Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi Chương 273: Yên bình cuối cùng (2)

Sáng sớm Ngữ Diên đã đến trên tường thành, Sở Hạo vẫn làm bạn ở bên người nàng, hắn khó hiểu nàng vì sao phải đến nơi đây, tối hôm qua tất cả mọi người náo loạn tương đối trễ, hắn không hiểu lắm nàng vì sao sáng sớm đã rời giường, hơn nữa tới nơi này?

Ngữ Diên mỉm cười nói cho biết nàng muốn ở trên tường thành hóng gió, bởi vì nơi này gió rất ôn hòa, kỳ thật từ khi nàng bị thương tỉnh lại, bọn họ cũng chưa ở cùng một chỗ, càng không biết nàng căn bản không phải sáng sớm tỉnh lại, mà trên thực tế nàng một đêm là không ngủ.

“Lạnh không?” Sở Hạo cỡi áo ra phủ thêm cho nàng, nhập thu Tường Vân quốc đã nhanh chóng chênh lệch nhiệt độ là rất lớn.

Ngữ Diên không chút biểu tình nhìn ra phía ngoài, Sở Hạo giúp nàng đem quần áo chuẩn bị cho tốt nghiêng đầu nhìn về phía nàng vẫn nhíu chặt mày, trong lòng tuy nói khó hiểu, nhưng theo khuôn mặt nàng rối rắm hắn biết nàng đang vì chuyện gì mà buồn phiền, không đành lòng nhìn nàng vẫn nhíu mày khó chịu, hắn vươn tay nhẹ nhàng đụng vào mày của nàng, động tác vô cùng mềm nhẹ.

“Ách?” Động tác này của hắn làm cho Ngữ Diên giật mình một cái nghiêng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt nghi hoặc.

“Ta muốn giúp nàng đem nó vuốt lên!” hắn ôn nhu cười, nhìn về phía mắt của nàng trong mắt đã tràn ngập ôn nhu vô tận.

Ngữ Diên nghe thấy vậy cái mũi chua xót một chút, nhẹ nhàng tựa vào trong ngực của hắn, kỳ thật có rất nhiều thời điểm rất nhiều lời nói không địch lại một ánh mắt, một cái mỉm cười hiểu ý.

Giờ Thìn còn chưa tới, dưới thành lần lượt tụ tập rất nhiều người, đại bộ phận đều là người thân hoạn bệnh nặng hành động bất tiện, không bao lâu, bên ngoài liền đứng ước chừng hơn năm ngàn người, Ngữ Diên nhìn về phía những người bệnh tật này, cái mũi của nàng bắt đầu lên men, ánh mắt bắt đầu đau nhức, nhưng nàng nhịn được, nàng không thể khóc, nếu khóc mọi người sẽ lại đã bị đánh sâu vào trong mưa, thân thể này sẽ càng không chịu nổi.

“Làm sao vậy? Nàng là đang lo lắng cho bọn họ sao? Đừng lo trong thành dược liệu cái gì cũng có, nàng hãy bớt buồn đi!” Sở Hạo ôm lấy nàng nhẹ nhàng nói.

Ngữ Diên nghe thấy vậy có chút nghẹn ngào, nhưng gắt gao cắn môi của mình không để ình khóc lên, “Sở Hạo. . . . . .”

“Uhm?” Hắn nhẹ nhàng đáp ứng.

“Nếu chàng biết ta cũng không hoàn mỹ trên thực tế là người xấu làm sao bây giờ?” Nàng nâng ánh mắt sưng đỏ lên nhìn về phía hắn hỏi.

“Chẳng ai hoàn mỹ, trên thế giới làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ đây?” Hắn nhẹ nhàng mà cười.

“Nếu ta biết rõ phía trước có một cái hố to, mà hố này thậm chí hại chết rất nhiều người vô tội, ta biết rõ cũng không nói cho bất luận kẻ nào, mà là trơ mắt nhìn bọn họ chết thì sao?” Nàng hỏi lại lần nữa.

Nghe thấy vậy, Sở Hạo hơi nhăn mày một chút, vài giây sau thoải mái mở ra nói: “Nàng không phải là người như thế, cho dù làm như vậy rồi, chắc chắn là có nguyên nhân bất đắc dĩ, nàng yên tâm, bất kể như thế nào ta đều đứng ở bên cạnh nàng, nếu là gặp phải trời phạt như vậy hãy để ta chống đỡ!” hắn thâm tình nhìn nàng, trong mắt là chấp nhất thật sâu, mặc kệ nàng phạm phải cái gì sai lầm, hắn đều bao dung.

“Đứa ngốc!” nghe thấy vậy, Ngữ Diên nhào vào trong ngực của hắn cắn môi gắt gao lôi vạt áo của hắn.

Vào giữa trưa, Ngữ Diên lại đi hoàng cung một chuyến, giờ phút này thái tử đang ngủ say, nàng cũng không đi quấy rầy, hắn nhận lấy tra tấn thân mình lâu như vậy lại gầy yếu như vậy nên nghỉ ngơi thật tốt một chút.

“Dân chúng bị thương này có thể trị liệu được phải cám ơn hoàng thượng a!” Sở Hạo cười cười nói.

“Đều là con dân của trẫm, trẫm sao lại ngồi yên không quan tâm.” Sở Thiên kiên định nói.

Ngữ Diên nghe thấy vậy trầm mặc không nói gì.

“Đúng rồi, Phượng Ly Ca cùng Dịch Hiên đâu?” Hôm nay không thấy bọn họ tới thực làm cho Sở Thiên có chút tò mò, chẳng lẽ tối hôm qua uống nhiều quá?

“Dịch Hiên cùng Phượng Ly Ca đi Di Hoa Cung lấy thuốc, nói là đối với chúng ta có viên thuốc trợ giúp, ai, ai biết hắn đang suy nghĩ gì đấy.” Sở Hạo mỉm cười.

Ngữ Diên nghe lời của hắn nói ngước mắt nhìn về phía xa xa, Phượng Ly Ca đi lấy cầm máu hoàn cùng với một ít kim sang dược tốt nhất, tối hôm qua nàng đã nói qua với hắn, nàng chỉ biết hắn chắc chắn đi chuẩn bị cái gì, nhìn về phía bầu trời có chút âm trầm, lòng của nàng cũng đi theo âm trầm xuống.

“Ngữ Diên làm sao ngươi hôm nay lại lặng yên như vậy?” Sở Thiên kỳ quái hỏi, dựa theo bình thường nàng không phải một câu cũng không nói, nghĩ nghĩ nói: “Ngươi đang lo lắng cho thái tử sao? Hắn đã không có việc gì rồi.”

“Ta biết!” Ngữ Diên thản nhiên nói.

Nhìn về phía bộ dáng nàng trầm mặc như thế, Sở Thiên mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng thấy nàng một bộ không muốn nói, hắn đành phải cười cười nói sang chuyện khác nói đến bố trí chung quanh.

“Hoàng thượng!” đột ngột một tiếng, Ngữ Diên đột nhiên cắt đứt lời của Sở Thiên…, hành động này của nàng làm cho Sở Hạo cùng Tào công công đồng thời có chút khó hiểu, làm sao vậy?

Ngữ Diên nhìn nhìn Sở Hạo cùng Tào công công có chút sững sờ, ho nhẹ một tiếng nói: “Hoàng thượng ta muốn một mình nói cho người hai câu có thể chứ?”

Nghe vậy, Sở Hạo lại không tự giác cau chặt mày, sao lại thế này, từ ngày hôm qua nàng bắt đầu không bình thường như thế, nàng đến tột cùng muốn nói cái gì, vì sao có thể đối với Sở Thiên nói, đối phượng Ly Ca nói cũng không thể đối với hắn nói?

Sở Thiên cũng ngây ra một chút, hắn có chút khó hiểu nàng vì sao lại như vậy, hai người kia đều dắt tay đi qua tử vong, chẳng lẽ còn có cái gì muốn giấu diếm hay sao? Nhưng thấy ánh mắt nàng khẳng định như thế, hắn gật gật đầu ý bảo Sở Hạo cùng Tào công công rời đi.

Thấy hai người đi xa, Ngữ Diên nhìn về phía Sở Thiên nói: “Kỳ thật. . . . . . Kỳ thật cũng không có gì muốn nói, nhưng có câu ta muốn nói cho ngươi biết, ta hi vọng. . . . . . Hi vọng ngươi có thể vào hôm nay thời điểm cửa thành đóng cửa điều động mười vạn đại binh đi vào kinh thành, hơn nữa hi vọng bọn họ có thể bảo trì trạng thái tốt nhất cho đến khi sáng sớm!”

“Cái gì?” Sở Thiên bị yêu cầu của nàng như thế làm cho ngây ngẩn không biết nên trả lời như thế nào.

“Mặt khác, thỉnh nhất định phải bảo vệ tốt cho thái tử, để cho hắn cùng Tào công công đi địa phương an toàn, nếu là có thể, ta hi vọng. . . . . . Hi vọng ở thời điểm cửa thành đóng cửa ngươi có thể đem thái tử đến trong miếu của Thiên Sơn đại sư.” nàng mở miệng yêu cầu lần nữa, yêu cầu như thế lại làm cho Sở Thiên vô cùng khó hiểu.

“Ngữ Diên ngươi có phải muốn nói cái gì hay không?” Sở Thiên nhịn không được mở miệng hỏi.

“Hoàng thượng, làm ơn!” nói xong, nàng nhìn hắn thật sâu khom người chào rất nhanh chạy ra, để lại Sở Thiên vẻ mặt kinh ngạc, trước mặt hai người vẻ mặt mờ mịt Sở Hạo cùng Tào công công.

“Ngữ Diên, Ngữ Diên. . . . . .” Sở Hạo một phát bắt được Ngữ Diên cấp tốc chạy đi phía trước.

“A, làm sao vậy?” Nàng nhìn hắn biết rõ còn cố hỏi.

“Nàng cùng hoàng thượng nói gì đó?” Sở Hạo có chút không vui hỏi, sự tình gì mà còn muốn làm sau lưng hắn sao? Hắn cứ như vậy không đáng giá tín nhiệm sao?

“Không nói cho chàng!” nàng làm ình bộ dáng giống như là không có chuyện gì cười khẽ cười tiếp theo giãy tay hắn ngâm nga hát hướng phía trước mà đi, Sở Hạo lặng đi rồi cười chua sót liền đuổi tới.

“Hoàng thượng. . . . . .” Cho đến khi hai thân ảnh biến mất ở tại cuối, Tào công công lúc này mới kêu gọi Sở Thiên đang ngẩn người.

“Ngươi mang thái tử ra khỏi thành!” thình lình hắn toát ra một câu.

“Ách?” Tào công công có chút sửng sờ, mang thái tử ra khỏi thành? Thái tử vừa vặn mới có chút chuyển biến tốt làm sao có thể đi ra bên ngoài, bên ngoài sẽ rất nguy hiểm, mà bên ngoài không phải đang lưu truyền bệnh khuẩn đấy sao?

“Ngươi đang ở đây sững sờ cái gì, lời nói của trẫm ngươi muốn kháng chỉ hay sao?” Sở Thiên nhìn về phía Tào công công sững sờ không vui nói.

“Nô tài không dám!” Tào công công vội cúi người nói, nhưng trong lòng khó hiểu nhìn hướng thân ảnh biến mất kia, Vương Phi này rốt cuộc cùng hoàng thượng nói gì đó?!

Mặc dù Sở Hạo vô cùn không thích nàng có bí mật hoặc là nói cho Phượng Ly Ca, hoặc là nói cho Sở Thiên mà không nguyện ý nói cho hắn biết, điều này làm cho hắn rất không có mặt mũi, đến tột cùng ai mới là nam nhân của nàng? Nhưng, trên đường nàng lại cười vô cùng vui vẻ, luôn tìm đề tài né qua truy vấn của hắn, từ chối qua lại như vậy, vẫn từ chối đến Sở phủ.

Xuống xe ngựa, Ngữ Diên liền nhìn thấy Nhất Kiếm đứng ở cửa, “Phượng Ly Ca, Dịch Hiên bọn họ trở về chưa?” Ngữ Diên hỏi vội.

“Đã trở lại!” Nhất Kiếm liền trả lời.

Ngữ Diên vừa lòng gật đầu, tiếp theo tiếp tục hỏi: “Đem Lý Lập cùng Chỉ San đi rồi sao?”

“Bọn họ hiện tại hẳn là đang ở trong miếu ngủ!” Nhất Kiếm nói.

“Cực khổ ngươi!” nàng hướng hắn mỉm cười tỏ vẻ cảm kích, tiếp theo rất nhanh chạy đi vào bên trong, tựa hồ một bộ dáng rất vui vẻ, nàng như vậy làm cho Sở Hạo tức giận cả người khó chịu.

Phượng Ly Ca nhìn thấy nàng khẽ gật đầu, nàng đều là như thế, một ngày hôm nay đều đã rất khẩn trương, Lý Lập không có võ công gì cùng với Chỉ San một nữ tử yếu đuối, ở tại chỗ này không thể trợ giúp bọn họ ngược lại sẽ trở thành trói buộc bọn họ, phải phân tâm chiếu cố bọn họ, còn không bằng để cho Nhất Kiếm làm bọn họ hôn mê đem bọn họ đóng gói im lặng tiễn bước.

Kỳ thật nàng không phải là không muốn nói ọi người biết nàng có cảm ứng, trong lúc đó cảm thấy mình có năng lực đặc thù này nàng có chút kinh ngạc, không nên tùy tiện nói, tối hôm qua sau khi cùng Phượng Ly Ca nói qua, cảm ứng của nàng mất đi ít nhiều, nếu lại nói cho người kế tiếp, như vậy, cảm ứng của nàng có phải sẽ biến mất hay không? Kỳ thật nàng không phải sợ hãi biến mất mà ngược lại là rất chán ghét loại năng lực này, nhưng mà tại thời kì đặc thù này nàng nhất định phải giữ lại loại năng lực làm cho nàng chán ghét này, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, có thể biết trước tổng so với cái gì cũng không biết tốt hơn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đêm nay nàng rất kỳ quái, không ọi người ngủ, mà để cho bọn họ toàn bộ ngồi ở trong đại sảnh, hơn nữa đem Huyết Linh Đang cùng với hồn phách bên trong Lãnh Uyển toàn bộ phóng ra, đại sảnh khổng lồ nháy mắt bởi vì phần đông hồn phách Lãnh Uyển mà trở nên rất chật chội.

Sở Hạo không nói gì, hắn tuy rằng không biết nàng vì sao làm như vậy, nhưng chắc chắn là có nguyên nhân a!

“Ngữ Diên, ngươi xem bọn họ đều hưng phấn, nói vậy sắp đến giờ tý chứ?” Dịch Hiên đột nhiên đánh vỡ trầm mặc nói, bởi vì quá mức im lặng làm cho hắn có chút không được tự nhiên, ở đây cũng quá an tĩnh đi? Lời của Dịch Hiên vừa nói, liền nghe được ‘kẹt’ một tiếng, cửa Sở phủ bị người thô lỗ đẩy ra, một giây sau, Nhất Kiếm dồn dập chạy tới, “Không xong, Quỷ Vương mang theo rất nhiều người quỷ vào thành!”
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/chi-yeu-quy-nhan-vuong-phi/chuong-273/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận