Lam Phong Ngữ theo thói quen xê dịch sang bên cạnh, sau đó quyệt miệng nói: "Cha và mọi người chắc hẳn là không vui đi ?"
"Sẽ không ."
Randall thật khẳng định lắc đầu. Nếu là việc mà bảo bối muốn làm ,thì bọn họ khẳng định sẽ không cự tuyệt .
Huống chi, bọn họ hoàn toàn có thể làm cho bảo bối an toàn ở cái nơi như nước bùn hang kia , ở trong vòng giải trí hỗn loạn giống như cá gặp nước.
Huống chi, sau khi phát sinh nhiều chuyện như vậy , bọn họ có tâm nguyện duy nhất chính là bảo bối có thể vui vẻ.
Nếu như đi làm ngôi sao có thể làm được điểm này , kia hẳn là ko thành vấn đề .
Randall âm thầm suy tư một phen, nhìn bảo bối có vẻ như cũng không có muốn nhiều lắm , trên mặt lại nhịn ko được lộ ra cái độ cong không thể che dấu được.
Buổi tối, Randall ở trước cửa sổ thư phòng nhìn một hồi, nhớ tới phía trước bảo bối nói sự kiện kia , xuất ra di động gọi đến Lam gia .
Được nghe đến câu trả lời thuyết phục quả nhiên giống như anh đã dự tính trước , tuy rằng người Lam gia cũng không rất hi vọng bảo bối xuất đầu lộ diện xuất hiện ở cái nơi loạn thất bát tao , nhưng là nếu có thể làm cho bảo bối cao hứng như vậy , kia bọn họ sẽ lựa buông tay ,để cho cô làm những việc mà bản thân mình muốn làm .
Mà phía sau màn chuẩn bị, thì đó là chuyện của bọn .
Bất quá, bọn họ khảo lo đến chuyện này tạm thời còn không có định ra đến, sở dĩ liền quyết định chờ bảo bối chủ động đưa ra yêu cầu này bọn họ lại sẽ làm người quyết định.
Sở dĩ, chuyện này, tạm thời còn muốn trước gạt bảo bối nhà mình.
Lệ ba vẫn là mỗi ngày đều quấn quít lấy Randall, tìm Lam Phong Ngữ phiền toái.
Chẳng qua tại lúc trước thu mua không được kia ,lên tần xuất tìm Randall trở nên càng ngày càng thường xuyên, ngược lại là ở trước mặt Lam Phong Ngữ cũng cố kị rất nhiều, ít nhất ko giống như trước kiêu ngạo như vậy.
Lam Phong Ngữ cũng lười so đo với cô ta, bởi vì cô lại có một chuyện phiền lòng . Chính là Randall mời cô làm bạn gái của anh cùng nhau đi tham gia một cái yến tiệc .
Bởi vì là trên thương trường mỗi lần tổ chức yến tiệc, sở dĩ trên cơ bản mang theo bạn gái đều đại biểu cho thân phận nhất định.
Mà Randall lần này hướng cô đưa ra mời, thật rõ ràng còn mang theo một tầng ý tứ khác.
Lam Phong Ngữ biết, hôm nay chỉ cần bản thân mình cùng Randall tham gia yến tiệc lần này, vậy tỏ vẻ bản thân mình cùng Randall quan hệ không đồng nhất giống nhau. Đây cũng là biến thành thừa nhận chuyện tình cảm của hai người.
Vì thế, cô thật túng quẫn.
Vốn bọn họ chỉ ở Italy một tuần , nhưng là công ty Randall có vấn đề, đành phải đem hành trình đẩy lại sau .
Mấy ngày nay tới giờ, cô đều sớm thấy rõ Randall đối với mình là thật tâm , là thật tâm thật lòng .
Mà bản thân mình, đối với hành động của Randall không phải là không có cảm giác .
Chính là từng có một lần thất bại kinh nghiệm, đối với cảm tình loại sự tình này, trong lòng rất là sợ hãi, dù sao tâm chịu quá một lần bị tổn thương, cái loại này đau triệt nội tâm cảm giác, cô thật sự không nghĩ lại có lần thứ hai .
Nếu có thể, cô nhưng thật ra hi vọng cứ như vậy mà làm quý tộc độc thân cả đời.
Nhưng là từ lúc cô gặp Randall , thì cái kế hoạch cũng như đã bị sửa đổi.
Do dự thời gian rất lâu, cuối cùng vẫn là nhớ tới lão cha trước kia nói một câu nói ,mới rột cuộc làm ra quyết định.
"Chỉ có làm là con phải đi nếm thử , mới biết được chờ ở trước mặt rốt cuộc là cái gì!"
Nếu như vậy, dù sao cô cũng luyến tiếc đem Randall bán phân phối cho những người phụ nữ khác...
Nghĩ thông suốt sau đó tâm tình cực tốt, Lam Phong Ngữ lộ ra một cái mỉm cười xán lạn, sau đó buông gối ôm xoay người lên lầu.
Hiện tại, cô chỉ cần chọn một bộ lễ phục thích hợp cùng Randall đi tham gia yến tiệc thì tốt rồi.
Randall sau khi trở về về, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi ở trong phòng khách có chút kỳ quái. Hỏi Phỉ Dong mới biết được hôm nay cô ngồi cả buổi trưa ở trong phòng không có đi đâu , đem trên tay gì đó đưa cho Phỉ Dong đang chờ ở một bên , chạy nhanh hướng trên lầu đi đến.
"Khấu khấu."
Nghe được tiếng đập cửa, chính là đang lâm vào phiền não Lam Phong Ngữ chạy nhanh đi qua mở cửa.
"Bảo bối, như thế nào?"
Chú ý tới trên mặt cô không được tốt , Randall lo lắng hỏi.
Lam Phong Ngữ quyệt miệng ko nói lời nào, chính là tránh sang một bên để cho Randall đi tiến vào.
Đi vào liền nhìn đến một đống quần áo ở trên giường, Randall trước là có chút nghĩ mãi ko xong, sau đó rất nhanh phản ứng lại đây, ánh mắt màu xanh mở to , tuấn mỹ trên mặt tràn đầy che dấu ko được kinh hỉ: "Bảo bối?"
Bị anh dùng ánh mắy khẩn thiết nhìn như vậy , Lam Phong Ngữ có chút ngượng ngùng quay đầu đi: "Em chỉ mang theo mấy bộ quần áo mặc bình thường . Ko nghĩ tới còn phải đi tham gia cái yên tiệc linh tinh gì đó , sở dĩ..."
Randall hưng phấn không biết nên làm thế nào cho phải, nghe được cô nói như vậy chạy nhanh tiếp lời nói: “không có việc gì, chuyện quần áo để anh an bày.”
nói xong, cảm thấy như vậy vẫn là không có cách nào biểu đạt bản thân mình hưng phấn, nhịn không được liền đi qua đem cô ôm lấy, sau đó hôn một cái: “Bảo bối, em nói thật sao? Em thật nguyện ý theo anh đi tham gia yến tiệc? Trước kia anh luôn luôn phải đi cùng thư ký, em có biết lần này theo anh đi là có ý nghĩa gì không?”
Càng nghĩ càng cảm thấy khẩn trương, là người luôn luôn được tôn sùng, nhưng lúc này Randall mới biết được cái gì gọi là “bất an”. một bên hi vọng bảo bối trả lời nhanh một chút, một mặt lại lo lắng cô sẽ cho anh một đáp án mà bản thân không mong muốn.”
Nhìn bộ dáng khẩn trương của anh, Lam Phong Ngữ chẳng những không biết là anh đang rất lo lắng, ngược lại cảm thấy anh thật thật đáng yêu.
Anh khẩn trương như vậy nói rõ chính là anh thật sự để ý bản thân mình, nói cách khác sẽ không khẩn trương như vậy.
Nghĩ trong lòng giống như là có dòng nước ấm chảy qua, những khẩn trương cùng u buồn bất an đã sớm để qua một bên, nhìn dung nhan tuấn mỹ trước mắt, không do dư liền nhón chân chạm vào môi anh một cái.
“Em biết, Randall.”
Randall cao hứng đến muốn phát điên, đợi đến khi hồi phục được tinh thần liền ôm Lam Phong Ngữ xoay quanh ở trong phòng. Sau đó buông cô xuống, liền cúi người hôn cô.
Nụ hôn triền miên, làm cho người ta tâm trí mê loạn, trong phòng hai người đều chìm đắm trong loại tâm linh tương thông tuyệt vời, cảm giác không thể diễn tả được.
Đợi cho đến khi Randall rời khỏi môi của Lam Phong Ngữ thì đôi môi mềm mại kia đã bị mút đến sưng đỏ, sáng bóng dụ hoặc, thoạt nhìn càng thêm động lòng người.
“Bảo bối, anh thật sự rất là rất là cao hứng, lo lắng không biết có phải là mình đang nằm mơ hay không.”
Randall biết bảo bối lần đầu tiên thất bại trong tình cảm đã tạo thành tổn thương lớn trong lòng, hiện giờ bảo bối có thể đáp ứng cho anh cơ hội, đó là xuất phát từ tín nhiệm rất lớn.
Loại tín nhiệm hoàn toàn này khiến cho anh cảm động không biết phải làm thế nào cho phải.
“Randall, cám ơn anh.”
Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, cám ơn anh đã không để ý việc em đã trải qua một lần hôn nhân, cám ơn.....
Lam Phong Ngữ yên lặng ở trong lòng bổ sung những gì mình chưa nói ra thành lời, ánh mắt mở thật to, sợ nước ở trong mắt không kiềm chế được mà rơi xuống...