Toàn thân Phương Trúc chấn động, đứng sững lại, bị hút vào cõi mộng. Chỉ là hồn phách của hắn cường đại, trong chốc lát liền phá vỡ cõi mọng quay về hiện tại.
Tại lúc này đây.
Tinh thần hắn vừa mới phục hồi trở lại, trước mắt hiện ra một đạo ánh sáng sáng như tuyết.
Đại đao thật lớn!
Thân đao trên bảo thuyền đang dài ra. Không chỉ có dài mà còn rộng, bí mật mang theo một cơn gió lốc lạnh thấu xương, giống như đụng phải băng tuyết nghìn năm.
Ầm!
Thân đao trong tay Thanh Trúc Hào trực tiếp từ từ nghiền nát Phương Trúc. Sau đó từ mũi thuyền đến đuôi thuyền của bảo thuyền tách làm hai nửa.
Toàn bộ thuẫn binh tinh nhuệ kia cũng không thể chống được đao uy. Bị đao khí cuốn tất cả, quân sĩ hổ lang giống như lông chim rẽ sang hai bên, đập rơi xuống nước hoặc là trên vách đá, hầu như không còn một người sống sót.
Quân sĩ tinh nhuệ trên bảo thuyền Thanh Trúc Hào thương vong vô kể.
Sau khi chém nát Thanh Trúc Hào, Túy Tuyết Đao dư thế không giảm lại chém xuống mặt biển tạo thành ngọn sóng cao tới mười trượng. Sóng lớn ầm ầm nện xuống, nuốt hết toàn bộ Thanh Trúc Hào.
Sóng lớn cuốn trào mãnh liệt, khiến thế xông lên của đại quân chậm lại.
Trong giây lát, biển đã yên sóng, từ chỗ sâu máu bốc lên tầng tầng lớp lớp, còn có vô số thi thể cùng với mảnh vụn của bảo thuyền Thanh Trúc Hào.
Chiến trường một mãnh yên tĩnh.
Không chỉ đại quân Thư gia đảo cảm thấy choáng váng, ngay cả đội quân của Vũ Đại Đầu đứng trên núi cũng không hiểu ra sao, không phát ra bất cứ thanh âm nào.
Cho dù Sở Vân hạ xuống boong tầu cũng có chút ngây người. Uy lực một đao này ngoài sức tưởng tượng, có người phối hợp, đối thủ lại mắc sai lầm. Bởi vậy hiệu quả năm ngoài dự tính.
- Thiếu chủ thần uy!
Lúc này đang tĩnh lặng, không biết ai đó hô lên một tiếng vang trời.
Đột nhiên toàn quân chấn động, sĩ khí tăng vọt!
Thư Thiên Hào thừa thế vung tay lên cao, toàn bộ hạm đội cũng nhào lên theo. Đây là chiến tranh, toàn bộ quân Vệ gia, quân Phương gia bị tiêu diệt, thương vong nhiều vô kể, bắt được hơn một nghìn tù binh. Thu được hai bảo thuyền Ưng Tường Hào và Mãnh Nha Hào, bắt được Vệ Khiếp cùng rất nhiều chiến lợi phẩm khác.
Sau đó, đại quân từ Song Tử Hạp xuất phát thẳng đến chủ đảo Vệ gia, một lần nữa chiếm đóng đảo nhỏ bàn đạp quan trọng.
Đêm đó, trời tối không trăng, chỉ lốm đốm vài ngôi sao.
Dưới sự dẫn dắt của Sở Vân, Thư Thiên Hào cùng hơn mười đội quân tinh nhuệ, dùng tiềm chu phỏng chế tiến vào chỗ sâu trong rừng rậm san hô.
…
Trên mặt biển yên tĩnh, vài ánh sao rơi. Rừng san hô có tác dụng làm sạch hải vực, bởi vậy hải vực ở đây nước biển trong suốt tới cự điểm, nhìn thấy tận đáy.
Rừng san hô chính là một trong bảy đại kỳ quan tại Tinh Châu. Hầu như mỗi khắc đều có phong thái khác nhau.
Khi ánh dương mọc lên chiếu vào nước biển, san hô trong biển có màu đỏ sẫm. Xuyên thấu qua những làn sóng trong suốt khiến người ta có cảm giác mờ mờ ảo ảo.
Tới giờ ngọ, ánh dương mãnh liệt. Rừng san hô lóng lánh ánh kim mang. Rực rỡ lộng lẫy, vô cùng đẹp mắt.
Tới lúc nửa đêm yên tĩnh, rừng san hô tràn đầy sức sống, sinh cơ bừng bừng. Bầy cá giống như loài chim bay lượn trong đó. Cua biển, diêu ngư quanh co quyến luyến một chỗ.
Tất cả mọi thứ vẫn luôn rất yên tĩnh, động trong tĩnh. Lúc này rừng rậm san hô giống như thiếu nữ trong phòng, duyên dáng yêu kiều, cõi lòng ôn nhu.
Nguồn truyện: TruyệnYY.comTám Mật Tiềm Chu phỏng chế lẳng lặng đi trong rừng rậm san hô. Trong một lần tập kích bất ngờ Vệ gia đảo đã bắt được bảy chiến thuyền. Hôm nay đại quân đi đến, chính thức công chiếm Vệ gia đảo. Cũng bắt được chiến thuyền kia do Vệ gia đảo chủ lần trước chạy
thoát.
Mật Tiềm Chu phỏng chế không thể lặn quá sâu. May mà rừng rậm san hô cũng nằm trong vùng biển nông, lúc này có thể lợi dụng được.
- Thật đúng là kỳ cảnh. Chỉ là thiếu chủ dẫn theo chúng ta bí mật tới đây, sẽ không phải chỉ để ngắm phòng cảnh này?
Đi được một lát, Nhan Khuyết không kiềm chế được, hướng tới Sở Vân hỏi.
Hầu như cùng lúc đó, Thư Thiên Hào và Kim Bích Hàm cũng ngồi trên thuyền nhìn về phía Sở Vân. Bọn họ cũng nghi hoặc trong lòng. Đại quân hiện tại đóng tại Vệ gia đảo, thế cục cũng không ổn. Sở Vân lại thần bí tập trung một đội quân tinh nhuệ ở đây, muốn dẫn bọn họ đến rừng rậm san hô này. Hành động này tất nhiên có điều khác thường.
Sở Vân cười cười, nói:
- Trời đất huyền diệu ẩn dưới đáy biển, thần tinh dẫn theo vô số tinh quang. Những lời này các ngươi đã nghe qua chưa?
- Nghe rất quen...
Kim Bích Hàm trầm ngâm đứng lên.
Lời này, trước đây ta đã nghe qua.
Nàng là người Đôn Hoàng Quốc, đúng là rất nhạy cảm với lời này, chỉ thua kém nhân sĩ chính quốc trên Chư Tinh Quần Đảo. Thư Thiên Hào và Nhan Khuyết đều chấn động. Người sau thất thanh nói:
- Mật tàng Hải Long Vương Khương Bác!
- Đúng vậy.
Sở Vân gật đầu, nói.
- Theo khảo chứng của ta, rừng rậm san hô này chính là nơi ẩn chứa Tinh Hải Long Cung.
- Này... Có thể sao? Rừng rậm san hô này là kỳ cảnh của Tinh Châu, hàng năm du khách đến không ngớt. Sở huynh có thể nắm chắc mấy phần?
Hai mắt Kim Bích Hàm nháy nháy hỏi.
- Không dám nói tới mười phần, nhưng thực ra cũng nắm chắc năm phần.
Sở Vân lúc này đắn đo một chút mới đáp.
Dù là như vậy, Nhan Khuyết nghe xong cũng không khỏi thở dài:
- Năm phần? Nắm chặt lớn như vậy?
Những người còn lại cũng đều dùng ánh mắt kinh nghi nhìn về phía Sở Vân.
Nắm chắc năm phần, đây chính là khoác lác giữa biển trời bao la!
Trải qua hơn một trăm năm qua, không biết bao nhiêu người đi tìm kiếm Tinh Hải Long Cung cũng đều tiêu hao tuổi thanh xuân, thậm chí cả sinh mệnh. Từng có một quãng thời gian rất dài, khoảng vài chục năm, mọi người thay nhau đi dò tìm Tinh Hải Long Cung. Khi đó tin đồn khắp nơi, đầu độc nhân tâm. Nhưng cuối cùng đều đã được chứng thực, không ai tìm được Tinh Hải Long Cung. Tới bây giờ, đã hình thành một loại quan điểm. Phần lớn mọi người đều cho rằng, Tinh Hải Long Cung chỉ là lời vui đùa của Khương Bác trước khi chết. Cũng có một bộ phận nhỏ cho rằng, Tinh Hải Long Cung đã bị người khác bí mật cướp đi.
Nói chung, trên thế giới này căn bản là không có mật tàng Tinh Hải Long Cung này.
Thế nhưng bỗng nhiên chỉ trong một đêm, có người nói cho ngươi, hắn nắm chắc năm phần có thể tìm được Tinh Hải Long Cung. Đồng thời dẫn mọi người tới!
Suy nghĩ một chút, loại cảm giác này là như thế nào?
Đám người Thư Thiên Hào kinh nghi, cũng tựu có thể lý giải.
- Tinh Hải Long Cung lẩn tránh con mắt của thế nhân, có thể là chỗ này hay sao...
Nhan Khuyết suy nghĩ một chút, ngữ khí chần chờ nói. Xem ra hắn cũng không ôm chút hy vọng gì.