Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi Chương 230: Sống hay chết cũng bên cạnh

Quỷ anh bởi vì tức giận cho nên lý trí phía trước sớm đã bị vứt ra phía sau, nó mở ra bàn tay trực tiếp đánh về phía bụng Ngữ Diên, mà Ngữ Diên theo bản năng che chở bụng của mình.

“Tê ——” Ngữ Diên thở hốc vì kinh ngạc, mồ hôi lạnh trên người từ trên đầu nàng lướt qua xuống dưới, mà cánh tay của nàng cũng bị móng vuốt bén nhọn của nó làm bị thương, giờ phút này chính chảy máu đỏ tươi.

“Mỹ vị. . . . . .” Quỷ anh giơ lên ngón tay của mình đặt ở miệng hít hít, một cỗ hương vị thấu lạnh làm cho nó cả người run lên, hương vị rất ngon, hương vị của máu này thật ngọt.

Ngữ Diên thấy thế cũng không khỏi tức giận, nàng cầm lấy kiếm Chu Tước trên người cũng cầm lấy phù vàng dính máu trực tiếp bay qua, quỷ anh cục cưng còn đang mút ngón tay hiển nhiên là không có chú ý tới điểm này, thời điểm chờ nó kịp phản ứng, phù vàng dính máu đã làm cho nó sớm ngã xuống mặt đất, sức mạnh như vậy làm cho quỷ anh cục cưng vạn phần tức giận , nó ‘hưu’ một chút lại bay đi lên, ánh mắt vô cùng oán hận trừng mắt Ngữ Diên.

“Nữ nhân xấu xa. . . . .” Trên mặt của nó nhìn không ra biểu tình gì, nhưng mà nhìn nó nghiến răng nghiến lợi nói bốn chữ kia, thì nó hiện tại nhất định rất kích động cũng rất tức giận.

“Ngươi nên tỉnh lại!” Ngữ Diên tay cầm kiếm Chu Tước theo dõi nó khuyên bảo, nếu có thể, nàng tình nguyện để nó hiện tại bắt đầu rửa sạch lột xác, dù sao nó làm nhiều lỗi như vậy, về sau trả giá sẽ càng phát ra trầm trọng.

“Tỉnh? Ta vẫn luôn tỉnh , ánh mắt ngươi không có vấn đề đi?” Quỷ anh cục cưng đứng dậy cười lạnh một tiếng châm chọc nói.

“Ngươi không nên đem oán khí của ngươi đặt lên trên người khác, những hài tử này đều là vô tội, ngươi hại quá nhiều hài tử!” nhìn đến nhóm huyết anh đó tâm Ngữ Diên cũng có chút đau đớn, có thể nghĩ, quỷ anh này nhất định đã giết rất nhiều rất nhiều đứa nhỏ cùng phụ nữ có thai.

“Vô tội? Hừ, đối với ta mà nói, trên thế giới này không có hai chữ vô tội, ngươi cũng đừng nhiều lời, ngươi cho là phù chú này của ngươi có thể làm cho ta sợ hãi sao? Ta vừa rồi chỉ là sơ ý mà thôi!” nói xong nó lại đánh tới, Ngữ Diên liền cầm kiếm Chu Tước cùng nó đánh nhau lên, chỉ là làm cho Ngữ Diên thật không ngờ chính là nhìn nó nhỏ bé như thế, vì sao sức mạnh lại to lớn như thế?

“Ngươi đấu không lại của ta!” quỷ anh cục cưng nhếch miệng cười giống như trào phúng khả năng của nàng, tiếp theo nó lắc lắc cánh tay, Ngữ Diên chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh màu đỏ, tiếp theo, trong chốc lát màu đỏ lao thẳng tới đây, nàng thả người nhảy lên, nhưng mà y phục trên người dính không ít máu, quỷ anh cục cưng như là đang chơi trò vui cười ha ha, ngón tay bén nhọn của nó lại hướng trên người Ngữ Diên di chuyển.

“Đáng chết!” Ngữ Diên mắng một tiếng, cầm kiếm Chu Tước trong tay lại chống cự đi qua, nhưng mà làm nàng khó hiểu cũng là mặc kệ nàng dùng sức ra sao, kiếm Chu Tước này lại không phản ứng chút nào, đây là có chuyện gì? Không đợi nàng hiểu rõ, ngón tay của quỷ anh lại phác thảo lên làn da của nàng, cảm giác đau đớn nháy mắt liền hiện ra.

“Ta sẽ thực ôn nhu đỡ đẻ muội muội . . . . . .” Quỷ anh thấy Ngữ Diên bị đánh ngã trên mặt đất, không khỏi cười ha ha, tiếp theo chậm rì rì hướng Ngữ Diên đi tới, ngón tay máu chảy đầm đìa kia không ngừng hé ra hợp lại, tựa hồ muốn nói cho nàng biết không đau, thật sự không đau.

Ngữ Diên té trên mặt đất dùng chân lui về phía sau hai bước, tay kia thì gắt gao che chở bụng, vô luận như thế nào, bản thân không thể để cho đứa nhỏ bị nguy hiểm, nhưng mà nàng càng để ý bụng của nàng, biểu tình trên mặt quỷ anh càng phát ra kích động

“Chết. . . . . . Đều phải chết. . . . . .” Mang theo ánh mắt cừu hận, nó mở ra miệng máu liền thẳng hướng đánh tới.”A ——” một thanh âm bén nhọn nháy mắt truyền tới, tất nhiên đây không phải thanh âm của Ngữ Diên, theo sau Ngữ Diên liền nghe được ‘đông’ một tiếng, thanh âm nặng nề của cái gì đấy ngã xuống

Ngữ Diên liền mở mắt ra nhìn sang, nháy mắt, trong nội tâm nàng vui sướng không cần nói cũng biết, “Sở Hạo. . . . . .” Đúng vậy, là hắn đến đây, là hắn tới cứu nàng cùng đứa nhỏ đấy sao?!

Sở Hạo mắt lạnh liếc nàng bị thương ở cánh tay, tiếp theo hắn cầm kiếm đem góc áo mình cắt lấy ném cho nàng, “Băng bó cho kỹ!” nói xong, không để ý tới Ngữ Diên kinh ngạc, hắn liền thẳng hướng tới.

Quỷ anh cục cưng nhìn thấy Sở Hạo đột nhiên xuất hiện, mà nó lại bị tức giận lớn như thế mà đánh rơi xuống mặt đất, mặc kệ từ đâu tới mà nói, nó đều là rất tức giận , vì thế, nó lau vết máu khô cười lạnh một tiếng, “Lại một người đến đây chịu chết!”

Sở Hạo nghe thấy vậy mày chau lên nhìn về phía anh linh đầy người oán khí này âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi đầy người hắc khí có thể nghĩ ngươi làm ra bao nhiêu tội ác, ngươi còn không biết hối cải sao?”

“Hối cải? Ngươi dựa vào cái gì mà quản ta? Tới nơi này đều phải chết, nàng phải chết, ngươi cũng phải chết!” nói xong, nó bật nhảy một cái đi tới trong biển hoa, chỉ thấy nó lạnh lùng cười, làm cho người ta xem đầy người hàn khí.

Sở Hạo thấy thế lui về sau một bước, cũng không biết vì sao, trên người anh khí nà phát ra ra oán khí khác xa với tưởng tượng của hắn, hắn không thể tin một quỷ anh sẽ có oán khí cùng oán niệm lớn như thế.

Khóe miệng Quỷ anh cục cưng vẫn lộ nụ cười lạnh lẽo, chỉ thấy nó đứng ở trong biển hoa không ngừng huy động hai cánh tay nhỏ đầy máu kia của nó, Ngữ Diên đứng dậy nhìn về phía một màn này, tiếp theo liền nghe ‘kẽo kẹt’ một tiếng, nháy mắt, ngàn vạn óa hoa đều thoát khỏi cương vị nguyên bản của chúng nó, trên cành hoa mặt trừ bỏ nhánh cây bên ngoài liền không còn cái gì nữa, mà toàn bộ đóa hoa di động trên không trung không ngừng theo gió nhẹ đong đưa.

Một màn như vậy nếu là bình thường thoạt nhìn chắc chắn là rất lãng mạn, nhưng bây giờ xem ra lại một chút cũng không lãng mạn, bởi vì những đóa hoa này theo gió nhẹ nhàng lắc lư, đã có thể bày biện bày biện như vậy, một màn quái dị đã xảy ra, những đóa hoa này đã đong đưa thành những con dao sắc nhọn, trong khoảnh khắc, Ngữ Diên còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, ngàn vạn đao nhọn đó hướng bọn họ lao qua.

Sở Hạo thấy thế liền bật nhảy một cái ôm lấy Ngữ Diên liền xoay tròn, hắn tay phải ôm lấy ngữ Diên xoay tròn, tay trái kiếm Thanh Long không ngừng ngăn cản dao nhọn này, chung quanh của bọn hắn trừ bỏ ‘bùm bùm’ liền không còn tiếng vang.

“Buông, ta có thể!” Ngữ Diên rõ ràng cảm giác được thể lực của hắn đang tiêu hao, Sở Hạo cúi đầu nhìn nàng một cái, gật đầu nhắc nàng cẩn thận, Ngữ Diên giãy ngực của hắn cầm lấy kiếm Chu Tước liền chống cự lại.

Từng tiếng ‘bùm bùm’, vang thấu toàn bộ địa phương trống trải

Một lúc sau, đóa hoa bén nhọn như là mất đi trang giấy sáng rọi toàn bộ đều rơi trên mặt đất, mà nàng cùng Sở Hạo trên trán mồ hôi đã sớm rơi như mưa, quỷ anh cục cưng nhìn thấy những đóa hoa âu yếm của nó biến thành bộ dáng giống như giấy vụn, không khỏi nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đáng chết, các ngươi đều đáng chết, các ngươi đều đáng chết ——-”

Nó oán hận nắm chặt nắm tay, thân mình dính đầy máu đứng lên, ánh mắt u oán nhìn hướng Ngữ Diên cùng Sở Hạo, tiếp theo nó quỳ trên mặt đất ngửa mặt lên trời kêu to, ‘A ——-’ tiếng kêu thê lương làm àng tai người ta đều bị chấn điếc, tiếp theo địa phương bình tĩnh chợt đột nhiên nổi lên gió lớn bốn phía, Ngữ Diên hoảng sợ nhìn đến cái gì vậy không ngừng hướng trên người của nó dựa, hơn nữa càng ngày càng nhiều, nhìn kỹ lúc này mới phát hiện, nguyên bản nhóm huyết anh rời đi cũng không biết như thế nào toàn bộ đã trở lại, hơn nữa toàn bộ theo gió lớn bao vây ở trên người quỷ anh cục cưng.

Gió càng lúc càng lớn, huyết anh cũng càng ngày càng nhiều, mùi máu tươi cũng càng ngày càng nặng, sau nửa canh giờ, gió dần dần ngừng, hết thảy tựa hồ lại nhớ tới khởi điểm, Ngữ Diên liền mở mắt ra nhìn sang, lúc này vừa nhìn thấy, trực tiếp làm nàng ngã xuống mặt đất, chuyện này. . . . . . Đây là cái gì? Tại sao có thể như vậy? Quỷ anh hiện tại bộ dáng quả thực giống như một người to lớn, rất cao rất lớn, làm nàng cùng Sở Hạo thoạt nhìn đều rất nhỏ bé, chẳng lẽ nó là đem tất cả huyết anh cấp hút vào mới có thể biến thành to lớn như thế?!

Quỷ anh cục cưng cười lạnh một tiếng, ngoan nói: “Cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta!”

Lời của nó vừa nói xong, hai tay đột nhiên lay động, tiếp theo bàn tay hóa ra đầy trời chưởng ảnh, tầng tầng lớp lớp hướng Sở Hạo nện xuống, mỗi một quyền đi xuống đều hỗn loạn tầng tầng hỏa diễm, lực công kích vô cùng mạnh mẽ.

“Rầm rầm rầm. . . . . .” Một mảnh dữ dội vang lên, Sở Hạo nhất thời bị hỏa diễm bùng nổ liên miên hoàn toàn bao phủ, ở bên trong sức mạnh to lớn này, hắn rốt cục không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi, hắn vốn định vận dụng lực lượng toàn thân chống cự, nhưng căn bản tụ tập không được, mỗi khi tụ tập một chút khí đều bị đối phương liên miên không dứt công kích đánh trúng hoàn toàn tán loạn.

Quỷ anh cục cưng còn đang liều mạng cuồng oanh, hỏa diễm càng thêm mãnh liệt nổ bắn ra, sánh với cùng thân hình to lớn của nó, thân hình nhỏ bé của Sở Hạo hoàn toàn bị bao phủ ở bên trong biển lửa!

Quỷ anh mang theo tầng tầng hắc khí chưa từng có từ trước đến nay hướng Sở Hạo chém tới! Sở Hạo nhìn bầu trời kiếm bổ tới, kiếm vô hình kia thật lớn vô cùng, trên thân kiếm khí lại có hắc khí mãnh liệt khác thường, điều này làm cho hắn tự dưng sinh ra một cảm giác sợ hãi, hắn không nghĩ tới quỷ anh trước mắt lại lần lượt thể hiện ra oán khí làm cho hắn giật mình không thôi! Nếu là như vậy đánh tiếp, trời biết hắn còn có bản lĩnh mạnh mẽ như thế nào!

“Sở Hạo!” Ngữ Diên lo lắng sốt ruột la lên.

“Hắc!” Quỷ anh cười lạnh một tiếng, trên nắm tay bộc phát ra một luồn hỏa diễm cực kỳ khổng lồ, chỉ nghe thấy”Phanh!” một tiếng vang thật lớn, oanh ở trên bụng Sở Hạo.

“Phốc ——” Sở Hạo phun ra một miệng lớn máu tươi, ngã xuống đất.

“Sở Hạo ——” Ngữ Diên trực tiếp xông đến đỡ lấy hắn lo lắng không thôi.

“Ta nói rồi các ngươi không phải đối thủ của ta!” quỷ anh cười lạnh một tiếng.

“Quỷ anh, van cầu ngươi, van cầu ngươi không giết hắn được không” Ngữ Diên khẩn cầu nhìn quỷ anh thật lớn này cầu khẩn nói.

Quỷ anh nghe thấy vậy bất vi sở động lạnh lùng nói ra: “Không cần cầu ta, bởi vì —— các ngươi đều phải chết, hôm nay, để cho ta tự tay đưa các ngươi xuống Địa Ngục đi!” nói xong, nó nở một nụ cười lạnh, trên tay hỏa diễm thiêu đốt càng thêm mãnh liệt sẽ hướng trên người bọn họ ném đi.

“Cục cưng. . . . . .” Đột ngột một tiếng, phía sau bọn họ truyền đến một thanh âm cực kỳ ôn nhu, thanh âm ôn nhu như vậy làm cho quỷ anh cục cưng ngây ngẩn cả người, tiếp theo hỏa diễm trên tay nó chậm rãi dập tắt, cử động như vậy cũng làm cho hai người bọn họ đồng thời ngây ngẩn cả người, theo phương hướng thanh âm, bọn họ không hẹn mà cùng ngoái đầu nhìn sang —–
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/chi-yeu-quy-nhan-vuong-phi/chuong-230/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận