Chớ Cười Ta Hồ Vi Chương 27

Chương 27
Tô Tô căng thẳng, dụng tâm âm nói với Ngọc tỳ bà, “Ngươi mau rời khỏi nơi này, Khương Thượng không phải cái thiện. Không hảo đối phó.”

Ngọc tỳ bà trả lời, “Hiện giờ ta chỉ là ám ảnh thân thể ngươi, muốn lui cũng được, nhưng nếu hắn muốn đối phó ngươi, ta và Mị Hỉ vừa đi, để lại ngươi ở đây một mình há không phải nhậm hắn xâu xé.” Nàng dừng dừng, nữ vương khí thế mười phần nói tiếp, “Càng huống chi! Thắng bại chưa phân, sao biết kẻ chết không phải là lão đạo kia!”

Tô Tô trên trán tuôn ra hắc tuyến, bởi vì hắn lão nhân gia này là vai chính của bộ Phong Thần a! Vai chính hàm ý chính là bất luận một người PK lực chiến đấu có bao nhiêu yếu, rơi rụng bao nhiêu lần, nhưng sinh mệnh so với tiểu cường càng kiên cường dẻo dai, tối hậu vẫn là người thắng.

Được rồi, tuy rằng… nàng càng hy vọng có thể sớm xử lý hắn hơn cả Ngọc tỳ bà = =!

“Khanh có phương pháp gì trừ yêu?” Đế Tân hỏi, đồng thời bất động thanh sắc một tay kéo thiếu nữ đang bất an đứng bên cạnh hắn về phía sau lưng, “Chuyện yêu tà lưu truyền đã lâu, Tô phi cũng chịu đủ kỳ hại, hôm nay là tối hậu một lần, nếu như vẫn là chứng minh Tô phi không phải yêu tà, sau này việc yêu tà không chuẩn nhắc lại trong cung, người nào tái phạm kéo ra chém!”

Gặp thiên tử sinh nộ, trong ngữ điệu lại là động sát ý. Nguyên bản đám triều thần đang muốn mượn việc này tái tấu thiên tử đều không dám lên tiếng, không nghĩ tại lúc này vuốt râu hùm, chỉ có Khương Thượng sắc không biến, thản nhiên chắp tay khải tấu, “Thần nguyện đem tánh mạng ra bảo đảm. Không biết, có thể thỉnh Tô phi nương nương duỗi ra tay phải, nhượng thần thử lại một lần hay không?”

Thiếu nữ nghe vậy cẩn thận dè dặt từ sau thân thể cao lớn của Đế Tân nhô đầu ra, ngập ngừng nói, “Lại xem tay phải? Lần trước… Ngươi lần trước tại chỗ của hoàng hậu tỷ tỷ, không phải đã xem qua sao, lúc đó ngươi đã nói ta không phải yêu quái mà.”

Đế Tân quét mắt liếc Khương hậu một cái, cầm lấy cổ tay phải hết sức nhỏ của Tô Tô, thấp giọng nói, “Tô Tô, đây là một lần cuối cùng, sau ngày hôm nay, không người nào dám tái lấy danh yêu tà khi dễ ngươi.”

“Nhưng… nếu như sau này vẫn là…” Nàng chần chờ cắn môi dưới, lời nói ngập ngừng.

“Sẽ không.” Đế Tân thấp giọng dịu dàng nói, “Sau ngày hôm nay, trẫm sẽ không để bất kỳ người nào lại lấy danh yêu tà khinh khi ngươi.”

Tô Tô trong lòng tỉnh táo phun trào: Nhưng nếu như là danh nghĩa khác, ngươi cũng sẽ lo nghĩ mà thôi.

Trên mặt bảo trì tư thái ỷ lại nhìn hắn, sau đó tín nhiệm duỗi ra tay phải cho Khương Thượng, ngôn ngữ tứ chi cả người đều tản mát ra: Bệ hạ, ta là tin tưởng ngươi, ta là vì ngươi mới nguyện ý đưa tay đó nha!

Khương Thượng khóe mắt không để lại dấu vết run rẩy một chút, đối với một cái ẩn ước đã từng nhìn thấy chân thân thật sự của Tô Tô mà nói, trình độ nhẫn của Khương Thượng phải gọi là quá cao.

Ngọc tỳ bà nói, “Ta cùng hắn đấu một trận!”

Trong lòng Tô Tô đột nhiên có cảm giác bất an, “Không được! Ngọc tỳ bà ngươi mau đi!”

Trong lúc tâm niệm lưu chuyển, Khương Thượng đã chế trụ mạch môn Tô Tô, vận khí đan điền, hai mắt uẩn uẩn hàm quang, đính trụ Tô Tô.

Đồng thời, Ngọc tỳ bà hơi nhíu mi, vùng da tiếp xúc với Khương Thượng đột nhiên thành băng, hàn khí như luyện, từ tay hắn bay hướng lên trên!

Đứng trung gian, đồng thời thừa nhận hai người đấu pháp, Tô Tô cũng khổ không thể tả, ở đây mọi người chỉ thấy thiếu nữ trong lúc Khương Thượng chạm tay phải, khuôn mặt nàng nháy mắt trắng bệch, nỗ lực nhẫn nại vài giây, liền nhịn đau không được hô lên một tiếng, thân thể vô lực ngã xuống…

Đế Tân ôm lấy eo nàng, thiếu nữ ở trong ngực hắn khép hờ mắt, hô hấp rối loạn, thân thể ngăn không được run nhè nhẹ, cùng đau đến cực hạn.

“Khương Thượng .” Đế Tân lạnh lùng nghiêm nghị chuyển hướng Khương Thượng vốn vẫn đang bấu chặt cổ tay phải Tô Tô.

Khương Thượng nói, “Bệ hạ, thần đã trụ mạch môn của yêu tà, giờ phút này này yêu tà ám ảnh trên người Tô phi, này đây là thần đang cùng nàng đấu pháp, khó tránh ảnh hưởng đến Tô phi.”

Ngọc tỳ bà phát hiện tình thế Tô Tô không ổn, chợt nhớ đến giờ phút này Tô Tô không có yêu lực của hồ ly tinh, thân thể tự nhiên cũng vô pháp gánh vác bọn họ kịch liệt đấu pháp.

Nơi tăm tối Mị Hỉ phát hiện tình huống nguy ngập bên này của Tô Tô, đang muốn hiện thân trợ giúp Ngọc tỳ bà một tay, lại nghe tiếng tim đập của Ngọc tỳ bà truyền tới, “Mị Hỉ! Ngươi đừng qua đây, lúc này không phải là lúc ngươi hiện thân, chớ để lộ ra khí tức của ngươi trước mặt Khương Thượng, ngày sau có lợi cho chúng ta hơn.”

Trong lúc nói, Ngọc tỳ bà vẫn đang còn đấu pháp với Khương Thượng, giờ phút này tối vô tội người thụ hại trúng cử Tô Tô, mười ngón tay nàng khẽ run, đáng thương nắm chắc vạt áo Đế Tân, rụt lại bờ vai, lê hoa mang lệ nói, “Bệ hạ… Đau, đau quá…”

Đế Tân ôm chặt người thiếu nữ đang khóc thút thít, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hắn quát Khương Thượng, “Nếu lần này nghiệm minh Tô phi không phải yêu tà, trẫm tức khắc moi tim ngươi.”

Khương Thượng bình tĩnh nói, “Vâng. Bệ hạ.”

Trong lúc hai người đấu pháp, trong khoảnh khắc, dòng khí xung quanh Tô Tô đột nhiên chấn động một chút, Ngọc tỳ bà trong lòng biết không ổn, thủ thuật che mắt trên người Tô Tô dưới trận đấu pháp của hai người bọn họ, bắt đầu dần dần hỏng mất…

Ở ngoài cuộc chiến Mị Hỉ xiết chặt hai nắm đấm, kiệt lực khắc chế xúc động muốn nhảy vào trong!

Tô Tô chỉ thấy choáng váng… Trước mắt bao người, thủ thuật che mắt nếu bị đánh tan, này không phải sẽ đẩy nàng vào chỗ chết sao! Nàng nằm trong lòng Đế Tân không khỏi oán hận đưa mắt liếc Khương Thượng.

Nàng cùng hắn ngày xưa không oán, ngày gần đây không thù, tại sao phải ép nàng tới đường cùng?

Bốn mắt nhìn nhau, bắt gặp sắc mặt Khương Thượng tựa hồ dao động, tốc độ nhanh đến mức cơ hồ khiến nàng cho rằng mới vừa rồi chỉ là ảo giác.

Mắt thấy dòng khí quanh người Tô Tô càng lúc càng dao động kịch liệt, gần như đến trình độ mắt thường có thể thấy rõ, nguyên bản Ngọc tỳ bà đang toàn lực cùng Khương Thượng đấu pháp bỗng thấp chú một tiếng, một giây sau, cũng không chút chần chờ gỡ xuống tất cả phòng ngự, trực tiếp rút nguyên linh từ trên người Tô Tô, đón đỡ đòn công kích của Khương Thượng.

Trái tim Tô Tô nhảy lên, đột nhiên cắn chặt môi, trong lòng lớn tiếng kêu, “Không! Ngọc tỳ bà!”

Trong lúc điện quang hỏa thạch, Khương Thượng động tác như bay, trong lúc Ngọc tỳ bà còn chưa hoàn toàn thoát thân, nhanh chóng hạ ấn phù trấn trụ nguyên linh nàng, tiếp đó buông ra mạch môn của Tô Tô, niệm phù chú, khóa lại đường lui của Ngọc tỳ bà, tay trái bắt thành quyết, hóa làm một đạo kiếm quang đâm vào tứ chi Ngọc tỳ bà, “Yêu nghiệt! Còn không hiện thân!”

“A a a——”

Một tiếng hét chói tai bén nhọn đến cơ hồ có thể đâm lủng màng nhĩ của mọi người vang lên!

Chỉ thấy quanh thân thiếu nữ đang nằm trong ngực Đế Tân đột

nhiên bốc lên một đoàn hắc khí, như thực như không hội tụ

thành một nữ tử ẻo lả trên không trung, đám triều thần nhát gan

lập tức bị hù đái vãi cả trong quần.

“Yêu quái!”

“Nguyên lai thực có yêu quái!”

Thiếu nữ tựa hồ bị sợ ngây người, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đoàn hắc khí kia.

Yêu quái cất tiếng cười to, bừa bãi tùy ý nói, “Ký châu Tô Đát Kỷ quả thật là tuyệt sắc giai nhân, đáng tiếc cũng là cái không thú chủ! Lão nương bám vào thân thượng nàng đoạn thời gian này có thể tính chơi ngán! Khương Thượng, trừ phi bây giờ ngươi hủy nguyên thần của ta, nếu không mối hận ngày hôm nay, ngày khác ta nhất định phải hồi báo gấp mười gấp trăm lần lại trên người ngươi!”

Khương Thượng chỉ mắt điếc tai ngơ, tỉnh táo khép mắt, tung ra song chưởng!

Mơ hồ một tiếng sấm nổ mạnh vang lên, từ trong lòng bàn tay hắn bỗng nhiên phun ra một đoàn liệt hỏa, ngọn lửa giống như rắn trèo lên vặn vẹo, chỉ chốc lát, lại hình thành một ngòi lửa, khóa lại Ngọc tỳ bà!

Một tiếng vang ầm ầm thật lớn vang lên! Ngọc tỳ bà bị lửa cháy vây

thân, chạy không ra khỏi cửa—

Nguồn: truyen8.mobi/t11073-cho-cuoi-ta-ho-vi-chuong-27.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận