Hôm sau
Sáng sớm, tiếng gầm gừ của Sở Hạo bên tai không dứt truyền ra, Sở Giáo Tử thành nhóm ngưòi bị đánh đầu tiên, còn tuổi nhỏ nó chỉ có thể bĩu môi khóc la lên tổ gia gia tổ bà nội liền rốt cuộc nói không ra lời, không phải nó nói không nên lời, mà nếu thật sự nói ra da của nó thật sự sẽ bị lột ra ngoài.
Một phong thơ của Ngữ Diên phía trên chỉ có ít ỏi mấy câu, ‘thiếp đi vậy. Chơi đùa nửa năm rồi trở về, chớ nhớ!’.
“Sao lại thế này? Sao lại thế này?” Một tên con trai rít gào rống lớn nói.
“Phụ thân, Tuyết Nhi thật sự không biết, ô ô. . . . . .” Sở Giáo Tử chưa bao giờ nhìn thấy hắn hung ác như thế, mẫu thân cũng không phải lần đầu tiên rời nhà trốn đi vì sao lúc này đây cơn tức của hắn còn lớn như vậy chứ? Phụ thân phát hỏa thật đáng sợ nha.
“Hạo nhi làm cái gì vậy, ngươi hù đến Tuyết Nhi rồi, nó còn nhỏ như vậy ngươi làm nó như thế lám sao thấy được Diên nhi a, đang nói rồi, Diên nhi cũng không phải lần đầu tiên rời nhà trốn đi, ngưoi hung dữ như vậy làm cái gì?” Béo lão nhân liền đem Sở Giáo Tử kéo đến bên cạnh hắn.
“Hạo nhi a, ta xem Diên nhi đại khái chính là muốn đi ra ngoài một chút, có lẽ không đi xa!” Xảo lão thái cũng nói gấp, đứa nhỏ này tính tình càng lúc càng lớn rồi?
“Ông ngoại, bà ngoại các ngươi không biết!” nói xong, Sở Hạo lại thở dài.
“Làm sao vậy? Biểu tình của ngươi nhìn qua rất nghiêm túc a!” Béo lão nhân kiên trì không khỏi nhíu mi hỏi.
“Ai, các ngươi có biết hay không lúc này không giống với trước kia, không đồng dạng như vậy” Sở Hạo mở miệng nói lần nữa, tiếp theo ở trong sân đi lại có rất bất an cùng dồn dập.
“Phụ thân, mẫu thân có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Vẫn không nói chuyện Sở Bao Tử rốt cục mở miệng hỏi.
Quả nhiên, Sở Bao Tử hỏi xong vấn đề này, chiếm được biểu tình gật đầu của Sở Hạo, nói tiếp: “Lúc này đây không giống với trước, vì Ngữ Diên nàng. . . . . . Nàng mang thai!” hắn đột nhiên nói.
“Cái gì? Nàng mang thai? Chuyện khi nào?” Béo lão nhân Xảo lão thái kinh hô.
“Mẫu thân có cục cưng rồi?” Sở Bao Tử nhìn nhìn Sở Giáo Tử, lẫn nhau đều nghi hoặc.
“Đây là chuyện tình hai ngày trước, hai ngày trước nàng không thoải mái để cho đại phu khám cho nàng, ta còn chưa kịp nói cho nàng biết cái tin tức tốt này, vốn là tối hôm qua muốn nói, ai ngờ. . . . . .” Nói xong, đưa mắt nhìn Sở Giáo Tử, Giáo Tử thấy thế liền cúi đầu không dám nói lời nào.
“Vậy ý của ngươi là Diên nhi còn không biết?” Béo lão nhân kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy a, nàng nếu biết thì tốt rồi, nàng ham chơi như vậy, vạn nhất. . . . . .” Sở Hạo nói không được nữa, không phải hắn không muốn mang nàng đi chơi, mà là nàng hiện tại có bầu nên phải ở lại, mà không được đi giao du khắp nơi.
“Vậy làm sao bây giờ? Ta không thể để cho tiểu ngoại tôn của ta có chuyện gì xảy ra a” Béo lão nhân lại cả kinh nhất thời nói, duờng như Ngữ Diên mang thai đích thực là nam hài.
“Không được, ta phải đi tìm hoàng thượng!” Sở Hạo đột nhiên xoay người đi ra ngoài.
“Hạo nhi a, ngươi tìm hoàng thượng làm cái gì?” Xảo lão thái khó hiểu hỏi.
“Để cho hoàng thượng hạ lệnh truy nã, lùng bắt bọn họ!” Sở Hạo cũng không quay đầu lại tiêu sái đi, nữ nhân này, nếu như bị hắn bắt lấy, nhất định sẽ không nhẹ nhàng buông tha cho nàng như vậy !
Một canh giờ sau, tất cả cửa thành lớn nhỏ trên vách tường dán hoàng bảng thật to, phía trên vẽ hai bức họa, một người là Phượng Ly Ca, một người là Dịch Hiên, bên cạnh ghi chú rõ, hai gã này là tội phạm trốn thoát mà triều đình muốn bắt, chỉ cần nhìn thấy ngưòi báo cáo là có thể được thưởng một ngàn lượng hoàng kim, giải thưởng mê hoặc như vậy, thực tại làm cho tất cả mọi người trừng lớn hai mắt, trong lòng đều bàn luận xem hai người kia đến tột cùng phạm sai lầm gì, để triều đình lấy nhiều tiền như vậy đến truy bắt?
Nhưng, không đến vài giây mọi người toàn bộ đều tản mất rồi, không phải sợ gây chuyện, mà là đi tìm người, một ngàn lượng hoàng kim ai, đủ cho cả nhà người thường ăn bát lớn rồi, tất nhiên phải đi tìm kiếm chứ, hoàng thượng đối Sở Hạo cũng thật là ý tứ, còn phái đại bộ phận thị vệ ra khỏi thành đi tìm kiếm, Nhất Kiếm cũng vội vàng đi theo, tâm Sở Hạo vẫn cũng không yên tâm, nữ nhân này tối hôm qua liền chuồn mất, phỏng chừng, nàng đích thị là ra khỏi thành.
“Ách. . . . . .” Nhớ không rõ lần thứ mấy ói ra, dạ dày Ngữ Diên càng ngày càng khó chịu.
“Nương tử a, chúng ta tìm một chỗ ở lại được không, ngươi mang thai không thể chạy!” Quỷ Tịch lo lắng ngồi ở trên xe ngựa nói, trong lòng cũng đang bi ai, chạy trốn thì chạy trốn đi, tại sao phải mang theo một người chạy trốn a?
“Ai nha, không có việc gì, ta phun cũng đã quen rồi, hừ, xú nam nhân kia lại không nói cho ta!” Ngữ Diên ngẫm lại liền tức giận, bào thai này hắn như thế nào cũng chưa nói, hai ngày trước đại phu đã khám, hắn rõ ràng biết được, quá đáng!
“Ta xem ra sư huynh là muốn cho ngươi một kinh hỉ!” Phượng Ly Ca cười cười nói.
“Cắt, ta mới không gì lạ, đúng rồi, chúng ta bây giờ hướng Phương Bắc đi được không?” Ngữ Diên cười hì hì hỏi.
“Phương bắc? Nơi đó rất lạnh, đi vào trong đó làm cái gì?” Quỷ Tịch khó hiểu hỏi.
“Ngươi chưa từng nghe qua một câu sao? Cái này gọi là Bắc Phương có giai nhân, một cố khuynh thành, ở cố khuynh quốc, ngươi, còn ngươi nữa, còn có Dịch Hiên đánh xe ngựa, ba người các ngươi đều là ngưòi thông minh, ta nghĩ a, nói không chừng ở nơi nào đó các ngươi có thể gặp được ngưòi thiệt tình nha!” nàng cười, rất là vui vẻ.
Ba nam nhân nghe thấy vậy cười cười cũng không có ý trả lời nàng, mặc cho nàng chít chít méo mó cũng không để ý tới.
Một năm sau
Bên trong kinh thành ba ngày hai phía đều truyền ra tiếng vang vui mừng, cỗ kiệu màu đỏ hoàn toàn thấy được, đội ngũ thật dài vẫn thông đến cửa Sở phủ, tiếng kèn Xona thổi đinh tai nhức óc.
“Cút ——” cũng không biết là lần thứ mấy rồi, Sở Hạo phát ra tiếng hô cáu kỉnh.
Một lúc sau, bên ngoài Sở phủ lại yên tĩnh trở lại.
“Đây là lần thứ mấy rồi?” Sở Hạo sắc mặt rất khó chịu hỏi.
“Bẩm Vương gia, đây là lần thứ hai tháng này, hơn nữa ngài buổi tối mỗi lần phát ra ‘cút’ mà nói, dương hôn hơn nữa âm hôn vừa lúc là chín mươi sáu lần!” Nhất Kiếm run như cầy sấy trả lời, trên đầu mồ hôi không ngừng nhỏ, Vương Phi a, ngài ở nơi nào a, đừng đùa, tai nạn chết người a!
“Chín mươi sáu lần?” Nghe thấy vậy, Sở Hạo mày lạnh lùng nhíu nhíu, trong lòng cực kỳ tức giận, nữ nhân chết tiệt này thật sự rất sẽ hay gây chuyện, một năm rồi, một năm không có bất kỳ tin tức gì, có chính là ba ngày hai phía tới cửa đến đón dâu, chuyện này chứng minh cái gì? Chứng minh nàng không có xảy ra việc gì, mà là cả ngày gây chuyện, còn chọc đều là hoa đào sự sao?
“Ai” tiếng thở dài thật mạnh từ bên ngoài truyền vào, tiếp theo Béo lão nhân đi đến, vẻ mặt uể oải.
Nhất Kiếm thấy thế liền bưng ghế để cho ông ngồi xuống, Sở Hạo nhìn thấy ông đến đây, thu hồi tức giận hỏi: “Ông ngoại ngưòi làm sao vậy? Lại cùng bà ngoại cãi nhau?”
“Ai, ngươi đừng nói ra, ngươi có thể chạy nhanh tìm Diên nhi được không a, Diên nhi không ở trong phủ nhàm chán hết sức, bà ngoại ngươi mỗi ngày ầm ỹ muốn gặp Diên nhi, hai hài tử kia của ngươi cũng làm phiền ta muốn Diên nhi, ta đều phải bị phiền đến chết ” Béo lão nhân than thở, tiếp theo lại kêu lên: “Ta xem ngươi bình thường bản lĩnh rất lớn, hiện tại tìm nàng ngươi tìm không được? Chuyện này đã một năm rồi, nha đầu kia chọc bao nhiêu trái hoa đào a, trả lại ngươi biểu muội? Nha đầu chết tiệt kia làm ta tức chết!” Béo lão nhân kêu lên.
Nghe vậy, Sở Hạo cũng tức giận không thôi, từng nam tử cầu hôn đều nói, muốn kết hôn với biểu muội của hắn, nói là có thể làm cho nàng hạnh phúc? Suy nghĩ cả nửa ngày, nguyên lai, nàng nơi nơi đều cùng người khác nói, nàng là biểu muội của hắn, biểu muội? Nữ nhân chết tiệt này thật sự là đáng đánh đòn!
“Nếu dựa theo suy nghĩ của nàng tìm nàng rất dễ dàng, nhưng mà bên người nàng có ba quân sư, ta dù có năng lực cũng không còn biện pháp, mỗi một lần đều vồ hụt!” nghĩ đến đây, Sở Hạo lại buồn bực.
Béo lão nhân nghe thấy vậy đứng dậy thở dài, “Nha đầu kia thật sự không nhớ con của nàng sao? Ai, còn có hai ngày nữa là giao thừa rồi, suốt hơn một năm hai tháng, nha đầu kia. . . . . .” Béo lão nhân nói không được nữa, thở dài thật mạnh rời đi.
“Vương gia, Nhất Kiếm lại đi tìm xem xem!” nói xong, Nhất Kiếm không đành lòng trong phủ cả ngày rầu rĩ không vui, vì thế lại xuất môn tìm kiếm, hắn không nhớ ra được chính mình đã đi tìm bao nhiêu lần, Vương Phi giống như là biến mất, ai!
Sân
“Ca ca, ta nhớ…mẫu thân quá a!” phía trước sân ngồi hai đứa nhỏ diện mạo tuấn mỹ, nữ hài tử tuy nhỏ nhưng bộ dạng xinh đẹp động lòng người, mà nam hài tử bên cạnh nó lại xuất sắc không thôi, một đôi tròng mắt đen nhánh giống như một cái lốc xoáy, giống như có thể đem ngưòi hút vào trong.
“Nữ nhân này thật sự là không lương tâm, lại thật sự nhẫn tâm bỏ lại chúng ta hơn một năm ai, ai. . . . . .” Sở Bao Tử sâu kín thở dài, một năm rồi, mẹ ruột của nó rời đi suốt một năm không có bất kỳ tin tức gì, thật sự muốn đem người tức chết mà.
“Ca ca, ngày kia chính là giao thừa . . . . . . Trên đường thật náo nhiệt a. . . . . .” Sở Giáo Tử sâu kín nói.
“Tuyết nhi muội muốn ra chợ chơi đùa? Vậy thái tử ca ca ngày hôm qua đến, muội vì sao không cùng hắn đi, ta nhớ được hắn mời muội đi nhiều lần rồi mà, đúng rồi, ta nghe nói, muội còn bảo hắn gần đây đừng đến nữa?” Sở Bao Tử có chút khó hiểu muội muội vì sao như vậy? Nó vẫn cảm thấy thái tử đối với muôi muôi khá tốt, theo đạo lý mà nói, bộ dạng thái tử đẹp trai như vậy, Tuyết Nhi hẳn là thích nha!
“Muội không cần, muội chỉ muốn mẫu thân, huynh thấy được không, các tiểu bằng hữu của muội đều có mẫu thân, trên đường náo nhiệt, không có mẫu thân, đối với Tuyết Nhi mà nói đều là vắng vẻ, cho nên Tuyết Nhi không muốn đi dạo phố, Tuyết Nhi muồn mẫu thân mang Tuyết Nhi đi dạo phố!” nói xong, Sở Giáo Tử cúi đầu một bộ dáng khó chịu, đây không phải giả, đây là thật, nếu như lúc trước nó biết, nàng sẽ rời đi lâu như vậy, nó nhất định sẽ không giúp mẫu thân rời đi, đi rồi, nó mới biết được, nó yêu mẫu thân nhất, mặc kệ mẫu thân giảo hoạt cỡ nào, nó vĩnh viễn đều yêu nhất nàng.
Nghe lời của Tuyết Nhi nói…, Sở Bao Tử cũng khó chịu vạn phần, mấy ngày này nó cũng không còn đi tìm Tương nhi muội muội nữa, thời điểm rảnh rỗi, nó sẽ đặc biệt nhớ đến nàng, nhớ đến mẫu thân xấu xa kia, nhớ đến mẫu thân ham chơi kia, nhớ đến mẫu thân phong lưu kia, khi đó không biết mẫu thân tốt, nhưng bây giờ, bên trong đầu của nó đều là mẫu thân, mẫu thân a, ngưòi đến tột cùng ở nơi nào? Ngươi thật sự không cần Bao Tử cùng Giáo Tử sao?! Khuôn mặt tuấn tú của nó chau thành một đoàn.
Cửa phủ đệ lại vang lên thanh âm kèn Xona, mà tiếng kèn Xona xa xa so với tiếng kèn Xona trước lại vang lên thông suốt, song, ở tiếng kèn Xona cao vút, chỉ cần mọi người nghe được phải đi hướng Sở phủ, như vậy, toàn bộ mọi người cũng vẫn làm việc, bởi vì tại đây một năm, Sở phủ dường như mỗi ngày đều có một cầu đoạn như vậy, bởi vậy, mọi người nên làm cái gì thì như trước cứ làm, không bị chịu ảnh hưởng.
Chẳng qua, tiếng kèn Xona này, đối với người kia bên trong Sở phủ mà nói, lại không thể cho rằng không phát sinh, thanh âm mỗi ngày này giống như đoạt mệnh Huyền Ứng làm cho người ta đau đầu, nguyên bản Sở Hạo đang tâm phiền ý loạn, lại nghe đến thanh âm như thế lại tức giận không thôi, Béo lão nhân đều là như thế, ông lại cùng Xảo lão thái cãi nhau, nhưng lại bị Xảo lão thái từ bên trong phòng đuổi đi ra.
Ông cháu hai ngưòi đều nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, chuẩn bị tìm ngưòi tính sổ, thời điểm ở trong sân đụng phải nhau, mọi người không nói chuyện, nhưng mà ánh mắt dường như đều hiểu được muốn làm cái gì, mà vẫn trầm mặc Sở Bao Tử cùng sở Giáo Tử cũng đều đứng lên, “Rất đáng ghét!” Sở Giáo Tử chịu không nổi hét lên.
“Đi, cùng tổ gia gia đi giáo huấn bọn họ!” Béo lão nhân một tay nắm một đứa nổi giận đùng đùng đi ra phía ngoài, Sở Hạo cũng vội vàng đi theo, mới vừa đi ra khỏi cửa, phong cách giống nhau, cùng là màu đỏ, cùng vui mừng, chỉ là lúc này đây khác chính là không thấy chú rể mặc hỉ phục màu đỏ.
“Các ngươi không biết đây là nơi nào sao? Sao dám ở trong này giương oai?” Quản gia sáng sớm ngay tại bên ngoài la hét làm cho bọn họ cút nhanh lên, nhưng bọn họ lại không chút sứt mẻ.
Sở Hạo khoát tay, ý bảo quản gia không cần nói nhiều, tiếp theo hắn đi đến trước mặt, nhìn về phía cỗ kiệu âm thanh lạnh lùng nói: “Như thế nào? Lại là đến thú ‘biểu muội’ của bổn vương sao?”
Mọi người nghe thấy vậy toàn bộ không nói gì, Sở Bao Tử thấy thế hét lên: “Đều cút đi cho bổn thiếu gia, nếu không, bổn thiếu gia đánh các ngươi mặt mũi bầm dập, cút a!”
“Nhi tử của Bổn vương đã bảo các ngươi cút, như thế nào, không mang lỗ tai sao? Hay là, các ngươi muốn đem thi thể ở tại chỗ này, hử?” Hắn lạnh như băng nói làm cho mấy ngưòi thổi kèn Xona cả người run run, tiếp theo toàn bộ nhìn về phía cỗ kiệu kêu lên: “Phu nhân, chúng ta đi!” một giây sau, mấy ngưòi thổi kèn Xona toàn bộ chạy trốn.
Mấy người bọn họ nghe thấy vậy khó hiểu nhìn lẫn nhau một chút, phu nhân?!
Đúng lúc này, trong kiệu đột nhiên truyền ra một tiếng trẻ con khóc nỉ non, tiếp theo màn kiệu đã bị ngưòi xốc lên, một thân ảnh quen thuộc không thể quen thuộc hơn liền lại xuất hiện ở tại trước mặt mọi người.
“Ách, một năm không gặp, chàng vẫn cáu kỉnh như vậy, nhi tử chúng ta đều bị chàng dọa khóc, nha, ngoan ngoan, Thang Viên không khóc nha!” là một nữ tử xinh đẹp như hoa ngước mắt nhìn về phía nam nhân đang cáu kỉnh cười giống như một đóa hoa hướng dương nở rộ vạn phần loá mắt!
“Diên nhi?” “Mẫu thân?” Mọi người không thể tin được gọi ra miệng!