Không nghĩ cũng biết mục đích của ông là bàn chuyện hôn sự của hai người trẻ.
“Thư ký Lý, mang hai tách cafe vào đây.” Ấn nút gọi nội bộ, Kiều Nguyên Sinh dặn dò thư ký ở bên ngoài.
“Vâng, chủ tịch.”
Ngắt cuộc gọi, Kiều Nguyên Sinh cùng Phong Long Sinh đi đến ngồi xuống sofa.
“Ngọc Nhi và Vũ Vọng ở chung có hòa hợp không?” Mấy ngày ông chưa được gặp con gái, tính ra cô chuyển đến Phong gia cũng đã được năm ngày rồi.
“Hai đứa nó đều dính lấy nhau mỗi ngày, trong nhà vô cùng vui vẻ.” Phong Long Sinh nghĩ đến việc con trai ở cùng với Nhung Ngọc liền cảm thấy an tâm. Mấy ngày nay, ông và bốn đứa người kia đều châm chước cho hai người mới không bắt anh đến công ty, chờ hai đứa kết hôn xong Vũ Vọng cũng nên tới công ty rồi.
“Vậy là tốt rồi.”
“Chủ tịch, cafe đây.” Thư ký Lý mang cafe bước vào.
“Để xuống rồi ra ngoài đi.”
Sau khi đặt cafe xuống bàn liền lén lút đánh giá người ngồi đối diện với chủ tịch rồi lập tức xoay người đi ra.
Nếu cô không nhìn nhầm thì người kia đúng là tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Phong thị. Xem ra, chủ tịch vì không để công ty phá sản mà đồng ý đám hỏi là sự thật.
Cũng chẳng biết chủ tịch đem cô chủ đáng yêu gả cho ai nữa.
Phong Long Sinh vì chuyện con trai lúc nhỏ uống trộm cafe suýt mất mạng liền không còn uống cafe ở nhà nữa. Bởi vì nghỉ hưu ở nhà nên mấy tháng rồi chưa có đụng đến, thật có chút hoài niệm. Cầm tách cafe lên rồi uống một ngụm, hương thơm nồng lan khắp khoang miệng khiến ông cười đến híp mắt.
“Anh Phong đúng là một người thích cafe.” Kiều Nguyên Sinh cũng cầm tách lên uống một ngụm.
“Ừm, người hiện đại có mấy ai không thích nó chứ.” Cafe đúng là một trong những đồ uống thiết yếu của người hiện đại.
“Vậy nếu có cơ hội thì anh nhất định phải uống thử cafe do Ngọc nhi pha, đấy là thượng hạng trong thượng hạng đó.” Nghĩ đến cafe con gái pha suýt chút nữa thì ông không thể uống nổi tách cafe trong tay, ông cũng đã mấy ngày chưa được uống cafe cô pha rồi.
“Nghe chú nói như thế tôi nhất định phải tìm cơ hội uống thử mới được.”
Mấy ngày nay, ông thường xuyên nhìn thấy bốn đứa kia bám lấy cô muốn cô pha mấy tách cafe nhưng đều bị Vũ Vọng phá đám kéo Nhung Ngọc trốn đi để mấy đứa nó đi tìm. Có thể khiến cho bọn nó hạ mình như vậy thì hương vị chắc sẽ rất tuyệt vời, mà hiện tại Kiều Nguyên Sinh còn tự mình đề cử vậy ông nhất định không thể bỏ qua, phải uống thử mới được.
“Sẽ không để anh thất vọng.” Không cá thì tôm cũng được, tiếp tục uống cafe của mình.
“Phải rồi, chú Kiều.” Cafe uống hết một nửa ông mới nhớ ra mục đích hôm nay tới đây.
“Vâng?”
“Tôi muốn để cho hai đứa nó kết hôn vào cuối tuần sau hai tuần nữa, không biết ý chú thế nào?”
Tuy nói muốn để hai đứa mau chóng kết hôn nhưng dù sao hai nhà vẫn là những nhân vật có tiếng trong giới thương nghiệp, hôn sự cũng không thể làm quá sơ sài, hai tuần chuẩn bị chắc là vừa kịp.
“Sau hai tuần nữa? Có gấp quá hay không?” Ông vẫn chưa muốn để con gái lập gia đình sớm như vậy, ông thật không nỡ.
“Không đâu, nếu chú nhìn thấy quan hệ của hai đứa tuyệt sẽ chẳng cảm thấy hai tuần là quá nhanh đâu ngược lại còn là quá chậm đó.”
“Nếu Ngọc nhi đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì.” Ông tùy tiện đồng ý hôn sự này thì ít nhất vẫn phải để con gái quyết định ngày cưới.
“Được rồi, tôi sẽ hỏi ý kiến Nhung Ngọc.”
Nhìn đồng hồ đeo tay thấy hơi muộn liền tiện thể đưa ra lời mời: “Đã 12h rồi, chúng ta cùng ra ngoài dùng cơm đi anh Phong.”
“Cũng được, trước ngày cưới chú hãy để cho vợ mình đến Phong gia ở vài ngày, mọi người cùng nhau bàn chuyện hôn lễ.” Theo quan sát của ông, Nhung Ngọc chắc hẳn sẽ không phản đối nhưng nếu đã hứa thì vẫn nên về hỏi lại một chút.
“Vâng, đến lúc đó anh cứ gọi điện báo lại một tiếng chúng tôi sẽ hết sức phối hợp.” Nếu cô đồng ý thì ông nhất định sẽ dốc hết sức vì hạnh phúc của con gái.
“Được.”
Vì thế, hai người cùng đi ra khỏi văn phòng đến một nhà hàng cao cấp dùng cơm trưa, sau một hồi nói chuyện hai người chỉ có cảm giác nuối tiếc vì gặp nhau quá muộn vì cả hai đều có rất nhiều suy nghĩ tương đồng.
Lẽ đương nhiên, ngày hôm sau, cổ phiếu của Kiều thị tăng thêm vài điểm, hôn lễ giữa hai nhà liền truyền khắp giới thương nghiệp.
*****
Buổi chiều, Phong Long Sinh vừa về liền vội vàng tìm Kiều Nhung Ngọc nhưng tìm một hồi lâu vẫn chẳng nhìn thấy, chẳng biết lại bị đứa con ngốc kia kéo đi đâu chơi nữa.
“Má Lỗ, bà có nhìn thấy bọn Vũ Vọng đâu không?”
Má Lỗ từ phòng bếp thò đầu ra nhìn dáng vẻ vội vàng của ông liền vô cùng khó hiểu:
“Ông chủ tìm cậu chủ có việc gì sao?”
“Đương nhiên là có chuyện mới tìm nó.”
Gấp lên, vô ý to tiếng: “Rốt cuộc bà có thấy bọn nó không?”
“Không thấy.” Lại dám quát mình, bà còn để ý đến ông ta mới là lạ, rụt đầu trở lại mặc kệ ông.
“Má Lỗ!” Chết tiệt, quên mất người phụ nữ này không thích mình gào to, lần này lại phải tự mình đi tìm người rồi.
“Cha đang tìm anh kìa.” Kiều Nhung Ngọc đẩy đẩy anh.
“Mặc kệ ông ấy.” Ra sức chiến đấu với bát bột mì, cũng chẳng biết anh làm thế nào maà cả người đều dính bột khiến cho má Lỗ cùng làm bánh với bọn họ liên tục lắc đầu.
Ha ha, đúng vậy, Phong Vũ Vọng, Kiều Nhung Ngọc và má Lỗ đang ở trong phòng bếp làm bánh ngọt, may mà có Kiều Nhung Ngọc đi cùng anh chứ không thì má Lỗ chắc sẽ chẳng để cho nhân vật nguy hiểm như Phong Vũ Vọng bước vào phòng bếp đâu.
“Tóm lại là anh đã nhào bột xong chưa?” Hơn mười phút rồi mà sao cô vẫn chỉ thấy một màu trắng, còn chưa sền sệt chứ đừng nói tới nhào thành bột.
“Cậu chủ, cậu chưa cho nước vào à?” Cả người anh bị bao bọc trong lớp bột trắng, bột bay khắp nơi, không chỉ anh mà cả hai người phụ nữ cũng bị liên lụy.
“Còn phải cho nước sao?” Ôm bát bột mì xoay người nhìn về phía má Lỗ một lúc lâu mới khó hiểu hỏi. Chẳng phải cứ để vậy nhào sao?
“Không phải chứ?”
Kiều Nhung Ngọc chạy đến trước mặt nhìn bát trong tay anh suýt chút nữa thì ngất xỉu. Cô còn đang thắc mắc sao bột mì lại bay khắp nơi hóa ra là do anh không cho nước vào, vậy là chẳng thể thêm trứng gà vào được rồi. Cô chỉ lo khuấy bơ nên cứ để mặc anh, xem ra là không xong rồi.
“Anh lập tức cho thêm nước.” Nói xong vội xoay người múc một muôi nước đổ ụp vào bát.
Má Lỗ và Kiều Nhung Ngọc không kịp ngăn cản.
Động tác vụng về của anh khiến cho tất cả bột mì đều bắn hết lên mặt, ban đầu trên mặt chỉ có vài chấm nhỏ giờ thì hay rồi toàn khuôn mặt trắng giống như diễn viên kịch Nhật Bản.
Bị tình huống này dọa sợ anh vội đưa tay lên lau mặt nhưng lại quên mất mình đang cầm bát, kết quả là một tiếng ‘bộp’ vang lên. Bột mì bên trong đã chuyển đặc chẳng những đổ hết lên người anh mà còn vương vãi khắp sàn.
Thấy vậy, anh hơi hoảng giữ nguyên tư thế hai tay lau mặt không dám động đậy.
Nhìn thấy tình cảnh lộn xộn này má Lỗ đau lòng không dứt, biết trước sẽ không cho cậu chủ bảo bối này vào bếp, đúng là bom hẹn giờ mà. Không biết bà phải mất bao lâu mới thu dọn xong cái đống hỗn độn kia đây.
Nhìn vẻ mặt bi thương của má Lỗ, Kiều Nhung Ngọc muốn cười to nhưng vẫn phải ra sức nín xuống, lôi anh chạy ra ngoài.
Nhìn bóng dáng hai người khuất xa chỉ biết thở dài, lắc đầu, biết trước bà cứ để ông chủ kéo hai đứa ra ngoài vậy hiện tại sẽ chẳng vất vả như thế này.
Vừa mới chạy lên cầu thang đã thấy Phong Long Sinh đang từ trên tầng đi xuống.
Nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của cả hai liền nhíu mày, đôi trẻ này lại làm gì nữa đây?
Nhìn trên người cả hai toàn bột mì lại thấy dấu chân in trên mặt đất kéo tới phòng bếp suýt chút nữa thì hộc máu. Chết tiệt, rõ ràng là bà ở cùng với Nhung Ngọc vậy mà vẫn còn dong dài hỏi mình một đống điều, hại ông đi tìm người khắp nơi.
“Hai đứa...”
“Bác Phong, có việc gì nói sau đi, cháu và Vũ Vũ phải về phòng thay quần áo.” Thấy ông có điều muốn nói, Kiều Nhung Ngọc vội cắt ngang lời ông. Cô cũng không muốn đứng ở cầu thang nói chuyện với ông trong bộ dạng này.
“Vậy lát nữa cháu đến thư phòng tìm bác, bác có chuyện muốn bàn.” Nhìn con trai không những khắp người toàn bột mì mà quần áo còn như bị dính keo thật sự quá buồn nôn.
“Vâng.” Nhanh chóng kéo Phong Vũ Vọng về phòng.
Lấy một bộ quần áo sạch sẽ rồi đẩy anh vào phòng tắm: “Anh đi tắm rửa thay quần áo nhanh lên, em cũng trở về phòng tắm gội rồi sẽ qua tìm anh.”
“Ừ.” Nhìn bột nhão trên người liền lè lưỡi, thứ này bẩn quá đi.
Cầm quần áo sạch đặt lên giường: “Tắm sạch vào, em sẽ kiểm tra đó.”
“Ừ, anh sẽ tắm đến thơm thơm.” Ra sức gật đầu.
“Vậy Nhung Nhung phải mau qua tìm anh đó.” Anh không muốn xa cô quá lâu đâu.
“Ngoan lắm.” Mỉm cười rồi xoay người đi ra ngoài trở về phòng mình. Vừa mới đóng cửa, nhớ đến một màn hỗn loạn trong phòng bếp liền không thể nín cười.
Anh thật sự quá đáng yêu mà!
Lấy một bộ quần áo sạch đặt lên giường rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Mở nước vào bồn tắm, trong lúc chờ đợi tiện gội đầu luôn. Thời gian vừa đúng, cô gội xong thì nước trong bồn cũng đầy được tám phần.
Đây chính là chỗ thiết kế đặc biệt, bình thường bồn lớn như thế phải mất hai đến ba mươi phút mới đầy nhưng kiến trúc sư lại bố trí bốn đầu rồng phun nước tại bốn góc như vậy sẽ không phải đợi quá lâu, trong lúc đợi nước có thể tranh thủ gội đầu.
Đổ một chút dầu táo rồi chậm rãi bước vào trong bồn, đem gối mềm đặt bên mép bồn rồi thoải mái tựa vào, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô rất thích hương táo ngọt ngào nên vẫn dùng loại sữa tắm này. Ngâm mình một lúc cô bắt đầu buồn ngủ, đúng lúc cô sắp ngủ thì bị tiếng kêu bên ngoài đánh thức.
“Nhung Nhung, Nhung Nhung, em ở đâu?”
Phong Vũ Vọng tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ liền ngồi trong phòng đợi cô, một lúc lâu vẫn không thấy cô đến tìm lập tức chạy đến phòng cô. Vào phòng vẫn chưa thấy người liền lớn tiếng gọi.
Mấy ngày nay anh đều như thế, nếu một lúc lâu mà không thấy cô sẽ bắt đầu hoảng sợ gọi to như sợ cô bỏ rơi mình. May mà cô cũng chẳng ngại anh quấn lấy mình, có thể nói còn có chút hưởng thụ chứ nếu không sẽ có mấy ai chịu nổi người khác cứ quấn lấy mình như thế.
Vội vàng bước ra kéo khăn tắm quấn quanh người, chưa kịp lau nước trên người lập tức chạy ra ngoài. Cô không muốn anh lại sợ hãi chạy ra bên ngoài tìm người đâu, như thế sẽ mất mặt lắm.
“Em đây, anh đừng sợ.”
“Nhung Nhung....”
Vừa thấy cô cũng mặc kệ trên người cô chỉ quấn mỗi khăn tắm vội ôm cô vào lòng, miệng vẫn lẩm bẩm: “May quá, may quá, em còn ở đây...Chưa có đi...Thật tốt quá...”
Nghe anh lẩm bẩm trong lòng cô chợt lo lắng, khẽ đẩy anh ra rồi dắt đến bên giường để anh ngồi xuống, còn mình thì đứng giữa hai chân anh.
Nâng mặt anh lên thấy trong mắt anh đầy sợ hãi, cô hoàn toàn không biết anh lo sợ điều gì.
“Anh đang sợ cái gì?”
Vươn tay ôm lấy eo thon, ngửi hương táo thơm nồng tỏa ra từ người cô anh cũng không biết mình sợ cái gì, dù sao thì vẫn là rất sợ. Chỉ cần có cô bên cạnh anh liền thấy vui vẻ nhưng khi không thấy cô anh lập tức lo sợ, anh thật sự không biết vì sao lại có cảm giác đó.
“Vũ Vũ?” Kiều Nhung Ngọc thật không hiểu vì sao thỉnh thoảng anh lại lộ ra vẻ mặt lo sợ, có lẽ cô nên tìm ai đó hỏi một chút.
“Nhung Nhung...Nhung Nhung...”
Khẽ gọi tên cô, vô thức dựa vào lòng cô nặng nề ngủ. Có thể vì hôm nay chơi quá mệt cũng có thể vì ôm cô mà dần thả lỏng tâm tư, tóm lại là anh đã ngủ thiếp đi rồi.
Thấy anh ngủ say liền nhẹ nhàng đỡ anh nằm xuống, cởi giày, nâng chân anh đặt thẳng lên giường rồi dịu dàng đắp chăn cho anh. Cô vẫn nhớ bác Phong bảo cô đến thư phòng tìm ông, hy vọng trước khi cô trở lại anh sẽ không tỉnh dậy