Gặp được Mạnh Cổ, Trần Nhược Vũ rất vui mừng. Cô thu xếp công việc ổn thỏa rồi về qua nhà thay quần áo. Đổi đi đổi lại vài bộ quần áo, đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, ngắm nghía chán chê rồi mới cảm thấy hài lòng. Ra đến cửa, cô cúi đầu nhìn chân mình, cảm thấy hình như giày và quần không hợp, vì thế trở lại thay đôi giày khác. Lần này quả thực rất hài lòng, thế nên cô quyết định ra khỏi nhà.
Đi đến trạm đỗ xe bus, thấy một đôi tình nhân đứng đó Trần Nhược Vũ cảm thấy như mình đang bị bệnh thật rồi, tự dưng khẩn trương như thế để làm cái gì. Mặc dù một thời gian ngắn chưa gặp anh, nhưng mà ác bá tiên sinh thì vẫn là ác bá tiên sinh mà thôi, sẽ không bao giờ thay đổi. Không hiểu vì sao cô cứ thấy kì lạ, nghĩ mãi chẳng ra thấy lạ ở chỗ nào.
Xe bus đến bến đỗ, Trần Nhược Vũ lên xe, dùng đôi tay che chắn cẩn thận chiếc hộp ở trước bụng.
Lần gặp mặt này, cô đã chuẩn bị quà gặp mặt rất tỉ mỉ. Món quà này là thay lời xin lỗi, chuộc lại lỗi lầm mà cô gây ra. Tuy rằng không đắt giá gì, vẫn là phong cách chất phác vốn có của cô. Trần Nhược Vũ tưởng tượng khuôn mặt của Mạnh Cổ khi nhận món quà này. Được rồi, cô thừa nhận, cô có tính đùa dai, cô nghĩ rằng ác bá tiên sinh sau này không có cơ hội cắn lại cô.
Xe bus đỗ trước bệnh viện, Trần Nhược Vũ gọi điện cho mạnh Cổ, anh nói bây giờ đang có cuộc hội chuẩn, kêu cô tới phòng khám của anh ngồi chờ. Trần Nhược Vũ không muốn tới văn phòng của anh, cô nói với anh là sẽ chờ ở vườn hoa.
“ Vườn hoa kiêm nhà ăn đó?.” Là nơi có tiếng chim hót, hương hoa ngào ngạt ấy.
Trần Nhược Vũ nhịn không được bật cười, giống như là tiếng lóng mà hai người thường hay giao tiếp vậy. Cô nói: “ Vì để cảm ơn anh, tôi mang đồ ăn cho anh.”
“ Lại bữa tối ngọt ngào?.” Giọng điệu của anh làm cho cô liên tưởng đến trạng thái cau có đến nhíu chặt cả hàng lông mày của Mạnh Cổ.
“ Không hề ngọt ngào. Dù sao anh cũng đâu thích ăn đồ ngọt.”
“ Hừ, quả nhiên là em đã biết. Nếu biết tôi không thích ăn đồ ngọt, vậy ra lần trước là em có ý giỡn mặt với tôi?.”
“ Là chính anh yêu cầu, tôi chỉ là bất đắc dĩ thôi.” Được lắm, hôm nay mồm miệng nhanh nhẹn, đối đáp trơn chu. Trần Nhược Vũ tự hài lòng với bản thân.
“ Được rồi. Không thèm nghe em lảm nhảm nữa, tôi đi họp. Em cứ ngồi yên ở cái ghế dài đấy.”
“ Được rồi.”
Hôm nay ác bá tiên sinh hình như tâm trạng rất tốt. Trần Nhược Vũ cũng thấy vui lây, cô chờ cho Mạnh Cổ cúp điện thoại trước.
Anh không vội cúp, nói tiếp: “ Hôm nay mang cái gì đến?.”
“ Anh nhìn sẽ biết.” Cô sợ nếu cô nói ra anh sẽ không xuất hiện mất.
“ Ngạc nhiên?.”
“ Uhm.” Cứ cho là vậy đi.
“ Chỉ e có hãi mà không có mừng.”
“ Đấy là do anh lòng dạ đen tối, mới cảm thấy hãi.”
“ Tôi phải đi họp.”
“ Được, tôi chờ anh ở đây.”
“ Uhm.”Đầu dây bên kia dừng một chút, anh nói: “ Có lẽ sẽ hơi lâu một chút, chủ nhiệm chúng tôi rất lắm lời.”
“ Bác sĩ Mạnh, anh cũng rất nhiều lời, đừng trách chủ nhiệm của anh.”
Tạch. Bị người khác phê bình là tên đàn ông lắm mồm, anh đã cúp điện thoại một cách rất thô bạo.
Tâm tình Trần Nhược Vũ rất thoải mái, đứng ở trạm chờ xe bus cô ôm chặt chiếc hộp trong tay. Bác sĩ Mông Cổ này, tính tình rất xấu, nói có một câu thôi mà đã lên cơn.
Làm bẽ mặt Mạnh Cổ nên Trần Nhược Vũ không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Cô bước từng bước đến vườn hoa, rồi dạo quanh vườn hoa xem hoa nở hay chưa, chỗ này nhìn một lúc, chỗ kia nhìn một ít, rồi nhìn thấy con mèo đang ẩn núp trong các khóm cây. Nhìn đồng hồ, mới trôi qua có 20 phút. Cô ngồi vào chiếc ghế dài lần trước, nhìn chằm chằm vào các gốc cây trong bườn hoa.
“ Tiểu Vũ.” Tâm hồn bay bổng bỗng bị kéo lại, hình như có người gọi mình. Trần Nhược Vũ quay đầu lại, lắp bắp không nên lời, là mẹ của Mạnh Cổ.
“ Chào … chào … chào … bác.” Xong rồi, chứng sợ gặp người lớn lại bắt đầu phát tác. Trần Nhược Vũ đứng lên chào hỏi lại, sợ chứng nói lắp bị bại lộ.
Mẹ Mạnh tủm tỉm cười đi tới: “ Hà hà. Trí nhớ của bác quả thực rất tốt, nhận không nhầm người. Tiểu Vũ đến khám bệnh sao?.”
“ Dạ không, không.” Các phòng khám đều đã hết giờ làm việc, dù có muốn cũng không khám được.
“ Có người quen làm ở bệnh viện sao?.”
“ Không, không có.”
Mẹ Mạnh tiếp tục mỉm cười:” Vậy tới tìm Mạnh Cổ nhà bác sao?.”
“ Dạ … Đúng vậy.” Trần Nhược Vũ thấy hơi đường đột, ngẫm lại một lúc rồi lên tiếng giải thích: “ Cháu tới cảm ơn bác sĩ Mạnh đã giúp đỡ.”
“ Vậy sao.” Mẹ Mạnh đối với việc con trai bà giúp người không hề có hứng thú. Cũng không hỏi vì sao cô lại một mình ngồi chờ Mạnh Cổ ở đây, bà nói: “ Bác đến chờ cha nó tan làm, vừa hay bác đang thấy chán, bác và cháu cùng ngồi chờ, cháu không ngại chứ?.”
Cô sao dám nói là ngại chứ? Vội vàng cười rồi gật đầu lia lịa, trong lòng bắt đầu bất an.
Mẹ Mạnh kéo tay Trần Nhược Vũ cùng ngồi xuống: “ Tiểu Vũ, sau lần xem mắt trước, chuyện như nào rồi?.”
“ À chuyện đó, chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường.”
“ Tiểu Vũ, cháu muốn tìm đối tượng như nào?.”
“ Chỉ cần là người tốt, đối tốt với cháu.” Trần Nhược Vũ không biết vì sao lại đỏ mặt khi trả lời câu hỏi của mẹ Mạnh.
“ Như thế nào mới cho là đối tốt với cháu?.” Mẹ Mạnh mỉm cười hỏi tiếp: “ Dịu dàng, ân cần sao?.”
“ Cũng không hẳn là vậy. Chỉ cần hợp nhau là được.” Trần Nhược Vũ cảm thấy mặt nóng thêm vài độ. Cô cùng với mẹ cũng chưa từng thảo luận qua vấn đề này. Nhưng kì thực, nếu ngẫm lại, đòi hỏi của cô không hề cao.
“ Uhm.” Mẹ Mạnh gật đầu: “ Không có yêu cầu gì cả mới đúng là yêu cầu cao nhất.”
Cơ mặt Trần Nhược Vũ đông cứng lại. Cười gượng vài tiếng, thật ra cô vô cùng xấu hổ. Xong rồi, bác gái có thể đọc hiểu trong lòng người khác đang nghĩ gì sao? Quá bí hiểm, cô không thể ứng phó được. Trần Nhược Vũ nhìn hoa, nhìn cây, ngóng trông Mạnh Cổ mau mau xuất hiện.
“ Mấy hôm trước, Mạnh Cổ cũng đi xem mắt.” Mẹ Mạnh đột nhiên lên tiếng. Câu nói này làm cho lỗi tai Trần Nhược Vũ dựng thẳng lên.
“ Nhưng mà cô gái kia bác không ưng ý cho lắm.” Khuôn mặt mẹ Mạnh bỗng đượm buồn, có chút rầu rĩ.
“ Vậy, đã quyết định rồi ạ.” Trần Nhược Vũ căng thẳng, không thể không hiếu kì với vấn đề này.
“ Còn chưa. Cha nó thích, bác không ưng cho nên còn chưa quyết định.”
Câu trả lời này khiến cho Trần Nhược Vũ không biết nên đưa ra đánh giá như nào cho tốt. Chẳng lẽ bác sĩ Mông Cổ bị cha mẹ ép duyên?
Cô đành nói giúp cho Mạnh Cổ: “ Chuyện kết hôn này nên theo ý bác sĩ Mạnh chứ ạ? Quan trọng nhất vẫn là anh ấy có thích hay không, đúng không ạ?.”
Mẹ Mạnh lại tủm tỉm cười: “ Đúng vậy, quan trọng là nó phải thích. Nhưng nó không có phản ứng. Cho nên bác và cha nó đành tự giải quyết.”
Vậy ra, người đi xem mắt còn chưa có phản ứng, mà người nhà đã tự mình quyết định sao?
Trần Nhược Vũ bỗng thấy Mạnh Cổ thật đáng thương, ngộ nhỡ anh thích ai đó, nhưng gia đình không đồn g ý, vậy phải làm sao?
“ Bác à, sao bác lại không ưng cô gái ấy?” Cô giúp Mạnh Cổ thăm dò.
“ Cô ấy rất yếu ớt, vừa nhìn đã thấy không chịu được khổ.”
Trần Nhược Vũ bỗng đen mặt, không phải Mạnh gia là đầm rồng hang hổ sao, sao lại không chịu được khổ? Mẹ Mạnh nhìn qua là người phụ nữ yểu điệu chưa từng chịu khổ, vậy sao không thích con gái yếu ớt.
“ Bác à, xã hội hiện nay rất hiện đại. Công nghệ kĩ thuật vừa cao lại phát triển mạnh, còn có máy móc hỗ trợ nữa. Cho dù không khỏe cũng không sao, còn có thể mời người giúp việc tới làm việc nhà. Kì thực, con gái chịu khổ được hay không, quan trọng là xem hai người họ chung sống như thế nào. Bác sĩ Mạnh thích cô ấy mới là quan trọng nhất, hơn nữa, hai người sống chung với nhau, đương nhiên sẽ tự biết chịu khổ.”
Mẹ Mạnh không hề tức giận, vẫn tủm tỉm cười: “ Bác không nói tới chuyện làm việc vất vả, mà là vợ của bác sĩ rất vất vả. Mạnh Cổ và cha nó rất giống nhau, cho nên phương diện này rất khổ, bác hiểu rất rõ. Có thể chịu khổ, đương nhiên sẽ không cảm thấy khổ, như vậy hai người có thể vui vẻ sống chung với nhau. Nhưng nếu chưa từng chịu qua khổ, sẽ cảm thấy khó sống qua ngày được, như vậy cả hai đều có áp lực, vậy sao có thể hạnh phúc?.”
Trần Nhược Vũ há miệng thở dốc, không nói nên lời. Được rồi, những câu nói mang tính chiều sâu như này cô không có khả năng thảo luận, cô không nghĩ sẽ chịu khổ nhiều đến thế.
Cô cảm thấy, cùng lắm Mạnh Cổ hơi độc mồm độc miệng một chút, cả ngày nói toàn câu khó nghe nhưng nếu thực sự anh thích người con gái kia, anh sẽ không cư xử như vậy. Không nói những câu nói ác độc, tức giận vô cớ, anh sẽ khôi phục hình dáng con người đẹp trai ăn nói dí dỏm, hơn nữa anh đối với bệnh nhân quan tâm chăm sóc chu đáo đến như vậy, hẳn là đối với vợ chỉ hơn chứ không kém.
Trước đây, cô nghĩ anh đúng là con người vô cùng xấu xa cho nên con gái đều ghét bỏ anh, bị bạn gái đá cũng chẳng có gì là ngạc nhiên. Nhưng bây giờ cô mới biết, anh là người rất tốt, nhiệt tình giúp đỡ người khác, sống có trách nhiệm, trong công việc thì bệnh nhân rất yêu quý anh. Cho nên, hiện tại mẹ anh lại nói người con gái sống chung với anh sẽ chịu khổ, cô thấy bất bình cho anh.
“ Kì thực, chuyện này quan trọng nhất vẫn là xem bác sĩ Mạnh có thích hay không, nếu hai người yêu nhau thì nhất định sẽ cố gắng đến cùng. Bác à, bác đừng vội đưa ra kết luận, cho hai người họ một cơ hội.” Cô là người ngoài, những lời nên nói cũng chỉ có vậy.
Mẹ Mạnh cười rộ lên: “ Tiểu Vũ, cháu lo lắng ta là người hà khắc sao, coi thường con dâu sao?.”
“ Không, không.” Trần Nhược Vũ xua tay: “ Ý cháu là, cho hai người họ chút thời gian để chứng minh, cả hai có thể chịu khổ được.”
Mẹ Mạnh cười, gật đầu nói: “ Cũng đúng, chúng ta là trưởng bối, suy nghĩ đôi khi không giống với con trẻ bây giờ. Bác cũng không thể trở thành người mẹ chồng khó tính, cứ để cô ấy với Mạnh Cổ qua lại một thời gian, tự nhiên sẽ biết được.”
Đúng, đúng. Lần này Trần Nhược Vũ chỉ ra sức gật đầu, trong lòng hoàn toàn tán thành. Suy nghĩ này rất giống với suy nghĩ của cô, lúc Lương Tư Tư nói muốn theo đuổi Mạnh Cổ, cô cũng nghĩ như vậy.
Nói đến Lương Tư Tư, Trần Nhược Vũ cảm thấy hơi khó xử, cũng không biết cô ấy rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Gần đây, cũng không để ý đến Mạnh Cổ nữa, trước đây thì suốt ngày bác sĩ Mạnh thế này, bác sĩ Mạnh thế kia. Bây giờ khiến cô rất tò mò, chẳng lẽ Mạnh Cổ đã nói gì với cô ấy?
Hiện tại, Mạnh Cổ đi xem mắt, việc này đã nói cho Lương Tư Tư chưa? Tư Tư rốt cuộc đối với Mạnh Cổ là như nào? Cô có bị mẹ Mạnh không ưng ý vì không chịu được khổ không? Uhm, Tư Tư quả thực rất lười. Hai người ở cùng nhau, nấu cơm và dọn nhà đều do một mình cô làm.
Trần Nhược Vũ đang thất thần suy nghĩ, chợt nghe mẹ Mạnh nói: “ Bác đói rồi.”
Trần Nhược Vũ quay đầu thấy mẹ Mạnh lấy trong túi ra vài chiếc túi bánh bích quy nhỏ, bà vừa lấy vừa bĩu môi có chút khó chịu nói: “ Cháu xem, rõ ràng là ông ấy hẹn bác đi ăn cơm, kết quả thì bắt bác chờ đến đói meo cả bụng. Cũng may bác có dự trữ thực phẩm, bằng không chờ cho đến khi ông ấy nhớ tới bác, thì bác đã chết vì đói ở nơi đang chờ ông ấy.”
Trần Nhược Vũ không hiểu lắm, nhưng cũng gật đầu. Mẹ Mạnh chớp mắt, thấy cặp lồng cơm bên người cô, hỏi: “ Tiểu Vũ, cháu mang theo gì vậy?.”
“ À, cái này là cảm ơn bác sĩ Mạnh đã giúp cháu. Cháu mang đồ ăn cho anh ấy.”
“ Tự mình làm?.” Nhìn gói thế kia, chắc là không phải mua sẵn.
Trần Nhược Vũ đỏ mặt, hơi ngại ngùng, nếu bây giờ mà đem cặp lồng cơm giấu sau lưng thì không phải lẽ cho lắm. Đành gật đầu: “ Vâng, là cháu tự làm.”
“ Đưa bác xem.”
Xong rồi. Đưa cũng không được mà không đưa cũng không được. Trần Nhược Vũ đành mở cặp lồng cơm ra.
Mẹ Mạnh vừa nhìn thấy, có chút yên lặng.
Trong cặp lồng cơm.
Chân gà, chân vịt, móng giò heo.
Trần Nhược Vũ xấu hổ vô cùng. Mạnh Cổ không muốn cô mời ăn cơm, nên cô đã nghĩ ra chiêu này, làm đồ ăn cho anh. Sau đó, còn tự mình làm món kho bằng các loại chân gia cầm, thay cho việc anh cắn lại cô. Tóm lại, vẫn là phong cách quê mùa, keo kiệt nhưng cô lại cảm thấy rất hài lòng với món quà này.
Đây là món quà ‘ ngạc nhiên vô cùng ‘, tạ lễ còn chưa đúng người, đã bị người lớn phát hiện. Trần Nhược Vũ rất xấu hổ.
“ Nhìn qua thấy ngon lắm, bác có thể thử một chút được không? Bác đang đói.” Mẹ Mạnh không khách khí, lấy khăn tay ra lau tay.
“ À.” Cô có thể nói không được sao?.
“ Ăn ở đây không tiện cho lắm?.”
Phu nhân của phó viện trưởng ở vườn hoa cầm chân gà ngồi gặm, còn ra thể thống gì.
Thế nhưng mẹ Mạnh đã xuống tay. Bà cầm một miếng móng giò, cắn hai miếng, khen tay nghề của Trần Nhược Vũ nấu ăn rất ngon.
Trần Nhược Vũ ở bên cạnh nhìn bà ăn, trong lòng mong ngóng Mạnh Cổ sẽ ở lại họp lâu một chút, đừng xuống dưới thấy cảnh tượng này.
“ Cháu làm như nào vậy?.” Ăn còn chưa đủ, mẹ Mạnh bắt đầu hỏi cách làm.
Trần Nhược Vũ bắt đầu chỉ cách làm cho bà. Mẹ Mạnh cùng cô nói về kinh nghiệm nấu ăn, đối với vấn đề này Trần Nhược Vũ cũng có hứng thú, nên rất nhanh đã nhập cuộc.
Cả cuộc nói chuyện đều nói về việc bếp núc, mẹ Mạnh rất vui: “ Tiểu Vũ, cháu ăn đi, bọn họ không biết khi nào mới xuống.”
Trần Nhược Vũ nghĩ, dù sao đồ ăn đã bị ăn trước rồi, chắc cũng không sao đâu nhỉ, mà cô cũng đang đói nữa. Vì thế cô không khách sáo nữa, cầm chân gà bắt đầu gặm.
Một già một trẻ, đang cao hứng gặm chân gia cầm, chợt nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau: “ Tiểu Đông.”
Trần Nhược Vũ quay đầu lại, nguy rồi, phó viện trưởng. Bị ông phát hiện vợ của mình đang ngồi giữa vườn hoa ra sức gặm chân gà, có phải tội lớn hay không? Tổn hại cực kì đến hình tượng phu nhân của phó viện trưởng. Tuy rằng nơi này có chút hẻo lánh, tuy rằng chung quanh không có người, nhưng liệu cô có thể giải thích là cô bị dụ dỗ và cô mới chỉ gặm có hai miếng thôi, được không?
Mẹ Mạnh hoàn toàn không hề lo lắng, tao nhã buông chiếc móng giò đã gặm sạch xuống, lấy khăn lau tay, lau miệng, tủm tỉm nói: “ Ông xong việc rồi? Mau tới nếm thử đồ ăn Tiểu Vũ làm, ngon lắm.”
Còn qua nếm? Không qua nếm thật chứ?
Đang lúc tuyệt vọng vô bờ, Mạnh Cổ xuất hiện.
Vẻ mặt anh ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ tới cha mẹ mình đang ở đây, Trần Nhược Vũ nhìn theo tầm mắt anh của anh, rồi nhìn cặp lồng cơm đang ở bên cạnh mẹ Mạnh, còn có chiếc túi đựng xương gặm xong nữa chứ.
Từ cảm giác tuyệt vọng chuyển sang mong muốn được chết ngay tại chỗ. Cô cùng với họ Mạnh khẳng định có xung khắc, cho dù là nam hay nữ. Mỗi lần đều có chuyện không ngờ xảy ra.
Cô nhìn đến hai người đàn ông, một già một trẻ đi tới, cả hai người đều nhìn vào hộp cơm của cô. Trần Nhược Vũ nhìn bên trong chỉ còn lại một cái chân gà, một cái chân vịt.
Sức ăn của mẹ Mạnh đúng là năng lực phi thường.
Trần Nhược Vũ hai mắt tròn xoe nhìn Mạnh Cổ. Anh nở nụ cười như không cười, hỏi: “ Đây là sự ngạc nhiên dành cho tôi?.”