Chưa Từng Hẹn Ước Chương 2

Chương 2
Những tưởng, lãng quên là điều tồi tệ nhất

Anh ấy hận mình.

Mỗi lần nhìn mình, ánh mắt anh ấy đều toát lên sự căm hận.

Trình Vũ Phi không biết phải dùng từ gì để diễn tả cảm xúc hiện tại. Người đàn ông này, thật sự hận cô đến vậy sao?

Ngồi vào ghế phụ lái, mí mắt cô cụp xuống. Cô từng nhiều lần suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và An Diệc Thành. Nếu như tốt thì một ngày nào đó ngẫu nhiên gặp nhau trên đường, anh sẽ dừng bước, mỉm cười chào hỏi cô. Nếu như không tốt, có lẽ anh sẽ chẳng nhớ nổi cô là “bạn học cũ” của mình.

Trong bữa tiệc chia tay cuối lớp mười hai, cô đã lấy hết can đảm cầm một ly rượu đến trước mặt anh để cạn ly. Vậy mà anh nhìn cô rất lâu, ánh mắt mang theo sự xa lạ. Cô ngửa đầu uống hết ly rượu, cố nuốt vào trong cả nỗi xót xa.

Những tưởng, lãng quên là điều tồi tệ nhất. Nhưng hóa ra không phải! Căm hận mới là điều tồi tệ nhất.

Không dưới một lần Trình Vũ Phi cảm nhận được nỗi hận thù toát ra từ ánh mắt An Diệc Thành. Cô lấy làm lạ, không hiểu vì sao An Diệc Thành lại hận mình? Nghi ngờ có liên quan tới chuyện của đời trước nên cô đã bỏ rất nhiều thời gian để tìm hiểu. Thế nhưng hai gia đình họ hoàn toàn không dính dáng tới nhau, nói gì đến ân oán? Cha của An Diệc Thành mất sớm, hai mẹ con họ nương tựa vào nhau mà sống. Gia cảnh như thế, e rằng muốn phức tạp cũng không phức tạp nổi. Bởi vậy, Trình Vũ Phi càng không hiểu vì sao An Diệc Thành lại luôn nhìn mình bằng ánh mắt hận thù đó? Nghĩ không ra thì tốt hơn là không nên nghĩ nữa.

Trình Vũ Phi bình ổn lại tâm trạng, liếc nhìn đồng hồ tốc độ. Xe đã tăng tốc. Cô mím chặt môi, không dám lên tiếng nhắc nhở An Diệc Thành. Còn nhớ trước đây cũng từng có lần cô ngồi trong xe anh như thế này, thấy anh lái quá nhanh, cô đã nhắc anh lái chậm lại. Thế nhưng, anh chẳng những tăng tốc thêm mà còn quay sang nhìn cô, đúng lúc có một chiếc ô tô khác chạy ngược chiều lao đến. Nguy hiểm trôi qua trong gang tấc, cô sợ đến trắng bệch mặt, còn anh vẫn điềm nhiên như không.

Trình Vũ Phi thật sự bất ngờ khi gặp Hạ Tư Tư và An Diệc Thành ở nhà hàng này. Cách đây không lâu, sau khi đoạt giải Nữ hoàng màn bạc, Hạ Tư Tư đã trả lời giới truyền thông rằng, cô ta hy vọng chuyện tình cảm cũng sẽ thuận buồm xuôi gió như sự nghiệp. Lúc ấy, An Diệc Thành vẫn chưa về nước. Trình Vũ Phi cho rằng anh sẽ ở lại nước ngoài với Hạ Tư Tư, vậy mà họ đều đã trở về. Trong mắt mọi người, ngay từ thời trung học, họ đã là một đôi trời sinh.

Nghĩ tới những điều này, khóe miệng Trình Vũ Phi khẽ nhếch lên đầy trào phúng.

An Diệc Thành, đó là người đàn ông mà cô luôn nhung nhớ, là người đàn ông mà cô từng ao ước được chung sống đến đầu bạc răng long.

Bây giờ thì sao? Anh nuôi cô như nuôi nhân tình, trong khi anh đã có bạn gái danh chính ngôn thuận. Hành vi của anh chẳng khác gì những gã đàn ông lắm tiền nhiều của khác trên đời này.

Đương nhiên, anh làm thế không có gì sai, càng không đến lượt người ngoài phán xét. Nhưng cô thực sự khó chịu, bởi lẽ chàng thiếu niên không một chút vẩn đục trong lòng cô đã thay đổi, trở thành kiểu đàn ông mà cô căm ghét nhất.

Xe đã chạy vào trục đường trong khu đô thị. Mỗi khi đến nơi này, trong đầu Trình Vũ Phi đều nổi lên một suy nghĩ: đây không phải “nhà”, mà chỉ là một trong số nhiều “căn cứ” xa hoa của anh, phải chăng mỗi nơi đều có một người phụ nữ như cô?

Trình Vũ Phi luôn nghĩ về bản thân một cách ti tiện như thế, cơ hồ việc đó có thể giúp cô bớt đau khổ hơn vì không cần phải bận tâm tới thứ gọi là “lòng tự trọng”.

“Nhà” của anh có lẽ chính là nơi từng lên mặt báo kia. Cánh phóng viên đã chụp được ảnh Hạ Tư Tư sáng sớm lái xe tới đó, mối quan hệ giữa họ càng không cần thêm lời thừa thãi nào để miêu tả.

Xe vừa dừng lại, Trình Vũ Phi lập tức mở cửa bước xuống, bắt đầu nôn. Dạ dày khó chịu, nhưng trái tim còn khó chịu hơn gấp vạn lần. Cô không thể chấp nhận được sự thật rằng cả anh và cô đều đã biến thành hạng người mà chính bản thân mình căm ghét.

Cơn nôn mửa chấm dứt, Trình Vũ Phi quay đầu lại thì đã không thấy An Diệc Thành đâu. Cô nhếch miệng cười. Anh ấy lạnh lùng với mình như vậy, nhưng lại muốn mình trở thành người phụ nữ của anh ấy. Sở thích này có phải quá đặc biệt rồi không?

Trình Vũ Phi đi vào căn biệt thự nhỏ, dì giúp việc lập tức dọn đồ ăn lên. Xem ra An Diệc Thành đã thông báo trước là hôm nay sẽ về đây. Nơi này bình thường chỉ có một người quản gia, mỗi lần anh về, dì giúp việc mới đến để nấu cơm.

Rõ ràng vừa nãy An Diệc Thành đã đi ăn cùng Hạ Tư Tư, vậy mà bây giờ vẫn ngồi xuống bàn ăn. Trình Vũ Phi đắn đo giây lát rồi tiến lại, ngồi đối diện An Diệc Thành. “Chủ nhân” muốn ăn cơm, đương nhiên cô phải phục vụ rồi.

Trong bữa cơm, An Diệc Thành không thích nói chuyện, cũng không nhìn cô. Thấy anh không để ý tới mình, Trình Vũ Phi bèn quay sang nhờ dì giúp việc nấu cho mình một ít cháo.

Chẳng mấy chốc, trước mặt Trình Vũ Phi đã có một bát cháo nóng hổi bốc hơi nghi ngút. Ban nãy nôn đến mức dạ dày rỗng tuếch, lúc này có chút cháo nóng vào, Trình Vũ Phi thấy ấm bụng hẳn lên, cảm giác khó chịu cũng tan biến.

Ăn được nửa bát, trông thấy người đàn ông đối diện buông đũa đứng lên, tâm tình của Trình Vũ Phi mới được thả lỏng.

Cô ghét phải ở bên cạnh anh. Cô thà rằng chỉ được đứng từ xa nhìn anh, nhớ nhung anh, còn hơn là để anh xuất hiện trong cuộc sống của cô như hiện tại, hình tượng đẹp đẽ trước kia hoàn toàn sụp đổ.

Trình Vũ Phi ăn thật chậm, cố gắng kéo dài thời gian. Ăn xong, cô còn nán lại thêm một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng lên tầng hai.

Căn biệt thự này khá thanh tịnh, bày trí đẹp đẽ, diện tích vừa đủ nên không tạo cảm giác quá trống trải, rất hợp với sở thích của cô.

Ra khỏi phòng tắm, Trình Vũ Phi thấy An Diệc Thành đang đứng hút thuốc ngoài ban công.

Mùa đông ở An Xuyên, cái lạnh như cắt da cắt thịt. Cô lặng lẽ nhìn bóng lưng anh, không hiểu vì sao

“Nghe đi chứ…” Giọng nói mang theo sự châm chọc.

Cô rất muốn đẩy anh ra nhưng không thể nào đẩy nổi. Ánh mắt anh như đang khiêu khích cô: dám nghe không?

Trình Vũ Phi cắn chặt răng. Bỗng nhiên, An Diệc Thành ấn nút nhận điện.

“Chị vẫn đang làm việc đấy à?” Giọng của Trình Gia Đống từ đầu dây bên kia truyền tới. “Hôm nay chị về nhà không?”

Trình Vũ Phi bất giác nhíu mày. An Diệc Thành vẫn không có ý định buông tha cô. Anh chăm chú quan sát sắc mặt cô, tựa như đang cảm thấy rất hứng thú khi chứng kiến cô lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Trình Vũ Phi không dám giằng điện thoại về, sợ Trình Gia Đống nghe thấy tiếng động lạ. Cô đành lên tiếng: “Ừ, mấy hôm nay chị bận, nhiều việc lắm”.

“Thế giờ chị đang ở công ty à?” Trình Gia Đống lo lắng hỏi.

Trình Vũ Phi định “ừ” thì thấy An Diệc Thành nghiêng đầu cười khẽ, giống như biết trước cô sẽ phải nói dối. Cô lập tức từ bỏ ý định đó đi.

Thấy Trình Vũ Phi mãi không trả lời, Trình Gia Đống lại cẩn trọng lên tiếng: “Chị, lúc nào chị mới được về?”.

Không muốn để lộ cho An Diệc Thành biết mình bị ảnh hưởng bởi sự khống chế của anh, nên Trình Vũ Phi cố tỏ ra tập trung nói chuyện với em trai: “Chị không ở công ty, đang ở chỗ chị Giai Nhu, có chuyện gì không em?”.

Nghe vậy, An Diệc Thành liền bật cười. Trình Vũ Phi không bận tâm tới anh. Cô nói như vậy để Trình Gia Đống yên tâm, cô thực sự rất sợ nó biết chị gái mình là một người phụ nữ đê tiện.

“Vậy ạ, không có chuyện gì. Thế chị cứ ở lại an ủi chị Giai Nhu, hỏi thăm chị ấy giúp em với nhé.”

Trình Vũ Phi “Ừ” một tiếng, bấy giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm. Bỗng dưng, cô nhớ đến điều gì, bèn hỏi: “Gia Đống, em đang ở đâu?”.

Trình Gia Đống ngập ngừng một lát mới đáp: “Hôm nay tan học, em tạt về nhà một lát, thấy chị chưa về nên đến công ty đón chị”.

Trình Vũ Phi sững người, may mà vừa rồi cô không nói là tăng ca.

“Em đợi chị một lát, chị qua đón em ngay!” Vừa nói, cô vừa nhìn thẳng vào mắt An Diệc Thành, ám chỉ anh nên buông mình ra.

“Không cần đâu! Sáng mai em có tiết học nên phải về trường từ sớm. Chị đừng lo cho em, em lớn rồi mà. Chị ở lại động viên chị Giai Nhu đi.”

Xem ra Trình Gia Đống cũng đã đọc được tin tức về gia đình Tiết Giai Nhu.

Trình Vũ Phi không nói thêm gì nữa. An Diệc Thành chủ động tắt máy, đồng thời cúi xuống cắn vào vành tai cô. Toàn thân Trình Vũ Phi run rẩy, muốn tránh mà không tránh được. Chỉ quan hệ tình nhân mới có những cử chỉ thân mật như vậy, nhưng Trình Vũ Phi lại không cảm thấy thế. Trái lại, cô còn có cảm giác bài xích. Vì sao anh lại đối xử với cô như vậy?

Thấy sắc mặt Trình Vũ Phi trắng bệch, Tiết Giai Nhu bấy giờ mới chịu im lặng.

Trình Vũ Phi chợt cảm thấy buồn cười. Ý định ban đầu của cô là đến an ủi Tiết Giai Nhu, vậy mà cuối cùng lại đổi thành Tiết Giai Nhu khuyên nhủ cô.

Ngồi ăn được một lúc, Tiết Giai Nhu nhận được điện thoại. Nói chuyện với đối phương xong, sắc mặt cô lập tức biến đổi.

Trình Vũ Phi lo lắng hỏi: “Có chuyện gì thế?”.

“Bảo mẫu báo là không biết Nhân Nhân đã đi đâu, tìm mãi không thấy.”

“Vậy mau đi tìm đi.” Trình Vũ Phi giục bạn. Cô vốn muốn nói rất nhiều điều, nhưng có lẽ hiện giờ không thích hợp. Thời gian này, tâm trạng của bé Nhân Nhân chắc chắn đã bị ảnh hưởng từ việc bố mẹ li hôn.

Tiết Giai Nhu gật đầu rồi vội vàng đứng dậy, nhưng vẫn không quên ra quầy thanh toán trước khi rời đi.

Trình Vũ Phi nhìn một bàn đầy thức ăn, tâm trạng phức tạp. Cô cầm đũa, liên tục gắp đồ ăn bỏ vào miệng, giống như muốn dùng cách thức này để đẩy lùi hết những khó chịu trong lòng ra ngoài. Mãi đến khi dạ dày không thể chứa thêm được nữa, cô mới đứng dậy ra về.

Rời khỏi nhà hàng chưa bao xa, Trình Vũ Phi tựa vào thùng rác nôn thốc nôn tháo. Cô nôn rất lâu, chảy cả nước mắt. Sau đó, cô đứng im một lát rồi mới lấy khăn giấy trong túi xách ra lau mặt. Lúc chuẩn bị đi tiếp, Trình Vũ Phi chợt có cảm giác bị theo dõi. Cô quay đầu lại, trông thấy một chiếc xe dừng cách mình không xa, quen thuộc đến nỗi cô lập tức đoán được người ngồi trong xe là ai.

Cửa kính từ từ hạ xuống, An Diệc Thành lạnh lùng nhìn về phía Trình Vũ Phi: “Lên xe”.

Nguồn: truyen8.mobi/t129723-chua-tung-hen-uoc-chuong-2.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận