Chí Tôn Chương 220 Tuyệt Địa Phản Kích (thượng)


- Quả thực là hào dũng à... Thật đáng tiếc, ngôi xao chói mắt quá mức, thường thường đều là lưu tinh. Sớm muộn gì cũng phải ngã xuống!
Hoa Anh vững vàng trấn thủ phía sau chiến trường, dù bận rộn vẫn ung dung nhìn lên tường thành, Sở Vân xung đột qua lại, đẩy lui tướng lĩnh tường người từng người lại phía sau.

Hắn bỗng nhiên rút ra Bách Hoa cung, thúc dục đạo pháp Bách Hoa Liễu Loạn.

"Rào rào", hoa vũ bao phủ khắp người Sở Vân. Một mảnh trên tường thành, không chẳng phân biệt được địch ta, nhất thời không rõ ràng. Chỉ còn lại có sắc mặt lạnh lùng của Sở Vân, đứng ngay tại chỗ.

- Hoa Anh!
Sở Vân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt giống như mũi tên, bắn về phía Hoa Anh. Hoa Anh biết vậy, trong lòng cảm thấy căng thẳng, chợt khẽ cười một tiếng.


Toàn thân hắn hoa bào hồng nhạt, dáng vẻ phong lưu không chút gò bó, đối lập lại với chiến hỏa hừng hực xung quanh.

Hắn dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Sở Vân, thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Ngươi đánh bại ta hai lần, giờ là lần thứ ba. Lần thứ ba, dùng kế sách khiến ngươi chết dưới tay ta. Thế sự quanh co, có đôi khi đi ngược lòng người. Đáng tiếc đạo lý này, ngươi sẽ không hiểu được.

Từ phía xa, có Hoa Anh phóng ám tiễn. Cận chiến có ba người Trầm Văn Bác, Viên Tái Bác cùng với Đoạn Thiên Nhai hợp lại. Còn những tướng địch khác thường
thường chạy nhanh chém giết xông đến.

Bởi vì Sở Vân sở hữu Thiên Hồ, mà trở thành mục tiêu công kích của bọn chúng, rơi vào khổ chiến.

- Sở Vân, cho ta chết đi!

- Không nên từ chối nữa!

- Xuống địa ngục đi!

Cuối cùng, ba người Trầm Văn Bác, Viên Tái Bác và Đoạn Thiên Nhai giáp công Sở Vân.

Sở Vân rơi vào khốn cảnh, tình cảnh lúc này giống như Phương Thiên Thương trước kia. Song quyền khó địch sáu tay, thể lực giảm sút rất nhanh.

Hắn càng lúc càng cảm thấy thân thể nặng trĩu. Vết thương trên người càng lúc càng tăng thêm, máu chảy giàn giụa.

Ba người Đoạn, Trầm, Viên vô cùng âm hiểm. Dùng đấu pháp lấy thương đổi thương đẩy Sở Vân vào tuyệt cảnh.

- Phải thất bại sao?
Sở Vân càng lúc càng cảm thấy chống đỡ không được, ác chiến lâu dài, khiến Túy Tuyết Đao vô cùng nặng nề.

- Thực là chật vật a... Ha ha
Hoa Anh khẽ cười, tâm tình như đùa giỡn khi trông thấy Sở Vân sắp bị thua.

Nhưng đúng lúc này, từ phía đông nam vang lên một tiếng hô lớn "giết" vang lên tận trời.

- Có chuyện gì xảy ra?
Hoa Anh biến sắc, gọi tuy tùng xung quanh, thần tình có chút lo lắng.

- Mau đi kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra?

- Rõ.

Thuộc hạ còn chưa chạy đi, liền trông thấy một lính liên lạc toàn thân đẫm máu, vẻ mắt hốt hoảng, chạy tới phía trại chủ soái.

- Báo! Rất nhiều, rất nhiều quân Thư gia, có gần vạn người, chiến hạm nhiều vô kể trong bóng tối hiện ra! Bọn họ từ hướng đông nam đánh giết qua đây, thế công vô cùng mãnh liệt. Chiến hạm quân ta giữ lại phòng thủ chống đỡ không nổi, đã bị tách ra!

- Cái gì?
Quần hùng đầy kinh hãi, biểu tình khó có thể tin được, đọng lại trên nét mặt mỗi người.

- Tại sao có thể như vậy? Lẽ nào Thư gia cầu viện quân?
Có người kêu lớn.

- Chúng ta bao vây toàn bộ Thư gia đảo, hắn còn có thể cầu viện quân sao?

- Không ổn rồi! Đại đội của chúng ta còn đang ở Thiết Lung Đảo, nếu như chiến hạm bị phá hủy, chúng ta đâu còn đường lui?
Có người đầy mồ hôi lạnh trên người nói.

- Không thể để địch nhân đắc thủ, mau tập kết hạm đội, tác chiến hai tuyến!
Có người kinh hoàng hô lớn.

- Báo! Quân Thư gia đã xông lên Thiết Lung Đảo. Quân đội liên quân của ta hai mặt thụ địch, trong đêm tối không biết có bao nhiêu địch nhân. Quân ta tan vỡ quy mô lớn.
Lúc này, có thám báo báo lại.

- Vì sao có thể như vậy.
Có vị thống lĩnh nghĩ đắn không thể tưởng tượng được, đứng lên hô lớn.
- Ta đã thiết lập tinh binh phòng thủ a!

- Đối phương cũng có tinh binh! Hơn nữa, hơn nữa số lượng rất nhiều! Khó có thể tưởng tượng là bao nhiêu!
Thần tình thám mã kinh hoàng.

- Số lượng rất nhiều? Ngươi nghĩ tinh binh là rau cải trắng sao?
Có thống lĩnh cười nhạt.
- Tinh binh đều là hãn tốt mà lên, thông thường quy mô chỉ mấy trăm người. Trong ba đời mới tích lũy được quy mô mấy nghìn người. Tại trong quá trình này, tổn hao không quá lớn!

Quần hùng đều tỏ vẻ không tin.

- Gần đây Thư gia khai phá ra một loại tinh binh, hình như là tinh binh chuông đồng. Bất quá, năng lực tác chiến cũng có hạn, bộ tinh binh chũng không đáng ngại.
Có người kiêu ngạo nói.

- Giết...
Tiếng kêu càng lúc càng gần, trong đó kèm theo tiếng chuông đồng.

Các thống lĩnh nghiêng tai lắng nghe, sắc mặt âm thầm chìm xuống.

- Tới quá nhanh!

- Vì sao có thể tiến tới nhanh như vậy?

Bọn họ đứng ngồi không yên, đi ra doanh trướng, chạy đến xem xét. Chỉ thấy trên khắp núi đồi đều là quân Thư gia, trong bóng tối tầng tầng lớp lớp chiến đấu anh dũng.

Mặc dù có lửa trại chiếu sáng, nhưng trong đêm tối cùng với rừng cây che chắn, không phân biệt được quân tình.

Đợi quân Thư gia xông tới gần, tất cả quân hùng lộ rõ vẻ sợ hãi liền run lên.

- Ta không nhìn lầm đấy chứ! Vì sao có thể có nhiều tinh binh đến như vậy!

Trông thấy hơn một nghìn binh sĩ Thư gia, cùng mặc y phục màu đỏ sẫm, thắt lưng treo hai ba chiếc chuông đồng, cầm Tiểu Yêu đao trong tay, gào thét xung phong chém giết điên cuồng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Liên quân tan tác, không thể nào chống đỡ nổi. Bị một đường truy sát, binh lính nguyên bản bố trí canh phòng trận thế tách ra, bại quân càng lúc càng nhiều, trận hình càng lúc càng giãn ra.

- Tinh binh chuông đồng nhiều như vậy, chẳng lẽ nào Thư Thiên Hào có vương bài vẫn cất giấu hay sao?

Trong lòng quần hùng rung động. Chỉ có thế lực nhất lưu mới sở hữu tinh binh, thường thường quy mô cũng chỉ mấy trăm người.

Thế nhưng tinh binh chuông đồng của Thư gia đảo số lượng chừng hơn một nghìn người!

Loại quy mô này, quả thực khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy!

- Khó trách sẽ tan vỡ!
Bỗng nhiên quần hùng tỉnh ngộ.

- Tinh binh chung quy cũng chỉ là binh, luôn sợ tướng lĩnh xuất trận. Người nào dám xuất chiến?
Các thống lĩnh đều kêu lớn.

Lập tức có hai vị tướng lĩnh, cầm trong tay binh khí, cưỡi mãnh thú hướng về phía chân núi chém giết.

- Đừng hòng đắc thủ!
Đúng lúc này, một vị lão tướng đầu tóc bạc trắng hô lớn một tiếng. Cầm Đại Yêu Binh Liệt Diễm Thương trong tay, từ trong rừng cây đi ra. Chính là lão Hồng Thương!

- A... Kiều Hậu ở đây!
Kiều lão Hầu Tử cầm Đại Yêu binh Xuyên Tâm Trảo bay nhào lên chém tướng địch.

- Vương Ngư đến trợ giúp đây!
Lão Ngư Vương quơ Hàn Ngọc Tam Xoa Kích đuổi theo phía sau.

- A, dĩ nhiên tam tướng Thư gia! Bọn họ cư nhiên còn khỏe mạnh?

Trong đám quần hùng, có người kinh hô, nhận ra thân phận tam lão.

- Hừ! Lão già nên dưỡng già chờ chết, há lại còn trên chiến trường!

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/chi-ton/chuong-220/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận