Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi Chương 89: Hoa Trạch Loại vẫn là Phượng Ly Ca, thân phận ra sao?

Ngữ Diên cứ ngây ngốc bị hắn ôm vào trong ngực như vậy rơi trên mặt đất, giờ này khắc này đầu của nàng đều trống rỗng, sao lại thế này, hắn. . . . . . Hắn làm sao có thể đột nhiên chạy tới đây? !

Mọi người nhìn thấy nam nhân khí phách như thế nhất thời hít vào một hơi, trong kỹ viện có người thân phận quý tộc lặng yên vài giây rồi la lên: “Đây là vương gia bậc nhất ở kinh thành, Cung thân vương” lời của hắn vừa dứt, ngoài cửa tiến đến rất nhiều đội ngũ vô cùng dũng mãnh, bọn họ toàn bộ đều đứng vững, không cần nghĩ, những người này nhất định đều là do Sở yêu nghiệt mang đến .

Mọi người nghe thấy vậy hoảng sợ không thôi, vương gia bậc nhất kinh thành làm sao lại tới đây? Một giây sau, toàn bộ người phía dưới kỹ viện quỳ gối hô to, “Vương gia cát tường”

Sở Hạo cười cười nói: “Các vị không cần như thế, bổn vương cùng ái phi cãi nhau thôi, đúng không, làm cho bổn vương phải đuổi tới nơi này đến nhận sai ” nói xong nhìn về phía Ngữ Diên ôn nhu nói: “Nương tử, đừng làm rộn, về nhà đi”

Ngữ Diên nghe vậy lại ngây ngốc không biết làm sao, đây là có chuyện gì? Hắn là Ultraman trên thân hay là Avatar trên thân? Mọi người đứng dậy cười cười, Vương Phi thật mê người, Vương gia tuấn tú, thật sự là trời sinh một đôi a!

Đúng lúc này, ‘ Hoa Trạch Loại ’ xoay tròn một cái, từ trên phòng số 2 nhảy xuống khán đài, hắn mở cây quạt màu trắng ra thong dong cười nói: “Vương gia đã lâu không gặp”

Hai nam nhân anh tuấn đồng thời đứng ở trên võ đài, phía dưới các nữ nhân đều hoảng sợ không biết phải hình dung như thế nào rồi, Sở Hạo cùng hắn tuấn khí không giống nhau, một người là dương cương khí, một người là ôn nhu khí, giống như là một cương một nhu, hai nam nhân tuấn mỹ đồng thời cười cười.

Sở Hạo nhìn nhìn hắn nói: “Không thể tưởng được mọi người khó tìm được Cung chủ Di Hoa Cung tự nhiên lại có thể nhàn nhã đợi ở chỗ này hưởng thụ sung sướng”

Mọi người nghe thấy vậy liền kinh hãi, Di Hoa cung đại ma đầu Phượng Ly Ca sao? Một giây sau, mọi người liền chạy ra phía ngoài, không mất vài giây đồng hồ , nơi này đã không còn vài người rồi, phải biết rằng, ai dám đắc tội với Di hoa cung, kết cục sẽ chết vô cùng thê thảm.

“Vương gia cũng không phải như thế sao?” Hắn cười cười nói, không một chút kinh hoảng

Sở Hạo nghe thấy vậy cười lạnh một tiếng, “Bổn vương sao có thể so sánh với đại ma đầu của võ lâm, Phượng Ly Ca ngươi” ngữ khí của hắn bên trong có một chút châm chọc.

“Cái gì? Phượng Ly Ca?” Ngữ Diên ngây ra một lúc, ai kêu là Phượng Ly Ca, hắn không phải là Hoa Trạch Loại đấy sao?

Sở Hạo cười nói: “Như thế nào? Chẳng lẽ lời nói của ma đầu đều làm cho ngươi tin sao?”

“Này. . . . . .”

Phượng Ly Ca nhìn về phía ánh mắt kinh ngạc của nàng, ngượng ngùng cười cười mang theo ngữ khí xin lỗi nói: “Thật ngại quá, Hoa Trạch Loại là ngoại hiệu ta tùy tiện lấy, ngươi cảm thấy như thế nào? So với Phượng Ly Ca thì cái nào hay hơn?”

“Ta nghĩ, tên của ngươi có nhiều loại như vậy nhất định cũng sẽ có nhiều loại thân phận thú vị đi” Sở Hạo đột nhiên thình lình nói ra một câu.

Ngữ Diên ngây ra một lúc, ách. . . . . . Đây là ý gì, nhiều loại thân phận, chẳng lẽ thân phận của hắn biến hóa thành nhiều loại sao? Như vậy, hắn đến tột cùng là thân phận gì ?

“Bổn vương khuyên ngươi, tự giải quyết cho tốt” Sở Hạo nhắc nhở.

Phượng Ly Ca cười cười, “Sư huynh, ta đã không còn là tiểu sư đệ của ngươi rồi, ta nên làm cái gì, không nên làm cái gì, ta nghĩ so với ngươi càng rõ ràng hơn, cái gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu, có lẽ làm sư đệ như ta đây, vẫn là muốn nói cho ngươi biết một câu, ta Phượng Ly Ca làm việc luôn quang minh lỗi lạc, về sau ngươi nhất định sẽ hiểu “

“Đối với ngươi không cần nói, ta là quan, ngươi là ma đầu giết người cũng là người mà triều đình muốn bắt, ngươi vẫn là trông nom quản ý bản thân cho tốt” mặt Sở Hạo không chút thay đổi nói.

Ngữ Diên hoàn toàn ngây ngẩn cả người, sư huynh, sư đệ, Phượng Ly Ca cùng với Sở Hạo đến tột cùng là quan hệ gì, nếu là sư huynh sư đệ, thì hiện tại lại giống như kẻ thù? Giữa bọn họ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, còn có, thân phận Phượng Ly Ca là cái gì, nếu không, làm sao có thể cùng Vương gia trở thành sư huynh sư đệ ? Trong đầu Ngữ Diên không ngừng toát ra dấu chấm hỏi, mà chung quy tìm không thấy đáp án.

Phượng Ly Ca đối với việc hắn cười nhạo cũng không tức giận, hắn quay sang Ngữ Diên bên người nói: “Trước kia nói dối chỉ là muốn giải trí, nhưng Phượng Ly Ca ta đối với ngươi không có bất kỳ ý đồ gì, ngươi có tin tưởng ta không?” Hắn nhìn chằm chằm nàng hỏi.

“Ngươi muốn nàng tin tưởng đại ma đầu ngươi này?” Sở Hạo đột nhiên cười lạnh nói.

Ngữ Diên nhìn về phía mắt của hắn, đôi mắt đó tinh thuần cỡ nào, nàng tin tưởng hắn nhất định là có một nỗi khổ, nếu không, hắn căn bản là sẽ không cứu các nàng, vì thế, nàng dựa vào cảm giác của mình nói: “Mặc kệ ngươi là Hoa trạch Loại hay là Phượng Ly Ca, ta đều tin tưởng ngươi”

Phượng Ly Ca nghe thấy vậy cười ha hả, “Thiên hạ có ngươi làm tri kỷ là đủ rồi, lần sau gặp mặt, ta sẽ bồi thường cho ngươi thật tốt, tạm biệt” lời của hắn vừa nói xong, cứ như vậy mà biến mất.

Sở Hạo nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Ngươi dựa vào cái gì tin tưởng hắn? Ngươi chẳng lẽ không biết cái tên mà hắn cũng lừa ngươi? Hơn nữa, ngươi cũng đã biết thân phận của hắn đến tột cùng là như thế nào, mà còn dám mơ tưởng như thế?”

Ngữ Diên nhìn về phía hắn nói: “Ta đến tột cùng không biết thân phận của hắn là gì, cũng không biết hắn tại sao là sư đệ của ngươi, càng không biết các ngươi đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng ta chỉ biết là, hắn đã cứu chúng ta, như thế đã đủ rồi hơn nữa, ta tin tưởng, hắn nhất định là có nỗi khổ, kỳ thật rất nhiều chuyện cũng không phải nhìn ở bề ngoài, ta nghĩ, hắn nhất định là có nỗi khổ gì đó, tóm lại, ta tin tưởng hắn” Ngữ Diên nói xong, sợ hắn phát hỏa, liền đi luôn ra phía ngoài.

Sở Hạo ngây ra một lúc nhìn về phía nàng đang vội vã rời đi, ngước mắt nhìn phòng Chữ Thiên số một một chút, phòng này đến tột cùng là người như thế nào, vì sao vẫn đóng chặt cửa sổ, một giây sau, hắn không nghĩ nhiều mà đi ra ngoài

Náo nhiệt lúc đầu của kỹ viện lập tức đi xuống, bên trong phòng Chữ Thiên số 1 truyền ra một thanh âm hùng hậu mà ca ngợi: “Nàng luôn làm cho người khác kinh ngạc”

Lời này của hắn vừa nói xong, liền có người trả lời, “Hoàng thượng, Cung Vương Phi thật sự hay làm cho người khác giật mình, vừa rồi nhiều Hồ Điệp đều nghe tiếng như vậy mà đến, quá thần kỳ”

Sở Thiên uống một ngụm nước trà cười cười, “Đúng vậy a, nàng luôn có thể đến cho người ta kinh hỉ vô hạn, xem ra, cải trang vi hành cũng không có sai”

“Hoàng thượng chúng ta bây giờ còn tiếp tục cải trang vi hành không?” Lão thái giám hỏi.

Sở Thiên nghe vậy đứng dậy cười nói: “Không được, ta nghĩ so với cải trang vi hành, ta càng muốn cùng nàng tâm sự, đi thôi, hồi cung”

“Vâng” lão thái giám liền mở cửa, ngoài cửa Cẩm y vệ mặc thường phục liền theo sát hắn rời khỏi nơi này.

Cùng lúc này, Ngữ Diên cùng Sở Hạo đang ngồi trong xe ngựa, Tiểu Hương cùng Béo lão nhân ngồi trong một cái xe ngựa khác, mà giá mã sư phó tất nhiên là có thể trở về nhà .

Không khí bên trong xe có chút quỷ dị, Ngữ Diên thật sự không biết nên nói như thế nào, hắn làm sao có thể đột nhiên đến đây? Đúng là cũng quá nhanh đi?

Sở Hạo nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc trước nàng đột nhiên rời đi để lại một tờ giấy, Một Kiếm theo báo cho biết, nàng cùng Phượng Ly Ca đi Sung Sướng Uyển, cũng không biết tại sao mình lại luôn giận dữ như thế, vì thế, hắn để cho Một Kiếm đem Gia gia cùng Tiểu Hương hồi phủ, mà hắn liền thay đổi một bộ quần áo, xé mặt nạ đi đến Sung Sướng Uyển.

Kỳ thật hắn luôn luôn ở trong đám người, nhất cử nhất động của nàng, tự nhiên đều ở trong mắt hắn, vốn tưởng rằng nàng sẽ không đánh được loại đàn kia, lại không nghĩ rằng, tiếng đàn của nàng lại trong trẻo lưu chuyển cùng với linh hồn thâm tình từ lời nói, làm cho người ta bất tri bất giác dung nhập để ý cảnh bên trong hơn nữa cảm động thật sâu bên trong, nhìn đến mọi người vì nàng đều vung tiền như rác, hắn chôn dấu ghen tuông nho nhỏ ở trong lòng mà thôi, không hề nghĩ ngợi liền bay qua, bởi vậy mới có một màn vừa rồi.

“Khụ khụ” Ngữ Diên giả vờ ho khan một tiếng hỏi: “Cái kia. . . . . . Cái kia ngươi có nhìn thấy Sở Tam không?” Kỳ thật lên xe một khắc, nàng liền phát hiện ra không thấy Sở Tam, nhưng nhìn đến mặt hắn đen như đít nồi nàng cũng không dám hỏi.

Sở Hạo ngây ra một lúc, mở mắt nhìn về phía nàng hỏi: “Như thế nào? Ngươi quan tâm đến hắn phải không?”

“Ta. . . . . . Chúng ta tốt xấu gì cũng là ở cùng nhau nha, còn nữa, Sở Tam là người rất tốt, hắn đi rồi, ta cũng chưa nói với hắn một câu” nàng than nhẹ một tiếng, tiếc nuối loại tình cảm vừa nhảy vào, ai, tại sao lại phải đi a, ngươi đi rồi, ta về sau sẽ mắng ai đây, khó có được người trông giống Sở yêu nghiệt, ta vừa vặn có thể trút giận, cái này, ai, ngay cả nơi trút giận cũng không có.

Sở Hạo thấy nàng có chút mất mát, trong lòng không khỏi dâng lên một tia ấm áp, xem ra, nàng cũng không phải là người không có tim phổi, ít nhất còn hiểu biết quan tâm đến người khác, chính là hắn không biết đến phương pháp ‘quan tâm’ này của nàng.

“Kỳ thật ta cùng Gia gia chính là ra ngoài tản bộ mà thôi” nàng liền trở lại chuyện chính nói, nghe nói, bắt cóc Gia gia nếu mà bị bắt được thì kết cục hết sức bi thảm

“Gia gia nói là hắn muốn cùng ngươi rời đi ” Sở Hạo theo bản năng cho nàng một con đường, kỳ thật hắn cho nàng một con đường, cái thứ nhất là vì Gia gia lần nữa yêu cầu không thể tức giận làm nàng bỏ chạy, cái thứ hai là, trong lòng của hắn cũng có ý tưởng như thế, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy nàng rất thú vị, có lẽ, hắn nên nhận thức lại một chút xem nàng đến tột cùng là nữ nhân như thế nào!

Ngữ Diên nghe thấy vậy nói gấp: “Đúng đúng đúng, ai, Gia gia vô cùng muốn rời đi , ta không tuân theo, Gia gia sẽ rất tức giận, ở trong lịch sử, kính già yêu trẻ là đạo đức tốt đẹp, cho nên, ta mạo hiểm bị người bắt đi phiêu lưu, đáp ứng gia gia vừa rồi, ngươi phải biết rằng, ta là thật sự rất có hiếu tâm, vì để cho các trưởng bối vui vẻ, ta tình nguyện hy sinh sự vui vẻ của mình” nàng nói so với hát nghe còn hoàn hảo hơn, lúc này trong lòng của nàng là đang bi ai, nha , nàng nên đi ghi danh vào học viện điện ảnh Bắc Kinh ai, nàng nghĩ tương lai có thể trở thành một siêu sao, chỉ tiếc lại lưu lạc ở cổ đại diễn trò, thật bi ai a !

Sở Hạo nghe thấy vậy đành nín cười, không thèm nhắc lại, hắn nhớ không rõ là lần thứ mấy nở nụ cười, tóm lại ở cùng một chỗ với nàng, tươi cười luôn xuất hiện trên mặt của hắn, Mộng Ngữ Diên, lúc trước bổn vương không thăm dò ngươi kỹ càng, bây giờ ngươi đừng mơ tưởng tìm cách trốn đi!

Mà nói đến Ngữ Diên lúc này trong lòng lại bi ai tới cực điểm, làm sao bây giờ, chẳng lẽ nàng cứ nhận thua như vậy, đi theo tên yêu nghiệt này trở về cả đời làm chim hoàng yến?

Không! Nàng không cần!

Nàng muốn theo đuổi hạnh phúc, thế giới bên ngoài thật đẹp thật tốt, Phượng Ly Ca a, ăn ngon a, giang hồ a, có lực hấp dẫn cỡ nào, mà thời điểm nàng xem ‘ xạ điêu ’, liền ảo tưởng chính mình là ‘ Hoàng Dung ’, nay thật sự có một cái vũ đài giang hồ như vậy, nàng ‘ Hoàng Dung ’ này sao có thể còn chưa lên đài liền đã biến mất rồi, cho nên, nàng không thể bị người mình không thích trói chặt, nàng còn muốn đi giang hồ tìm kiếm ‘ Tĩnh ca ca ’ của nàng, suy tư sau một lúc sau, nàng đột nhiên quỷ dị cười cười, nàng như thế nào ngốc như vậy, nàng còn có một Trương vương bài đâu. . . . . .
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/chi-yeu-quy-nhan-vuong-phi/chuong-89/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận