Hắn gắt gao nhìn thẳng vào Xích Viêm Quyền Bộ trên hai tay người đánh lén, cảm xúc nhanh chóng bình tĩnh xuống. Hắn hừ lạnh một tiếng, qua kẽ răng rít lên một câu:
- Thì ra là thế, ngươi chính là con trai của Sở Bá Vương, hiện nay chiếm được truyền thừa của hắn. Hừ! Sở Bá Vương còn sống, ta phải nhượng bộ lui binh, đi tới biển
sâu. Nhưng hiện tại hắn đã chết. Tuy rằng hai quyền bộ danh chấn thiên hạ, nhưng cũng phải xem người nào sử dụng.
- Thật không?
Khóe miệng Nhị Lang Thiên Quân thoáng nhếch lên, đứng cùng một phía với Sở Vân.
Hắn chính là người vừa đánh lén. Từ khi đáp ứng với Sở Vân, muốn báo đáp ơn cứu mạng của hắn, sau khi từ đại hội Thư viện trở về, Nhị Lang Thiên Quân vẫn bí mật ở trong Hỏa Đức Thành.
Cảnh tượng Sở Vân tiếng huýt gió kinh thiên động địa, chủ động khiêu chiến Lục Kình Vương, hắn sớm nhìn thấy, nhưng không mạo muội hành động.
Kinh nghiệm chiến đấu của hắn càng thêm phong phú, biết rõ đạo lý
"minh thương dễ tránh". Quả nhiên vừa thực thi đánh bất ngờ, lập tức thu hoạch kết quả cuộc chiến to lớn, bức bách Lục Kình Vương chật vật không chịu nổi.
- Hai thằng nhãi Hầu cấp, cũng muốn khiêu chiến với Lục Kình Vương ta? Ngu ngốc! Chu Yếm!
Lục Kình Vương chịu thua thiệt, tức giận công tâm, chân chính động chân hỏa.
Hắn hét lớn một tiếng, mở tiên nang, thả ra một con yêu thú Thượng cổ Chu Yếm. Ngay lập tức, dưới chân hắn, thân hình hùng tráng giống như tường đồng vách sắt, mãnh liệt đến cực điểm xông tới.
Hơn thế nữa, Yêu thú Hỗn Độn tu vi tám trăm vạn năm, cũng mở ra miệng khổng lồ, phun ra một đạo nước lũ hỗn độn, quét về hướng Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân.
Trong nháy mắt, hai người lâm vào vào khốn cảnh ba mặt bị bao vây tấn công.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comÁp lực vô cùng, ùn ùn kéo đến, bao phủ toàn bộ thể xác và tinh thần bọn họ. Càng không xong chính là, Lục Kình Vương cố gắng điều động linh quang trong cơ thể, linh áp cường giả Vương cấp, cũng sung thiên triệt địa.
Tại đây dưới sự áp chế của linh áp, linh quang trong cơ thể Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân, cũng nhận được áp chế kịch liệt, thoáng cái mọi vật đều trở nên mờ mịt.
- Thiên Nhãn mở.
- Trực Giác Chân Đồng, mở!
Khi nguy nan, Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân đồng thời quát lớn. Thông Linh Xà hóa thành cầu, câu thông linh quang của nhau.
Trong phút chốc, linh quang của bọn họ từ trong trạng thái đen tối đi ra, chợt tỏa sáng, trước linh áp Vương cấp mãnh liệt áp bách, tự nhiên thôi động.
Linh quang có thể tự do thôi động, Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân lập tức cảm thấy áp lực giảm đi.
- Hả?
Khí thế Lục Kình Vương bị kiềm hãm, giật mình vì hiệu quả hợp lực tác chiến cường đại như vậy.
Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân cùng lui nhanh. Bọn họ có Thông Linh Xà câu thông linh quang của nhau, trí tuệ cũng như dây xích gắn cùng một chỗ, căn bản không cần giao lưu ngôn ngữ, động tác giống như một người.
Không gian chiến trận này, chia làm hai phần.
Một phần là lĩnh vực của Lục Kình Vương. Một phần khác là tám Kiếp Yêu Bạo Động Viên, Vân Sí Hổ, Nộ Hỏa Minh Vương, dựng lên Bát Quái Chiến Trận. Trong
không gian Bát Quái Chiến Trận, phía Sở Vân đều nhận được tăng phúc. Bởi vì Nhị Lang Thiên Quân có quan hệ câu thông linh quang, cũng có thể xem như ở nhà, như cá gặp nước.
Lúc trước Sở Vân chân giẫm thiên hà đao kiếm, tung hoành trong chiến trận Lục Kình Vương. Hiện nay thiên hà đao kiếm bị Hỗn Độn nuốt hấp, hắn thiếu điểm tựa này, lại đối mặt với sự phản công mạnh mẽ của Lục Kình Vương, không thể không cùng Nhị Lang Thiên Quân, lui đến địa bàn của mình.
Dòng nước lũ Hỗn Độn truy đuổi qua, nhưng vừa tiến vào Bát Quái Chiến Trận, tốc độ đột nhiên chậm lại. Bạo Động Viên Kiếp Yêu tu vi nghìn vạn năm, không kiềm chế được, rống một tiếng dữ dội, khởi động yêu nguyên, chém ra một quyền.
Quyền ảnh Hắc Hoàng thật lớn, lấy uy thế dời núi lấp biển, thoáng cái đánh tan nước lũ Hỗn Độn.
Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân được che chắn, lập tức ổn định đầu trận tuyến.
Thấy uy thế của Bạo Động Viên như thế, trong mắt Lục Kình Vương hiện lên chút kinh ngạc. Tay chỉ một cái, Yêu thú Chu Yếm nhận được mệnh lệnh, rít gào một tiếng, đánh thẳng về hướng Bạo Động Viên.
Thân hình Chu Yếm cũng cực kỳ to lớn, ngang với Hỗn Độn, Bạo Động Viên.
Người trưởng thành đứng ở dưới chân nó, liền giống như con chuột đứng ở bên cạnh con voi. Bộ lông toàn thân nó đỏ như lửa, chỉ có đầu là một mầu tuyết trắng. Hình dáng của nó, gần với vượn và khỉ, nhưng danh tiếng lớn hơn nhiều so với bất kỳ Yêu thú vượn và
khỉ nào.
- Không xong, Chu Yếm chính là yêu vật có sức mạnh đứng đầu thiên hạ. Với tu vi ngang nhau, sức mạnh của bất kỳ yêu vật nào cũng không bằng nó. Lục Kình Vương muốn giết ta, trước sẽ công phá Bát Quái Chiến Trận. Bạo Động Viên là một mắt xích mạnh mẽ nhất trong Bát Quái trận. Hắn trực tiếp đánh vào trọng điểm này, là muốn lấy uy thế không gì so sánh nổi trực tiếp nghiền chết ta.
Sở Vân cũng nhận được Trực Giác Chân Đồng, trí tuệ cũng đạt tới gần như trình độ Vương cấp, lập tức hiểu được tâm tư của Lục Kình Vương.
Rống rống!
Bạo Động Viên và Chu Yếm đang đánh nhau.
Chu Yếm chỉ có tu vi mấy trăm vạn năm, Bạo Động Viên thì hơn một nghìn, nhưng hai bên cũng đánh cũng khó phân thắng bại. Trước kia còn nghĩ Bạo Động Viên có sức mạnh lớn hơn, không ngờ chỉ có thể ngang hàng với Chu Yếm.
- Thiên Hồ!
Tất nhiên Sở Vân không thể trơ mắt đứng nhìn. Bạo Động Viên là bên một mắt trận. Chu Yếm lại không liên quan đến chiến trận của Lục Kình Vương.
Tuy rằng bên nửa cân, bên tám lạng, nhưng Sở Vân không muốn phiêu lưu, phải mạnh hơn Lục Kình Vương.
Thiên Hồ gặt hái, tuy rằng cũng có hình thể giống như núi nhỏ, nhưng so với Chu Yếm, Bạo Động Viên rõ ràng nhỏ nhắn xinh xắn hơn nhiều.
Tu vi của nó cũng đã được Sở Vân thúc đẩy lên sáu trăm vạn năm. Hiện nay chín đuôi cùng dao động, địa thủy kim hỏa lôi mộc quang ám, chín hệ cùng thi triển, hàng vạn hàng nghìn đạo pháp giống như hoa cùng tranh nhau nở rộ.
Rầm rầm oanh...
Cửu Hành Đạo Pháp từ trên trời giáng xuống, bao phủ lấy cuộc chiến của Chu Yếm và Bạo Động Viên. Vô số đạo pháp tấn công lên trên người Bạo Động Viên, tự động biến mất.
Mà Chu Yếm thì nháy mắt phát ra thét dài đau đớn, bị đánh đến mức không ngẩng đầu lên được.
Bạo Động Viên hưng phấn chụp ngực, đánh rắn giập đầu, một quyền đánh qua khiến ngực Chu Yếm lõm vào. Sau đó nhảy đến trên lưng Chu Yếm, hả miệng khổng lồ cắn xuống.
Ngao!
Chu Yếm ngửa mặt lên trời kêu lên đau đớn. Bả vai bị Bạo Động Viên trực tiếp cắn xé rách một mảng thịt lớn. Lập tức, những đạo pháp giống như cơn mưa to tấn công, càng khiến nó họa vô đơn chí.
Sắc mặt Lục Kình Vương xanh mét, tất cả điều này phát sinh chỉ trong nháy mắt. Khi hắn thả ra một Bạch Cốt Đại Chương Ngư thay Chu Yếm, nó đã bị thương nặng, khó có thể tái chiến.
Chu Yếm là Yêu thú cận chiến cường lực, đang bị đạo pháp của Yêu thú Thiên Hồ này đánh mạnh kìm chế. Tất nhiên Lục Kình Vương đã sớm biết, Sở Vân có được
một Thiên Hồ, nhưng hắn lại không ngờ được tu vi của Thiên Hồ đã tăng vọt đến trình độ như thế. Lúc này mới khiến hắn tạm thời tổn thất chiến lực Chu Yếm.
- Vốn còn muốn cùng các ngươi chơi một lúc. Hiện tại các ngươi thành công như vậy, khiến ta mất đi tính nhẫn nại. Đều ra cả đi, giẫm đạp tất cả phía trước thành thịt nát!
Lục Kình Vương hoàn toàn mở miệng tiên nang rộng.
Vèo vèo vèo...
Gần hai mươi đạo Lưu Tinh, từ trong tiên nang dũng mãnh tiến ra, tạo thành cảnh tượng sáng lạn như mưa sao.
Ngao! Rống! Ô! Dát...
Mỗi một Lưu Tinh đều nổ tung. Mười tám đầu Kiếp Yêu đồng loạt xuất hiện. Sáu đầu Đại Kiếp Yêu tu vi mấy trăm vạn năm, mười hai Tiểu Kiếp Yêu mấy chục vạn năm.
Chúng đều là yêu vật to lớn có thân hình hùng tráng, như ngọn núi, cùng kêu lên phát ra các loại rống, yêu khí bàng bạc liên tục ngàn dặm.
Sắc mặt Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân nhất thời cùng cứng lại.
Cường giả Vương cấp, nhiều nhất có thể chỉ huy Kiếp Yêu trăm vạn năm. Lục Kình Vương cũng không thể vượt qua rào. Nhưng hắn là Vương giả thâm niên thế hệ trước, sống mấy ngàn năm cũng không uổng.
Đại quân Kiếp Yêu trước mặt chính là nội tình thâm hậu của hắn. Cho dù là Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân liên thủ cũng không bằng hắn.
Lục Kình Vương đã vận dụng toàn lực, muốn tốc chiến tốc thắng!
...
- Tinh binh Hoa Tiễn, bắn ba lần!
Hoa Anh cầm Yêu Cung trong tay, đứng ở giữa tinh binh, quát lớn một tiếng.
Vèo! Vèo! Vèo!
Tiếng dây cung vang lên ba lần đầy dứt khoát lưu loát, lập tức truyền vào tai mọi người xung quanh.
Mấy ngàn mũi tên bay lên trời cao, tạo thành một đường cong xẹt qua không trung, rồi cùng rơi xuống một phía. Mũi tên dày đặc dữ dội bắn về phía trận địa quân địch trận.
Trong lúc đó, Đông Hải Phái tổn thất hơn một nghìn binh lực.
Sau ba trận mưa tên, khoảng không trong phạm vi trăm bước, đã bị rửa sạch hoàn toàn.
Tên đầy đất, xuyên thủng thi thể, cắm vào đất, xa xa nhìn lại giống như là một mảnh rừng gai rậm rạp.
Con mắt Phá Quân Hầu đỏ bừng suy nghĩ, ôm nỗi hận nhìn về phía phương trận Tinh binh Hoa Tiễn, hận không thể có thể một ngụm nuốt bọn họ vào bụng.
Tinh binh Hoa Tiễn tiến nhập vào chiến trường, chỉ trong nửa khắc ngắn ngủn, hỏa lực hung mãnh này cũng đã tạo thành kết quả vô cùng to lớn.
Phá Quân Hầu biết không thể để đối phương bắn xuống như vậy, hắn lắc cờ Đông hải kỳ sư trong tay. Lập tức phía bên hắn có một tướng hét lớn một tiếng, dẫn mấy ngàn tinh binh, tiến về hướng Tinh binh Hoa Tiễn.
Nhưng còn chưa tới nửa đường, phía Thư Gia liền có đội quân đi chéo tới, tập kích bất ngờ ngăn cản đội quân Phá Quân Hầu vừa điều khiển.
- Lại là như vậy!
Phá Quân Hầu nghiến răng kèn kẹt. Hai mắt hắn muốn phun lửa, hung hăng trừng mắt nhìn về ngàn dặm ngoài mặt biển. Ở trên mặt biển, một hạm đội dừng lại, Hoàng Hiếu đứng trên hạm thủ, một tay quơ Vương Sư Trung Nguyên Kỳ, một tay vẫy Nhân Sư
Nam Dã kỳ, dễ sai chỉ huy toàn bộ đội ngũ của Thư Gia.
- Năm đại quân kỳ. Không ngờ một mình hắn nắm giữ hai quân kỳ!
Phá Quân Hầu căm ghét đến mức hai mắt đỏ ngầu. Tuy nhiên trong lòng hắn không thừa nhận cũng không được. So với năng lực chỉ huy, hắn thật sự hơi kém Hoàng Hiếu một bậc. Hơn nữa chiến kỳ trong tay Hoàng Hiếu nhiều hơn so với hắn. Bởi vậy từ khi khai chiến đến bây giờ, Phá Quân Hầu vẫn bị Hoàng Hiếu theo sát, chiếm thế hạ phong.
- Hừ! Tuy ngươi có tu vi Hào Hùng cấp, linh quang của Bản hầu gia hơn ngươi mấy chục lần. Cứ như vậy chờ ngươi tiêu hao dần, xem ai có thể tiêu hao hơn ai!
Trong lòng Phá Quân Hầu rít gào, đồng thời hắn lại cảm thấy thực sự bất đắc dĩ. Đây là phương pháp duy nhất hắn nghĩ có thể chiến thắng đối phương.
- Linh quang trong cơ thể, ư đã ảm đạm đến mức chỉ có thể chống đỡ đuọc nửa canh giờ. Phải cường công, tốc chiến tốc thắng!
Đồng thời, trong lòng Hoàng Hiếu đã nảy sinh suy nghĩ. Một khi linh quang của hắn giảm mạnh, trên chiến trường thiếu sự chỉ huy của hắn, Thư Gia chắc chắn năm bè bảy mảng, thất bại thảm hại.
Giết!
Chiến kỳ trong tay Hoàng Hiếu nhanh chóng vẫy, liên tục điều động, đại quân Thư Gia lập tức hình thành một thế tấn công mãnh liệt. Phá Quân Hầu bất ngờ không kịp phòng, trơ mắt nhìn trên chiến trường trận địa bên mình bị đại quân Thư Gia tràn tới cuốn sạch vài đội.
- Ngươi nghĩ thật hay! Tinh binh San Hô, lên cho ta!
Phá Quân Hầu chỉ chiến kỳ. Một tinh binh mặc san hô giáp trụ phóng châm, đi đến chiến trường, vững vàng như trụ cột, lập tức ổn định đầu trận tuyến Đông Hải Phái.
- Tinh binh San Hô nổi tiếng về sức phòng ngự?
Hoàng Hiếu thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng cong lên.
- Chờ ngươi đã lâu.
Hắn nói còn chưa dứt lời, một mặt Quy Chân Kính bắn ra cột sáng trắng, trực tiếp chiếu vào giữa Tinh binh San Hô.
Xoát!
Ngay sau đó, ba nghìn Tinh binh Dạ Vũ, do Tiếu Tiểu Hiền thống lĩnh, bỗng nhiên hiện ra giữa phương trận của Tinh binh San Hô.
- Chết đi!
Tiếu Tiểu Hiền cười lạnh một tiếng, hai tay đeo Trích Tinh Thủ Sáo, nhẹ nhàng vẽ ra xung quanh hai đường cong.
Nơi đường cong đi qua, trong nháy mắt cổ họng hơn mười vị Tinh binh San Hô bị bóp nát, một đám mắt trắng dã, yếu ớt ngã xuống đất.
Tinh binh Dạ Vũ Phía sau hắn, một đám đều ẩn hình. Thân ảnh lúc ẩn lúc hiện trong phương trận quân địch, mỗi lần xuất hiện, đều lấy đi ít nhất sinh mạng của một
kẻ địch.
Phá Quân Hầu thấy vậy quá sợ hãi. Tinh binh San Hô gặp sự kìm chế của binh chủng, thương vong vô cùng nghiêm trọng. Hắn vội vàng kêu to:
- Huyền Vũ Chân Quân, ngươi dẫn dắt Tinh binh Thủy Dẫn, nhanh đi trợ giúp. Cần phải giết chết đội quân kia của quân địch!
- Không có vấn đề. Ta đã sớm nóng lòng chờ!
Hai mắt Huyền Vũ Chân Quân phát ra ánh sáng lạnh lẽo dữ dội, dẫn đầu ngàn quân, xung phong đi về hướng Tinh binh Dạ Vũ.
- Ha ha hắc, hai vị quân sư đã sớm dự đoán sẽ có trợ giúp. Đến nếm thử sự lợi hại Tử Chuy Quy lớn đi!
Tiếu Tiểu Hiền cười một tiếng đầy đê tiện, ngăn cản Huyền Vũ Chân Quân.
- Cao thủ Quân cấp?
Huyền Vũ Chân Quân bất đắc dĩ, bị Tiếu Tiểu Hiền gắt gao giữ lại.
- Đáng giận!
Phá Quân Hầu thấy cảnh này, gấp đến độ muốn dậm chân. Lúc này bên tai lại truyền đến một tiếng hét thảm. Hắn như bị điện giật nhìn lại.