Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi Chương 92: Hoảng sợ (1)

Ngữ Diên thấy thế bị hoảng sợ đặt mông ngồi trên mặt đất, này. . . . . . Đây là đêm khuya gặp hung linh sao? Vì thần mã, hắn mỗi lần đều phải diễn xuất như vậy? Vì thần mã nhất định phải đem nàng hù chết mới tốt sao? !

Sở Thiên bị yêu cầu này của nàng làm cho khiếp sợ, từ xưa đến nay đều là nam hưu nữ, làm gì có nữ hưu nam, nhưng có lẽ, nàng như thế thật lại khiến hắn càng ngày càng mê muội rồi, nàng rất thú vị.

Sở Hạo khổ sở trợn mắt nhìn chằm chằm nàng, cơ bắp của bộ mặt lay động, “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

Ngữ Diên bị bộ dạng hung ác của hắn dọa như thế, nước miếng cũng không tự giác nuốt xuống, “Ta. . . . . . Ta nói. . . . . . Nói. . . . . . muốn bỏ ngươi” tuy rằng hắn thực hung ác, nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một, nàng vẫn là không muốn buông tha, vì thế yếu ớt nói.

“Cái gì?” Sở Hạo nổi giận, nữ nhân này lại không biết trời cao đất rộng, hắn một Vương gia không hưu nàng đã là chuyện tốt rồi, nàng còn muốn trả đũa?

Ngữ Diên ngồi dưới đất chân vẽ vẽ trên mặt đất, giống như chèo thuyền, nàng hướng vị trí cửa chậm rãi thối lui, thời điểm sắp đến cửa, nàng lớn tiếng hét lên: “Dù sao mặt than ngươi không thích ta, tại sao muốn cột lấy ta? Bổn tiểu thư không thích danh hiệu Vương phi này, ta muốn làm nữ hiệp, muốn đi ra ngoài giang hồ” nói xong, không đợi hắn nổi giận, cũng không đợi cùng Hoàng thượng cáo biệt, nàng nhanh chân bỏ chạy.

Sở Hạo nghe thấy vậy trên trán gân xanh nổi lên, “Hoàng thượng, thần cáo lui” một giây sau, hắn rất nhanh đuổi tới.

Ao hoa sen trong hoàng cung

“Ngươi tới đây cho ta” Sở Hạo đứng đối diện với Ngữ dDiên nói.

“Không đi qua, dù sao ngươi cũng không thích ta, nhìn đến ta liền cảm thấy chán ghét không phải sao? Đúng rồi, ngươi không phải nói cha ta không tốt sao, sợ phụ thân ta hại ngươi sao, ngươi đem ta hưu đi, không phải có thể vô tư sao? Còn nữa, không phải ngươi coi Tình Nhi nũng nịu trong tay ngươi như bảo bối sao? Ngươi đem ta hưu, nàng có thể làm Vương Phi rồi, ngươi nên cao hứng mới phải” nàng đứng ở đối diện với hắn la hét.

“Nữ nhân chết tiệt, ngươi nghĩ rằng ta không yêu thích ngươi phải không?” Sở Hạo nổi giận, cũng không biết vì sao, khi hắn nghe được nàng muốn hưu hắn, rời hắn đi là lúc trong lòng hắn lần đầu tiên xuất hiện kinh hoảng.

“Như nhau, nếu mọi người đều chán ghét đối phương như thế, không bằng ngươi đi về phía ánh mặt trời của ngươi, ta đi về phía cầu độc mộc của ta ” nàng nhìn hắn nói.

“Chết tiệt” Sở Hạo nghe thấy vậy liền theo bên cạnh lách ra, Ngữ Diên thấy thế liền vội vàng đi theo hắn quanh quẩn ở viền ao hoa sen, hừ, muốn bắt nàng? Nằm mơ!

“Ngươi đứng lại đó cho ta” Sở Hạo đi một vòng, dừng lại lạnh như băng nói.

Ngữ Diên lè lưỡi nói: “Cắt, ngươi nghĩ muốn ta đứng lại ta liền đứng lại sao, ta đây cũng chưa có mặt mũi a ——-” lời của nàng còn chưa hạ xuống, Sở Hạo thi triển khinh công nhảy trên nước mặt nước đứng trước mặt của nàng, tức giận trừng mắt nhìn nàng.

Ngữ Diên lại nuốt một ngụm nước bọt, tựa hồ nuốt nước miếng có thể trị liệu được thần kinh bị hù, “Ha ha ha ha, ngươi. . . . . . Khinh công của ngươi thật là lợi hại nha” nàng cười rồi vỗ tay, “Wow, ngươi rất lợi hại nga, thật là lợi hại nha thật là lợi hại” nịnh hót thật tốt a, Ngữ Diên ngươi sợ cái gì chứ, đáp án trong lòng nói cho nàng biết, là sợ chết !

“Bổn vương nói cho ngươi biết, cho dù ta không thích ngươi, ngươi cũng đừng mơ tưởng rời khỏi ta” hắn bá đạo nói.

“A? Vì sao, cái này không công bằng” nàng lại gào lên, hắn làm sao có thể quá đáng như vậy, ép buộc lẫn nhau đều không đến được hạnh phúc, vì sao còn muốn ở cùng một chỗ?

“Ban đầu là ngươi không nên gả cho bổn vương, thế nào? Ở bên ngoài đi bộ một vòng, trong lòng của ngươi đều đi bộ như bay sao?” Hắn cười lạnh nói, không cần nghĩ, hắn liền biết nàng đối với Phượng Ly Ca kia hình như có ấn tượng rất tốt, nghĩ đến đây, quả đấm của hắn không tự giác nắm chặt lại.

Ngữ Diên thấy ánh mắt hung ác của hắn, liền xoay người muốn chạy ra sau, lại không nghĩ rằng nàng đột nhiên đầu hướng xuống dưới, toàn bộ thân mình đều đổi chiều, đúng vậy, nàng lúc này đang bị Sở Hạo khiêng lên.

“A a a a a, ngươi muốn làm gì?” Đột nhiên bị đổi chiều nàng bị dọa đến lớn tiếng ồn ào.

“Ngươi không phải muốn chạy sao? Ngươi chạy đi, ngươi chạy đi” Thanh âm châm chọc của Sở Hạo từng đợt một truyền tới.

Ngữ Diên thấy ngữ điệu như vậy tức giận hét lên: “Ngươi buông ra, ngươi này đại phôi đản, buông” chết tiệt, da mặt đều xé toang, còn sợ cái gì, vì thế nàng dùng sức đánh vào phía sau lưng của hắn, đáng tiếc, đổi lấy cũng là mông nàng đau đớn.

“Đau quá a, không cần đánh ở đấy, ô ô, tiểu thí thí (*) của ta a. . . . . .” Nàng nức nở nói.

(*) tiểu thí thí: cái mông

Sở Hạo cười nói: “Ngươi nếu như hạnh kiểm xấu, ta liền đem tiểu thí thí của ngươi đánh tới nở hoa mới thôi” nói xong, liền khiêng nàng đi trở về.

“Ô ô, ta đã làm nên tội ác gì a, vì sao ông trời lại phải đối với ta như vậy, ngươi người này tra, a —— đau, đau a” nàng vừa mới mắng chửi xong, đổi lấy hậu quả là cái mông cũng bị đánh.

Sở Thiên vẫn đứng ở phía xa thấy một màn này, hắn lúc này thậm chí còn có chút hâm mộ Sở Hạo, sao hắn lúc trước lại không cưới này nữ nhân khả ái như thế này?

“Tiểu thư? !”

“Diên nhi? !”

Hai người thấy một màn như vậy, cả hai đều thở dài một hơi, kế hoạch của bọn họ có vẻ thất bại. . . . . .

“Gia gia cứu ta a, ô ô, ngoại tôn của ngươi không có lương tâm , a ——” nàng một bên tru lên, một bên cầu xin Béo lão nhân.

Béo lão nhân cùng Tiểu Hương nhìn nhìn sắc mặt đen như than bụi của Sở hạo, đều bất đắc dĩ nhìn nàng nhún nhún vai, ánh mắt ý bảo nàng, bản thân mình tự cầu nhiều phúc đi!

Ngữ Diên nhìn về phía hai người bọn họ, tay chỉ vào bọn họ la lên: “Các ngươi làm sao có thể vứt bỏ quân sư là ta đây, rất không nghĩa khí “

Sở Hạo cứ như vậy đem nàng khiêng đến Kim Uyển, vừa xuống tới mặt đất Ngữ diên liền ghé vào chậu rửa mặt, ‘oa oa wow’ ói xuống dưới.

Tiểu Hương thấy thế liền đưa nước trà lên cho nàng, lại đưa khăn mặt.

Ngữ Diên liền uống chút nước, lau môi, để Tiểu Hương nâng, ngồi ở trên mặt giường lớn mềm mại, trời ạ, đây quả thực là muốn lấy tính mạng của nàng, so với ngồi trên mây, xe chạy nhanh như thế này còn làm cho người ta phun. . . . . .

“Ngươi đi ra ngoài” Sở Hạo nhìn Tiểu Hương nói.

Tiểu Hương nghe vậy hành lễ cáo lui.

“Ngươi. . . . . . Ngươi nghĩ làm gì?” Ngữ Diên thấy hắn nhìn mình chằm chằm, theo bản năng đem chăn kéo lại che khuất thân mình, hành động của nàng như vậy làm cho Sở Hạo vô cùng không thích, nữ nhân muốn hắn động tới kể ra không thể hết, nàng thì ngược lại, làm như là hắn đang cưỡng gian nàng không bằng.

“Ngươi yên tâm, nhìn ngươi như vậy, nữ nhân muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, bổn vương không thích” hắn cười nhạo nói.

Ngữ Diên nghe thấy vậy ‘xoẹ ’ một chút đứng dậy, chỉ vào hắn nói: “Cái gì gọi là không có ngực? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều muốn giống Kiều Kiều của ngươi, ngực lớn nhưng không có đầu óc sao?” Nàng hừ nói.

Sở Hạo nghe thấy nàng nói như vậy, đột nhiên chợt muốn cười, nhưng vẫn là nhịn được, “Nha? Cho nên ý Vương Phi là có đầu óc, nên của ngươi rất nhỏ sao?”

“A, ngươi hạ lưu, ngươi này hạ lưu ” Ngữ Diên liền che chở bộ ngực hét lên.

“Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng đùa giỡn nhiều, nếu không, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi” nói xong, hắn bứt lên một nụ cười giảo hoạt, xoay người rời đi, tựa hồ ra vẻ tức giận trêu tức nàng như vậy thật sự rất thú vị.

“A —— tên vương bát đản này , đi chết đi” nàng đem gối đầu ném đi ra ngoài, ô ô, nàng đến tột cùng là ngã hỏng cái gì, tại sao lại tên âm hồn bất tán này trói chặt như thế?

Kêu đủ, cũng gọi là mệt mỏi, Ngữ Diên cứ như vậy nằm ở trên giường mà ngủ. . . . .

“Ai nha, chán ghét không cần làm ” nàng mơ mơ màng màng vuốt ve lông trên mũi xoa xoa gì đó, nhưng là vật này vẫn như cũ ở trên mũi nàng nhẹ nhàng đong đưa.

“Ắt xì hơi… ——” Ngữ Diên rốt cục nhịn không được hắt xì một cái tỉnh lại, không tình nguyện mở mắt ra, mà khi nàng mở mắt ra là lúc, nhịn không được hít vào một hơi, bởi vì ở bên giường của nàng giờ phút này một nam nhân phi thường anh tuấn đang nằm, hắn lóe lên ánh mắt màu xanh lục mê người nhìn nàng cười cười.

“A. . . . . . Ngươi làm gì thế sao lại chạy đến giường của ta ?” Ngữ Diên quá sợ hãi kêu lên.

“Hư, nhỏ giọng một chút, ngươi muốn làm cho Quỷ Hồn trong Sở phủ cũng biết chuyện này sao?” Quỷ tịch nằm ở giữa giường, chống đầu lên, đối với nàng quăng một cái mị nhãn.

Ngữ Diên không nói gì liếc mắt một cái, tại sao là người là quỷ cũng có thể dọa nàng?

“Nương tử, ngươi làm sao vậy?” Quỷ Tịch thấy thế ngồi dậy nói, đúng lúc này, Huyết Linh Đang của nàng phát ra tiếng vang, một giây sau, ba con quỷ đều bay ra.

“Là ngươi?” Ba người trăm miệng một lời nói.

Quỷ Tịch cười nói: “Ba người các ngươi công lực đều không tốt, ta tới lâu như vậy, các ngươi mới phát hiện a” hắn cười nói.

“Muốn chết a” ba người tư thế chuẩn bị xông ra, Ngữ Diên vội vươn tay ngăn trở, “Đừng làm rộn, hắn không có ý xấu”

Quỷ Tịch nghe thấy vậy liền lôi tay nàng thâm tình nói: “Nương tử, cũng là ngươi rất tốt với ta”

“Nương tử?” Một câu nói ra, bốn người phải sợ hãi.

Ngữ Diên thấy thế nói gấp: “Hắn nói bậy , các ngươi chớ tin”

“Ai nói bậy, ta đều đã hôn ngươi hai lần ” Quỷ Tịch ngữ khí không sợ hãi không ngớt nói.

“Cái gì? !” Ba con quỷ nhất thời kinh hô.

“Ai nha, ngươi câm miệng lại” Ngữ Diên liền kêu lên, mặt lại đỏ một nửa.

Thất Dạ thấy thế nói: “Chẳng lẽ lần trước ta không hoa mắt, hắn thật sự đã hôn ngươi?”

“Nương tử a, chỗ này không tốt, ngươi chừng nào thì rời đi a” hắn đánh gãy vấn đề của Thất Dạ, nói thẳng, bởi vì hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng, cao thủ trừ ma kia đang ở chỗ này.

Ngữ Diên nghe vậy than nhẹ một tiếng, “Ta biết a, ta cũng muốn rời đi a, nhưng là cái tên yêu nghiệt kia không cho phép a” nghĩ đến đây, nàng liền buồn bực , không được, nguyện vọng lớn nhất làm nữ hiệp của nàng phải được hoàn thành, đúng lúc này, nàng giống như nghĩ tới điều gì đó, liền nhìn Quỷ Tịch nói: “Ngươi yêu ta như vậy, có thể giúp ta một việc chứ?”

Nhìn nụ cười quỷ dị của nàng, Quỷ tịch lỗ chân lông dựng thẳng lên, “Ngươi đừng bảo ta bán đứng bản thân nha”

“Ai nha, ngươi xem ngươi nghĩ cái gì rồi, ta viết một phong thơ, ngươi đưa ột người giúp ta, tuy rằng hắn không nhìn thấy quỷ , nhưng là ngươi có thể đem thư đặt ở trên bàn của hắn, ta tin tưởng, hắn hẳn là sẽ đến cứu ta”

“Ai?” Bốn quỷ đồng thời tò mò hỏi.

Nghe thấy vậy, khóe miệng nàng giơ lên một nụ cười tươi vô cùng động lòng người , “Hắn gọi là Phượng Ly Ca”
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/chi-yeu-quy-nhan-vuong-phi/chuong-92/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận