Trong cái không gian cận kề cơn hấp hối này, Hector hổi tưởng lại những giầy phút khi thể xác cuối cùng cũng đưa gã đến vói sự vĩnh hằng của cõi đời. Những chi tiết tuy rằng không chê’ nào quên trong những khoảnh líhdc đấu riên của tình ycu gã đã có với Brigitte dã mù mịt dẩn trong làn hơi của một khoái cảm tột đinh, không thế cưỡng nổi. Trong khi gã hấu như không còn cảm nhận được những cú cỉâm mà Gérard đang ráng vào gã (có một giai doạn kỳ lạ khi mà nỗi dau đớn hòa chưng với khoái cảm), máu trong miệng gã biến thành nước lau kính. Gã không van xin, không nói gì cả. Bị trói như bó giò, gã bình thản chờ dợi cái chết, với hy vọng sẽ không để lỡ nó như lẩn trước. Đương nhiên, gã không chết; dù Gérard chẳng có mấy kinh nghiệm về bạo lực thái quá, gã biết thế, và điếu ấy thì là nhờ kiến thức từ phim ảnh, cỉơn thuần chi là dọa những ké bội bạc bi ổi, những kẻ là. mối nguy hở chuyện. Vậy nên anh tính sẽ dửng chuỗi cú dấm ngay khi nạn nhận cất lời hứa muôn thuở sẽ ngậm mổm ngậm miệng vĩnh viẻn. Nhưng thay vì sự im lặng ấy, thì anh phải đối diện với một nụ cười. Hector, chim trong trạng thái ngây ngất mà tay dao phủ coi là tai ác, cảm nhận được một niểm sung sướng gần như là khoái câm đau. Gérard không sao hiểu: trong Sự im lặng của bầy cừu, nạn nhân không cười; ừ thì đành rằng cô ta bị cắt xẻ, nhưng với thứ mà anh đã thảy ra (những cú đấm của anh đã làm gã đau điếng), vậy mà cậu em rể này lại nhăn ra cười phô cái hàm khuyết hai chiếc răng, điều này với anh cứ như bị ảo giác. Gérard đột nhiên run rẩy trước người mà anh dang tẩn. Và., một phúc sau, anh gục xuống dầu gổi:
“Đúng thế, phải... Tôi chưa bao giờ chắng giải Ouarzazate-Casablanca! Xin lỗi! Xin lỗi!”
Hector hổi lại sau cuộc du hành khoái cảm. Cơn đau nhức từ những cú đấm đột nhiên phác tác khắp mọi nơi. Gã hứa không nói gì với bắt kỳ ai; dù gì, gã thậm chí còn không chắc cái lưỡi có còn khả năng nổi cho tròn vành rõ chữ khòng nữa. Gã cố đứng dậy và Gérard giúp gã Nỗi khó hiểu lớn vổ cỉiổu họ vừa trải qua làm cả hai bối rối. Cuộc đánh vật đứa hai con ngưòi tốt bụng vào thế đối đầu, cả hai đếu hung hăng bảo vệ điểm nhạy cảm của mình: một bên là hào quang tiểm tàng, mộc bền là tiếm năng gợi tình. Hai con người tốt bụng bị mắc bẫy tham vọng phải sổng chết bảo vệ miếng da lừa[1] của đời minh.
Vì điểm chung này, họ ôm hôn nhau.
Hcctor lắm lũi đi bộ trở vé nhà, mơ hồ nhận ra mốc giới địa lý cho cuộc trôi giạt của mình. Mọi người nhìn gã trên phỗ, điều không xảy ra với gã cừ cái ngày tự tử hụt; vậy là gã chắc mẩm có thể xếp ngày hôm nay vào hạng mục vinh quang nhất của gã, cừ dưới lên. Gã rẽ vào hiệu thuốc mua cái gì dó để sát trùng, và dán vài cái urgo lên mặt. Nhan nhản những vết thương khác buộc gã phải dán gẩn như kín người. Trên dường vế, gã nghe thấy có người so sánh gã với người đàn ông vô hình. Đúng là xuẩn ngốc, không thể nào giống một gã vô Kình được vì làm gì dã có ai nhìn chấy gã đó, cái gã vô hình ấy.
Đứng dưới chân tòa nhà gã ở, Hector châm một điếu thuốc trong sự ngạc nhiên cột độ của hai lá phổi. Gã hút như mộc người dã thành chạo, nuốt chửng luôn những cuộn khói chưa kịp thành hình. Hết diếu thuốc này, nếu không ả dàn bà nào từ trên trời rơi xuống, chì có thể cố gắng tiếp tục sống như bình thường. Gã sáp xếp lại các suy nghĩ cho mạch lạc. Gã tiếc cái chuyện dang đâu lại đi khảo cho tay đua xe đạp ấy xứng. Chuyện sẽ dơn giản hơn nếu những người phụ nữ ta yêu khùng lau kính. Lòng tràn trế tình yêu, gã sẽ cam chịu lầm lạc tình dục này và có lẽ sẽ tha thứế Có khi họ sẽ dên gặp một chuyên gia cư vấn tâm lý cho các cặp đôi trục trặc ? Hẳn người ra sẽ kế tại sao lại cần những cơ thể khác để tiến bộ, tại sao chúng ta lại là những kẻ ăn tạp được nuôi dưỡng bằng xác thịt xa lạ. Người ta SC ngổi trên chiếc xô pha, bác sĩ hằn lù muốn gặp riêng từng ngựờiỂ Để so sánh, để khoanh vùng vấn đổ, để hiểu tại sao vợ Hector, cô nàng gợi cảm bẩm sinh, lại nảy ra cái nhu cầu quan hệ đứng trong phòng khách gia đình. Hẳn là phải có lý do.
Hcccor lại cảm chấy đau đớn. Gã không chế tin được mình đã trở lại chời hoàng kim của quãng đời xoàng xĩnh trước kiaề Làm thê nào gã có thể chịu được một sự si nhục dến thế? Lau kính thì tuyệt vời thật dẩy, nhưng gã có quyển hạ mình đến mức ấy ư? Như vào những giây phút trọng ctại của người SƯU tấm, gã đã tung hô mọi phẩm cách vì m t món đồ. Đó chính là vấn để của gã, gã tự cho mình không dáng giá hơn một món đổ. Gã chẳng là cái chá gì, và đúng lúc nghĩ như thế, gã bước qua một tấm gương để nhắc nhở minh vể sự vô hình của mình. Tôi là một dổ vật, gã nghĩ. Để khỏi bệnh, có lẽ gã nên thử SƯU tầm chính mình! Gã muốn cười nhưng nụ cười của gã đã bị giam hãm trong nhứngbănggạc tiệt trùng. Gãkhòngmuốn trở về nhà; gã nhìn xem nơi ấy có sáng đèn hay không. Không, không có aiẻVợ gã lúc này hẳn đang rên ri khoái cảm.
Hcctor không còn nhỏ nước mắt nữa.
Chả thấy cơn khoái lạc tưởng tượng của vợ gã dâu, chì thấy Hector trượt chân crên một đống mểm mềm và thơm chì thôi rổi. Có rất nhiều chó trong khu phổ gần như là phố Tàu này. Bốn kẻ hiếu kỳ đáng mến dừng lại crước cay trượt patin lơ cơ mơ khòng có tí nghệ thuật nào, không phải để giúp gã đứng dậy, mà dế cùng xuýt xoa tiếc dã bỏ lỡ một cú vổ ếch như chế. Gã đứng lèn, sợ nhiéu hơn là đau, như người ta nói. Sau đó, khi gă dến gặp bác sĩ, thứ Ba tuấn sau, vào cuổi giờ chiểu, bác sĩ Seymour đã cố tiếp gã giữa hai cuộc hẹn đã nói với Dolores, trợ lý tạm thời, bởi vì gã đã nài nỉ được xcm tấm phim chụp X-quang, người ta đã xác nhận với gả có một vít nức ở nỗi sợ.
Đã một tuấn kể từ khi gã chính thức bị cắm sừng. Người ta có quyến tính đém thứ người ta muốn. Gã thậm chí còn có quyền ăn mừng cái danh hiệu vẻ vang này. Đầy gá dàn ông chả ước ao được cắm sừng, chỉ ctể có thố dân lược mình tòm tcm, mà khỏi mang cảm giác cội lỗi. Hiển nhiên, gã phải sửa lại cái lý thuyết tức thời này cho phù hợp với tương lai thẩy tu khổ hạnh của mình. Gá không mảy may nghi ngờ gì diểu này bởi ngứời ta nói phụ nữ kiốn quyết hơn đàn ông. Vậy là nàng sẽ bỏ gãế Và vậy là gã cũng chẳng còn là gì ngoài một gã chồng bị vợ bỏ. Hình ảnh cái giường trồng trơn vẽ ra trong đầu gã làm gã muốn nghẹt chở. Tình yồu của gã sẽ bỏ đi và để lại gối chăn lạnh lùng. Cà phé cũng chế, sẽ nguội lạnh vĩnh viẽn (nhưng làm sao pha cà phồ?). Gã rổi sẽ ngổi cả ngày trước ti vi, và bộ dổ ngủ đấy những vét ố không thế tẩy được. Gã rói SC đến nước quên rằng, chính gã, từng là một thằng đàn ông có khả năng cạo râu mỗi sáng. Và không, khống thổ chế được! Gã chổi bỏ cái số phận bạc nhược cỉớn hèn ấy; gã phải trân trọng cuộc sống của mình với nhiều tham vọng hơn. Gã sẽ thay đổi, gã phải thay đổi! Vì ùnh yêu, gã sẵn sàng nhịn cái khoản lau chùi kỳ cạch. Gã sẽ tha thứ cho cơ thể lông iá của gã đàn ông nọ, cơ thế hạnh phúc của cái đầu vô nghĩa lý ấy. Gã sẽ bỏ qua hếc những lang chạ xác thịt, mọi điéu cần thiết phải tự chỉnh đốn dù là điểu gì đế tổn tại! Ai chẳng biết những lệch lạc của minh sẽ hướng tới đâu. VẠy nôn, cấn phải chấp nhận mà không cố kiết tìm cho ra lẽ mà làm gì.
Bất ngờ chộp lấy nàng, gã không thấy bất cứ chiến thuật nào khác ngoài cái trò đó sseer chinh phục lại vợ. Hãy mở mắt cho nàng bằng sự ngạc nhiên. Gã định sẽ đón nàng bằng mộc bữa tối thịnh soạn, nàng, người sẽ trở vể đắy mùi mổ hôi xa lạ. Người ta cũng có thể chăm sóc kẻ ngoại tình bằng tình yêu. Nàng mê món rô ti của Laurencc, lẩn trước. Không may, giải pháp của gã chỉ dừng lại ở ý định mà thôi, bởi gã không ở trong tình trạng có thể chuẩn bị bất cứ thứ gì tối nay. Vậy nên gã sẽ dẫn nàng đi nhà hàng, và dế kỷ niệm chuyến ra ngoài bất ngờ không thể tưởng cứợng nổi này, nàng sẽ khoác lên mình xiêm y công chúa. Nhà hàng, đó sẽ là hạnh phúc. Sẽ có những ngọn nến nhấn chìm sự rạn nứt hiển nhiên cửa cặp đôi trong một thứ ánh sáng mờ ảo. Ý rđởngvế buổi tối khi mà mọi thứ sẽ bắt đấu lại xốc dậy cái tinh chấn mà người ta tưởng đã chết rồi của Hcctor. Gã bước vào tòa nhà, quên phắc mất chuyện sức vóc gã đã không còn ở đỉnh cao phong độ nữa. Mùi cứt chó vẵn váng vất luẩn quẩn đến nỗi đến phải tự hỏi con chó này đã ăn cái thứ gì.
May chay, gã chẳng bắc gặp ai từ cầu thang.
Rủi thay, vừa bước vào nhà với dáu óc vẫn dế tận đâu dâu, gã làm ngạc nhiên cất cả những người đang tìm cách làm gá ngạc nhiên dã ngót một tiếng rổi và những người ấy, với n^hệ thuật cánh giác cao dộ, bắt đấu hét lên: “Chúc mừng sinh nhật!” Gã nhận ra Marcel, Brigitte, Ernest và những người khác. Đúng là dần độn thì mới sinh ra vào cái ngày hôm ấy.
[1] Ngụ ý miéng da lừa cùa Balzac, miéng da thằn kỳ thỏa măn mọi đièu ước của người sờ hữu, nhưng mỗi lằn bién ước mơ thành sự thật, nỏ lại co lại, vá đén lúc chẳng còn gl, thl cuộc đời của chủ nhàn cũng két thúc, khl thỏa mãn ước nguyện cuối cùng.