân."…
Nhiệm vụ đấu trường là do thư viện cổ vũ giữa các thư sinh luận bàn với nhau, tích lũy kinh nghiệm thực chiến. Bởi vậy học phân thưởng cho không hề keo kiệt.
Then chốt nhất chính là, nhiệm vụ đấu trường có thể tiếp nhận vô hạn lượng. Trong thư sinh có một nhóm người rất lớn, quanh năm tiếp nhận nhiệm vụ đấu trường, những loại hình nhiệm vụ khác rất ít làm.
Sở Vân thắng liên tiếp ba ngày, tính thêm một trận với Nhan Khuyết, tổng cộng là 31 trận thắng liên tiếp. Tới Tạp Vụ đường trực tiếp lĩnh phần thưởng nhiệm vụ, học phân trên ngọc bội thân phận nhất thời tăng lên một mảnh lớn.
Mười tám học phân!
Số điểm này nhất thời dẫn tới oanh động không nhỏ trong Tạp Vụ đường.
- Thực cao điểm a, ta thấy mà không nhịn được chảy nước miếng!
Rất nhiều người há to miệng, thần tình dại ra.
- Người so với người thực tức chết người!
Rất nhiều tân sinh than thở, nhìn ngọc bội thân phận của chính mình chỉ có một, hai điểm, rất không nói được gì.
- Giữa các tân sinh, có thể thu được mười tám học phân trong ngày nhập học thứ ba, thực sự hiếm thấy.
- Then chốt chính là thực lực, Đại Yêu đao Túy Tuyết của Sở Vân, đao thuật đại thành, có thể nói hắn khó có thể chiến bại trên sân đấu. Những người có thực lực này như Nhan Khuyết học trưởng, Hoa Anh học trưởng, người nào không phải trên trăm điểm?
Rất nhiều lão sinh nghị luận với nhau.
- Xin chào, ta muốn nhận nhiệm vụ luyện chế Huyết Khí Đan!
Sở Vân cũng không dự định thu tay lại hiện giờ, lại nhàn nhạt cười chuyển sang nói với thành viên Học Lý Hội quản lý Tạp Vụ đường.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Nhiệm vụ sinh sản luyện chế huyết khí đan, tổng cộng có ba nhiệm vụ. Một là luyện chế mười viên trong vòng hai ngày, một là luyện chế năm mươi viên trong vòng ba ngày, một là…
Thành viên Học Lý Hội trình bày rất tường tận mỗi một nhiệm vụ, thái độ của hắn đối với Sở Vân rõ ràng đã có chuyển biển nhất định.
Cho dù lúc trước Sở Vân đánh thương nặng lĩnh tụ Nhan Khuyết của bọn họ, thế nhưng sau đó lại khiêu chiến đoàn sứ giả hộ hoa của Trữ Y Y, nhục nhã Mã Hữu Tài gia tộc quyền thế một phương, cũng coi như giúp những đệ tử hàn môn bọn họ một đợt thống khoái vui vẻ.
Người có thực lực chân chính luôn luôn được tôn kích, điều này không quan hệ tới trận doanh khác biệt, nguyên là sự sùng bái đối với lực lượng từ trong huyết mạch nhân loại.
- Hừm hừm…
Sở Vân trầm ngâm một lúc, suy nghĩ hạn chế thực lực của chính mình, chung quy vẫn chỉ lựa chọn hai nhiệm vụ trong đó, bỏ lại một nhiệm vụ.
Cho dù là như vậy cũng khiến thành viên Học Lý Hội giật mình không thôi. Thư sinh bình thường, lực chọn một nhiệm vụ đã oán hận thời gian quá mức eo hẹp, nghĩ không ra Sở Vân thoáng cái liền lựa chọn hai nhiệm vụ khác nhau.
Tiểu đan hỏa trong phòng lẳng lặng thiêu đốt, quang mang lửa nóng xua tan đi cái lạnh, tạo thành bầu không khí tương đối ấm áp.
Kim Bích Hàm ngồi bên giường, nhìn hai tay Sở Vân liên tục biến đổi, không ngừng tổ hợp thành các loại thủ ấn khác nhau, theo túng yêu thú hồ ly xinh đẹp luyện chế Huyết Khí Đan.
Nàng lẳng lặng ngồi xem, nhãn thần không khỏi có chút ngây dại.
Nàng đã tận mắt nhìn thấy tiến bộ từng ngày của Sở Vân, từ lúc học tập thủ ấn cơ bản, vô cùng không thuần thục, sau đó từng bước từng bước đề cao, khắc khổ luyện tập, một khắc cũng không ngừng nghỉ. Tới hiện tại đã có thể thành thạo khống chế hỏa diễm, thành công luyện chế Huyết Khí Đan.
Trong sinh hoạt trước kia, đối tượng tiếp xúc của Đôn Hoàng công chúa đều là hậu nhân của trọng thần đại tướng, vương công hào môn, nhìn thấy không ít thiên tài anh tuấn.
Bình tĩnh mà xét, tuy rằng tướng mạo của Sở Vân rất anh tuấn, nhưng vẫn như cũ thua kém bọn họ rất nhiều. Mặc dù tư chất tốt, đao thuật cảnh giới đại thành khiến người khác có cảm giác kinh diễm, thế nhưng yêu nghiệt hơn so với hắn không phải là con số ít, tuổi trẻ thành danh, thành công hơn hắn càng không thiếu.
Tầm mắt của Kim Bích Hàm rất cao, người bình thường khó có thể vào pháp nhãn của nàng. Thế nhưng lúc này, trong đôi con mắt đẹp lại nhộn nhạo rung động.
Nàng phát hiện trên người Sở Vân có một phẩm chất đặc thù hầu như không thể nhìn thấy tại các đệ tử vương công hào tộc quyền thế.
Đó chính là --- khắc khổ!
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy qua thiếu niên nào khắc khổ như vậy, không lúc nào không nghiền ép tiềm lực của chính mình, mỗi một giây một phút đều vượt qua trong tu luyện, cho dù là thời điểm ăn uống vẫn như cũ không ngừng tay kháp động thủ ấn, không hề để thời gian trôi đi một cách lãng phí.
Nếu đổi lại thành những đệ tử quyền quý trời sinh ngậm chìa khóa vàng, chỉ sợ đã sớm kêu khổ ngất trời. Cho dù không kêu khổ thấu trời cũng chỉ là cắn răng kiên trì, chịu đựng buồn khổ và dày vò.
Thế nhưng từ trên mặt Sở Vân, Kim Bích Hàm không hề cảm thụ được vẻ buồn khổ. Ngược lại, nàng cảm thấy tình tự trên người Sở Vân chính là, lửa nóng tràn đầy, hắn hưởng thụ loại sinh hoạt như vậy.
"Đến tột cùng có bao nhiêu động lực mới có thể khiến hắn hăng hái khắc khổ tới loại trình độ này. Để hắn cam tâm chịu đựng, thậm chí không phát hiện thống khổ, ngược lại thưởng thức vui vẻ?"Kim Bích Hàm không nghĩ ra, cỗ nghi vấn này quanh quẩn trong đầu nàng, để nàng có một loại xung động muốn tìm tòi. Đây là lần đầu tiên nàng hiếu kỳ đối với một người cùng lứa tuổi.