Đúng như dự đoán của Đỗ Vũ, hơn ba giờ chiều Phong Vũ Vọng chạy đi ngủ, ngủ thẳng đến hơn mười hai giờ thì bị cơn đói làm tỉnh giấc. Sau khi ăn xong bữa tối liền bắt đầu chạy đi gõ cửa phòng đám người Đỗ Vũ khiến bọn họ không thể ngủ nổi. Thế còn chưa nói, anh còn ầm ĩ muốn bọn họ đưa đến nhà họ Kiều để đón Kiều Nhung Ngọc nữa.
“Nhanh nhanh, em muốn đi đón Nhung Nhung.” Phong Vũ Vọng chạy vòng quanh đám người đang mệt mỏi ngồi trên sofa, vừa chạy vừa kêu làm bọn họ đau hết cả đầu.
Mạnh Triết vỗ trán, đau đầu nhìn anh: “Em trai à....”
Anh thật không biết nên nói gì nữa, bây giờ cho dù bọn họ đưa nó đến nhà họ Kiều thì nhà người ta vẫn đang ngủ mà.
“Em đừng chạy nữa.” Nhậm Ngã Hành bị anh làm cho choáng hết cả đầu.
“Vâng” Vừa nghe anh rống to, Phong Vũ Vọng liền ngoan ngoãn đứng yên, hai mắt mở to đầy mong chờ.
“Em trai, em muốn đến nhà họ Kiều cũng phải đợi trời sáng chứ.”
Đỗ Vũ thật sự hận chết mình, đúng là miệng quạ đen. Nó thì tốt rồi, ba giờ chiều liền chạy đi ngủ còn anh phải xử lý văn kiện cùng với mọi người đến tận khuya, mới vừa nằm chưa được 3 phút đã nghe thấy tiếng đập cửa long trời lở đất, đương nhiên là anh sẽ mất ngủ rồi.
“Nhưng Nhung Nhung bảo em đến sớm đón cô ấy mà.”
Thấy mọi người đều không có ý đưa mình đi đón Nhung Nhung, hốc mắt anh lập tức đỏ lên, nước mắt vương trên khóe mi, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Vừa thấy vẻ mặt này của anh, Bạch Dật Phong vội vàng mở miệng: “Em trai, không phải bọn anh không cho em đi đón người mà giờ này chắc cô ấy vẫn còn đang ngủ.”
Tuyệt đối không thể để cho anh khóc, nếu đánh thức cha nuôi dậy thì bọn họ muốn trốn cũng chẳng được. Tuy bọn họ rất nuông chiều nó nhưng so với ông vẫn còn kém xa, nó muốn gì được nấy, cho dù bất chấp thủ đoạn cũng phải giúp nó đạt được ước nguyện.
“Vậy em đến nhà chờ cô ấy tỉnh lại, như vậy cô ấy vừa tỉnh dậy sẽ nhìn thấy em, sẽ biết em rất ngoan vì đã đến sớm đón cô ấy.”
Thật ra suy nghĩ của anh rất đơn giản, chính là để Kiều Nhung Ngọc biết anh rất nghe lời đến sớm đón cô, như thế, cô sẽ không tức giận mà không để ý đến mình nữa. (dễ thương quá! )
“Trời ạ.” Đỗ Vũ kêu thảm thiết, ba người kia cũng nghẹn họng.
“Mấy đứa đưa nó đến nhà họ Kiều rồi quay về nghỉ ngơi.”
Phong Long Sinh từ trên lầu chậm rãi đi xuống, xem ra là bị tiếng đập cửa long trời lở đất của Phong Vũ Vọng đánh thức. Chỉ có điều, ông vẫn trốn ở cầu thang chưa xuất hiện thôi. Nếu ông còn trốn nữa thì đứa con ngốc kia sẽ không ngoan ngoãn buông tha cho bọn họ đâu.
“Nhưng bây giờ mới hơn hai giờ sáng, chúng con đưa nó đi dọa ma à.”
Đỗ Vũ không nhịn nổi trợn trừng mắt, đúng là một người cha chuyên làm hư con cái. Có lẽ nên nghĩ cách dọa nó để nó không ầm ĩ đòi đến nhà họ Kiều nữa.
“Chẳng sao cả, người nhà họ Kiều sẽ không đuổi nó về đâu.” Điểm này ông vô cùng chắc chắn, nể mặt ông, nhà họ Kiều sẽ chẳng dám bày ra vẻ mặt khó coi đâu.
Đúng vậy, sẽ không đuổi đâu chỉ hận nó đến chết thôi!
“Em trai à...” Ha ha, không tin là cậu còn dám ầm ĩ đòi đến nhà họ Kiều, vẻ mặt Đỗ Vũ xấu xa nghĩ.
“Anh định làm gì?” Bạch Dật Phong nhìn thấy dáng vẻ này của anh liền biết có chuyện không hay, anh ta sẽ không nghĩ ra cái chủ ý vớ vẩn nào đó chứ.
Ra hiệu OK, ý bảo cứ giao cho mình xử lý.
Mạnh Triết và Nhậm Ngã Hành cùng nhíu mày, trong lòng nổi lên một dự cảm xấu.
“Đỗ Vũ, em đừng...” Mạnh Triết muốn ngăn cản nhưng chẳng kịp nữa, Đỗ Vũ đã nói ra mất rồi.
“Em trai, bây giờ mà em đến đánh thức cô Kiều thì cô ấy sẽ chán ghét em đó.”
... ...... ...... ...
Vừa dứt lời, tất cả âm thanh đều lập tức tan biến khiến người ta có ảo giác ‘nói cũng như không’. Một trận gió lạnh thổi qua làm mọi người rùng mình rồi mới kịp phản ứng trước câu nói của anh.
Đỗ Vũ vừa nói xong liền cảm thấy không khí lập tức biến đổi, khó hiểu nhìn mọi người, chẳng hiểu tại sao bọn họ lại nhìn mình kỳ quái như thế.
Phong Long Sinh cũng bị dọa đến kinh sợ, lo lắng nhìn con trai. Mạnh Triết bày ra vẻ mặt mình đoán đúng mà, Bạch Dật Phong phản ứng lại đầu tiên, thầm nghĩ thật sự là một chủ ý vớ vẩn còn phản ứng của Nhậm Ngã Hành có vẻ trực tiếp hơn, lớn tiếng quát: “Đồ ngốc này, anh nói linh tinh gì đó.”
Phản ứng thứ hai của mọi người là lo lắng nhìn về phía Phong Vũ Vọng, quả nhiên đúng như dự đoán, nước mắt nhanh chóng trào ra giống như vỡ đê. Đây mới là bắt đầu, chỉ thấy sau vài tiếng nấc nghẹn miệng anh há to chuẩn bị gào khóc. (tưởng tượng cái cảnh này đúng là tốn bao nhiêu kalo a!)
Bạch Dật Phong vội vàng chạy đến, che miệng anh lại: “Em trai, đừng gào mà.”
Còn Nhậm Ngã Hành thì tặng ngay cho Đỗ Vũ một đấm: “Đồ không có đầu óc.”
Lúc Đỗ Vũ nhìn thấy Phong Vũ Vọng chuẩn bị khóc liền biết mình đã phạm sai lầm lớn rồi nên cũng để mặc cho Ngã Hành đánh không có hoàn trả. Thế nhưng, thật sự là con bà nó đau mà, khẳng định là bầm tím rồi.
Phong Long Sinh cũng đi tới phía sau, đập cho anh một cái.
Miệng tuy bị bịt kín song anh vẫn chưa từ bỏ ý định mở mồm nói chuyện, đến nỗi lời anh nói ra nghe như kiểu thiên thư ( sách do thần tiên trên trời viết ra), không một ai hiểu.
“Nông nông...Tát niệm lâu...” Vừa khóc vừa nói rất đáng thương, định dùng sức kéo tay che trên miệng xuống nhưng chỉ tốn công vô ích. (ý anh nói là Nhung Nhung...chán ghét em...bó tay với anh! )
“Em trai, em đừng nghe nó nói linh tinh, cô Kiều sao có thể chán ghét em được.”
Mạnh Triết đầu đầy vạch đen, anh hoàn toàn không hiểu Vũ Vọng đang nói gì song cũng đoán được chút ít.
“Đúng vậy, đúng vậy. Anh hai nói lung tung đấy.”
Đỗ Vũ vội nhận sai, trong nhà bọn họ làm cho Vũ Vọng khóc là chuyện không thể tha thứ được, hình phạt là phải giúp má Lỗ dọn vệ sinh ít nhất một tháng, nhìn tình hình này thì chắc anh bị phạt ba tháng rồi.
“Đúng thế, Vũ Vọng à, Nhung Ngọc thích con còn không kịp sao có thể chán ghét con được.” Phong Long Sinh cũng gia nhập vào hàng ngũ an ủi.
“Tham tích mã?” ( Có thật không?)
Ngừng khóc, mặt vì bị bịt miệng khiến hô hấp không thuận mà đỏ bừng, hai mắt mở to, đôi mắt được nước mắt tẩy rửa càng thêm trong trẻo.
Tham tích mã? Nhậm Ngã Hành suýt chút nữa thì hộc máu, đang nói gì vậy chứ.
Nhìn mặt anh đỏ bừng, vội nói với Bạch Dật Phong ở phía sau: “Anh ba, mau buông nó ra, anh muốn nó chết ngạt à.”
Nghe vậy anh liền vội vàng buông tay, nhìn Phong Vũ Vọng đang liều mạng hít thở, áy náy nói: “Rất xin lỗi.”
Sau khi hô hấp thông thuận, anh ba bước làm thành hai vọt đến bên cạnh Phong Long Sinh giữ chặt tay ông ra sức lắc: “Cha, cha, Nhung Nhung thật sự thích con sao? Phải không? Phải không?” Thật là vui quá đi, cha nói Nhung Nhung thích anh.
“Đừng lắc, đừng lắc nữa.” Vội vàng ngăn cản động tác của anh, xương cốt già yếu của ông sắp bị đứa con ngốc này lắc cho rụng rời rồi.
Thấy anh dừng động tác mới đưa tay vỗ trán anh một cái: “Là thật, chính miệng nó nói với cha như thế.”
“A!”
Một hồi hô to: “Nhung Nhung thích mình!”
Cảm xúc biến đổi nhanh chóng, trong nháy mắt anh liền quên đi buồn bực lúc trước, lại khoa chân múa tay chạy vòng quanh mọi người.
“Em trai à.” Mạnh Triết giữ chặt anh, tiếp tục để cho anh làm loạn nữa thì anh chưa mệt, bọn họ đã bất tỉnh hết rồi.
“Chuyện gì, chuyện gì?”
Tay chân ra sức giãy dụa muốn tránh khỏi bàn tay đang giữ chặt quần áo của mình nhưng hoàn toàn vô ích. Chỉ thấy anh như một con mèo bị tóm chặt cổ, vung vẩy tay chân song vẫn không có kết quả.(sao anh lại đáng yêu đến vậy cơ chứ!)
Thấy anh vui vẻ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đêm hôm khuya khoắt để cho anh khóc đến long trời lở đất thì ngày mai chẳng biết báo chí sẽ đăng thế nào nữa. Không khéo lại nói bọn họ ngược đãi hoàng thái tử chính thống của Phong thị v.v...
“Em không muốn đi đón cô Kiều nữa à?” Bạch Dật Phong cười hỏi anh, nhìn dáng vẻ vui sướng kia thì chắc đã quên mất chuyện này rồi.
“Hả?” Dừng động tác, một lúc lâu mới kịp phản ứng.
“Muốn, muốn.” Suýt chút nữa thì quên mất phải đi đón Nhung Nhung rồi.
Ha ha, quả nhiên là quên rồi.
“Vậy đi thôi, bọn anh đưa em đi.” Mạnh Triết đổi thành kéo tay anh, trực tiếp lôi ra ngoài. Ba người còn lại bước theo sau, chậm chạp tiến ra cửa.
“Mấy đứa đưa nó đến rồi về nhé, chờ sáng mai đến đón nó cũng được.” Phong Long Sinh đứng phía sau dặn dò.
Đỗ Vũ quay đầu, nghẹn họng nhìn người đang đứng bên cạnh cổng lớn, suýt chút nữa thì phun máu. Bọn họ đi cũng phải mất một, hai tiếng rồi đến khi đó còn trở về ngủ được sao? Chẳng bằng mượn phòng khách nhà người ta rồi ngủ một giấc còn thuận tiện hơn.
“Đi đón Nhung Nhung thôi.” Ngồi trên xe, giống như một đứa bé ồn ào hai tay chống xuống ghế, mông nhổm lên ra sức nhìn xung quanh, vô cùng vui vẻ.
“Ngồi yên, xe chạy rồi.” Ngồi trên ghế lái, Bạch Dật Phong mỉm cười nhìn anh.
“Vâng.” Không ngọ nguậy nữa, song đôi mắt to kia vẫn ra sức nhìn xung quanh, giống như làm thế sẽ có thể nhanh chóng đến nhà họ Kiều. (Woa, yêu anh chết mất thôi!)
“Em đoán, chúng ta sẽ bị người nhà họ Kiều hận chết mất.” Đỗ Vũ ai oán nói.
Ba giờ đêm, chạy đến quấy rầy giấc ngủ của người khác, không bị oán giận mới là lạ.
“Đừng nói lung tung.” Mạnh Triết cảnh cáo anh. Còn mở mồm nói lung tung nữa thì xem anh trị cậu như thế nào.
Ngoan ngoãn ngậm miệng, Đỗ Vũ có thể nói là không sợ trời, chẳng sợ đất chỉ sợ hai chuyện: một là Phong Vũ Vọng khóc, hai là Mạnh Triết tức giận. Tuy bình thường Mạnh Triết rất điềm tĩnh, vô cùng quan tâm đến bọn họ nhưng nếu chọc anh tức giận thì so với quả bom nổ chậm Nhậm Ngã Hành còn khủng bố hơn. Đã trải qua một lần, anh không muốn bị lần thứ hai nữa.
Nhậm Ngã Hành ngồi trên ghế phụ cũng quay đầu liếc anh một cái.
Đáng đời! Kẻ làm việc không suy nghĩ rất xứng đáng bị dạy dỗ.
************************
“Ai vậy, nửa đêm nửa hôm...” Bị tiếng chuông cửa đánh thức, người hầu tên Tiểu Lỵ dậy mặc thêm áo khoác, vừa ngáp vừa khó chịu đi ra mở cửa.
“Ngài là?” Lúc nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa, đôi mắt một mí trong nháy mắt liền trợn to, suýt nữa thì rớt ra ngoài. Trai đẹp a, cực phẩm, cực phẩm, cô chưa từng gặp qua người nào đẹp trai đến vậy.
Bị cử đi nhấn chuông, Nhậm Ngã Hành có chút khó chịu đối với phản ứng háo sắc của cô. Kiểu phụ nữ bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của bọn họ anh thấy nhiều rồi, người sau còn hơn người trước.
“Chúng tôi tìm cô Kiều.”
“Cô chủ còn đang ngủ....” Nhìn đến xuất thần, cô chỉ biết đáp lại theo bản năng.
Khẽ nhíu mày, sao có thể gặp phải một cô gái háo sắc đến vậy?
“Có thể để chúng tôi vào không?”
Thật là, ai chẳng biết cô chủ nhà cô vẫn đang ngủ, theo lẽ thường thì hiện tại mọi người đều ngủ cả nhưng đứa ngốc nhà anh lại vô cùng quá khích, hoàn toàn không phải người bình thường.
“A, được.” Cũng chẳng thèm hỏi rõ thân phận đối phương lập tức kéo cửa ra để bọn họ lái xe vào.
Quả nhiên là quá háo sắc, nếu bọn họ là cướp thì nhà họ Kiều sẽ vô cùng thê thảm rồi. Tuy nghĩ vậy nhưng vẫn quay lại xe rồi cùng tiến vào bên trong.
Xe vừa mới dừng, không đợi những người khác kịp phản ứng, Phong Vũ Vọng đã lập tức nhảy xuống, vừa chạy vừa la: “Nhung Nhung, Nhung Nhung, anh đến đón em đây.”
“Trời ạ.”
Đỗ Vũ nhanh chóng xông ra giữ người, ngăn lại tiếng gào của anh: “Mọi người còn đang ngủ, em muốn đánh thức tất cả dậy à?”
“Nhưng mà...” Anh muốn gặp Nhung Nhung.
“Cô có thể dẫn nó đi đến phòng cô Kiều không?” Mạnh Triết vừa xuống xe liền hỏi ngay.
Năm người lần lượt bước xuống, tất cả đều rất đẹp trai, thấy vậy nước dãi Tiểu Lỵ sắp chảy ra khắp nơi rồi. Woa, hạnh phúc quá, một lần xuất hiện năm người luôn.
“Cô à?” Bạch Dật Phong nhíu mày nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô.
“A, vâng, xin đi theo tôi.” Nghe thấy tiếng gọi lập tức phản ứng lại. Trời ơi, trai đẹp gọi mình, hạnh phúc quá, giờ phút này bảo chết cô cũng cam tâm.
“Vũ Vọng, em đi theo cô ấy, cô ấy sẽ đưa em đi gặp Nhung Nhung của em.” Nhậm Ngã Hành chỉ vào cô hầu gái vẫn đang nhìn bọn họ chằm chằm, dặn dò. (Nhung Nhung của em đó!)
“Vâng.” Vội vàng chạy theo lên lầu.
Thấy anh đã lên trên, bốn người phía dưới liếc nhau một cái.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Đỗ Vũ hỏi.
Nhà họ Kiều chỉ có một người hầu thôi sao? Chẳng nhìn thấy những người khác đâu cả.
“Mấy người....” Bị đánh thức, vợ chồng Kiều thị từ trong phòng đi ra cùng Đào quản gia tới đại sảnh, lúc nhìn thấy bốn người đàn ông đang mệt mỏi ngồi trên ghế liền vô cùng kinh sợ.
“A, hai người đến đúng lúc lắm.”
Đỗ Vũ bật đứng lên, vội vàng hỏi: “Phòng dành cho khách ở đâu?”
Buồn ngủ quá, còn chưa được ngủ nữa thì anh sẽ chết đó.
Bị phản ứng của anh hù dọa, Kiều Nguyên Sinh sợ đến không nói nên lời, chỉ biết ngây ngốc chỉ phương hướng cho anh.
Đỗ Vũ theo hướng tay ông chỉ, tùy tiện tìm một căn phòng, kéo cửa ra rồi lập tức ngã xuống giường, gáy to.
Vẫn là Lâm Tuyết nhanh chóng lại lấy được bình tĩnh, vừa thấy dáng vẻ của năm người liền đại khái đoán được lý do bọn họ lại xuất hiện tại nhà mình vào lúc này.
“Cậu Phong?”
“Nhờ người hầu kia của quý gia dẫn đi tìm cô Kiều rồi.” Mạnh Triết lễ phép đáp.
“Cái gì?” Không xong rồi, bảo bối còn đang ngủ, sao có thể để cho một người đàn ông tùy tiện vào phòng được. Phong Nguyên Sinh kinh hãi, lập tức định xông lên lầu may mà Lâm Tuyết phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời giữ ông lại.
“Ông muốn làm gì?” Cái lão điên này.
“Tôi muốn đi lên đánh thằng nhóc kia.” Lại dám xông vào phòng riêng của bảo bối, không đánh anh gần chết ông tuyệt không bỏ qua.
Ông vừa dứt lời, ba người còn lại tại đại sảnh lập tức biến sắc, hung dữ nhìn về phía ông.
“A?”
Cảm giác không khí trong nháy mắt chẳng những thay đổi mà còn ẩn chứa sát khí, ông sợ đến nỗi vội trốn ra sau lưng vợ: “Tôi...Tôi chỉ nói đùa thôi....” Mẹ ơi, mấy người này hung dữ quá đi.
“Đúng vậy, ông ấy chỉ nói đùa chút thôi, ông ấy không dám đánh cậu Phong đâu.”
Lâm Tuyết vội vàng giải thích, mấy người này đúng là khác xa so với lời đồn, xem ra bọn họ vô cùng bảo vệ Phong Vũ Vọng.
“Cơm có thể ăn bậy....” Nhậm Ngã Hành lạnh lùng nói.
Mạnh Trết cũng lạnh lùng mở miệng: “Không thể nói lung tung.”
Đánh? Hừ, bọn họ đến cả mắng còn không nỡ chứ đừng nói đến đánh, đúng là kẻ chán sống mà.
Tuy Bạch Dật Phong không nói gì nhưng ánh mắt kia có thể khiến cho người ta hận đến muốn mổ bụng tự sát.
“Đúng...Rất xin lỗi...” Sống hơn nửa đời người, lại bị mấy tên nhóc này dạy bảo, quả thật quá mất mặt.
“Mọi người cũng nghỉ ngơi đi, có chuyện gì để sáng mai nói.” Lâm Tuyết vội nói sang chuyện khác, miễn cho ông xã bị dọa sợ đến chết.
“Cũng được.” Gật đầu, nói thật, bị anh giày vò cả một đêm, bọn họ thật sự quá mệt mỏi rồi.
“Đào quản gia, ông dẫn mấy người họ đến phòng dành cho khách đi.”
Vì thế, Đào quản gia liền dẫn mấy người đi đến phòng nghỉ.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Kiều Nguyên Sinh sợ gần chết, sau khi bọn họ rời đi mới dám bước ra, nhưng ông vẫn không hiểu gì cả.
“Chỉ là cậu Phong giữ đúng lời hứa với con gái, tới ‘sớm’ đón nó mà thôi.”
Cố ý nhấn mạnh chữ ‘sớm’. Ai, đứa ngốc này thật sự quá đáng yêu, chắc con gái cũng không ngờ nó ‘sớm’ như vậy đã đến đón người rồi.
“Hả?”
Chợt hiểu ra, ông cảm thấy quá khó tin: “Vậy cũng quá sớm đi.” Nhìn đồng hồ treo tường, mới 3h25’ sáng, thật sự là rất sớm.
Ngáp một cái, kéo ông trở về phòng: “Đi về ngủ thôi.”
Buồn ngủ quá!