Người mình yêu nhất và người mình thân nhất đột ngột bỏ rơi mình trong lúc khốn khó nhất. Vy trải qua chưa?
—
Ngay hôm ấy, Hữu Phong xuất viện. Anh đưa thẳng cô gái nhỏ tới nghĩa trang, ép cô quỳ rạp trước mộ mẹ anh.
Chưa khi nào Đông Vy kháng cự quyết liệt đến vậy! Cô giằng người khỏi Gió Quỷ, nhất quyết không chịu hạ mình trước người phụ nữ đáng ghét kia! Vì bà ta, Hữu Phong phải hứng chịu nhiều cay độc. Tuổi thơ anh mất sạch sẽ! Anh tôn thờ, yêu thương mẹ là vậy nhưng bà ta lại nhẫn tâm gieo vào anh những thù oán cay độc. Đông Vy không tôn trọng bà ta!
Giằng co một lúc, Hữu Phong đột nhiên đá mạnh vào chân Đông Vy, liền sau đó ấn vai cô xuống. Nếu là lúc trước, anh sẽ rất thích thú với việc cô gái nhỏ ương bướng, bất hợp tác nhưng bây giờ, điều ấy là chất xúc tác làm bùng nổ cơn điên của anh.
- Xin lỗi mẹ tôi đi!
- Vì cái gì?
- Ngoan một chút. Tôi không đủ kiên nhẫn!
- Hay thật. Đến anh còn chả biết người khác mắc lỗi gì với mẹ nữa là! – Đông Vy tuôn thẳng những gì đang chất trong đầu không chút e ngại – Nhắc đến tội lỗi, nó bắt nguồn từ mẹ anh mới đúng! Là mẹ anh biết bố em trăng hoa, mê gái mà vẫn lao vào. Mẹ anh tự nguyện cơ mà!
Một tiếng thở rất nhẹ chợt vang lên giữa nghĩa trang im ắng. Bàn tay lạnh lẽo như chiếc kìm kim loại, càng siết mạnh bờ vai gầy. Hữu Phong ngồi xuống trước cô gái nhỏ, đôi mắt đen âm u hun thành ánh nhìn giết người.
- Vừa nói gì cơ? – Câu hỏi ngắn gọn nhưng hàm chứa cả ngàn rủi ro.
Đông Vy vẫn dùng sức đẩy anh ra, giọng điệu rót vào tai anh mịt mờ như chỉ tựa sương khói.
- Em không sai! Mẹ anh tự dấn thân là phải tự hứng hậu quả. Hận bố em là đúng nhưng cớ gì trút lên anh? Một người mẹ không có tấm lòng cũng không có tư cách …
Bỗng, âm thanh khô khốc cắt ngang lời cô gái nhỏ. Bị dập mạnh đầu vào bia mộ, Đông Vy ngất xỉu ngay lập tức, từ mái tóc dày chầm chậm tràn ra thứ chất lỏng màu đỏ.
Hữu Phong nhếch miệng, thản nhiên đến đáng sợ. Cứ như, hành động dã man vừa rồi chỉ là cái hít thở. Có chăng là, người sống bằng khí oxi còn loài quỷ thì … rất thèm máu.
Vạt nắng cuối cùng rồi cũng tắt trong hoàng hôn tím, ngày rồi cũng trôi theo mặt trời, khuất dần sau núi cao. Chàng trai nhìn ngắm con dao găm sắc lẻm và ngửa lòng bàn tay, nơi vết sẹo dài vẫn luôn ngự trị bao năm tháng qua.
***
Thức giấc với chiếc đầu đau buốt, cô gái nhỏ không bu ồn rời giường, mở to mắt nhìn trần nhà đăm đăm. Chẳng nghĩ gì cả, cũng chẳng cảm giác gì hết … đơn giản là chuyện kinh khủng hôm qua đã giúp cô tỉnh táo tới bình tĩnh, tinh thần vững vàng đến kỳ lạ. Cứ như cây cỏ trải qua trận bão táp, rễ sẽ càng bám sâu vào lòng đất.
- Tỉnh rồi sao? – Chàng quý tộc ngồi duỗi chân trên bậu cửa sổ, hứng nắng sớm đón bình minh. Trên tay anh là ly nước lọc cùng vài viên thuốc.
- Ừ, ngủ đủ rồi! – Đông Vy đáp nhát gừng.
Cô tỉnh bơ tếch thẳng vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, thay đồng phục rồi ra ăn sáng cùng bố nuôi, kệ Hữu Phong đang thất thần trong căn phòng nhỏ. Để xem, đâu chỉ anh mới biết vô tình!
Thầy giám thị cũng vờ như không có gì xảy ra, vừa thay băng cứu thương trên trán cô gái nhỏ vừa kể về học viện trong mấy ngày qua. Vắng những nhân vật chủ chốt, Trung Anh buồn tẻ đến lạ. Không trách được các cậu ấm cô chiêu, bởi họ đã thích nghi với ngôi trường đầy rẫy mùi kỳ dị, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ Gió Quỷ nên khi anh vắng mặt, chút bình yên lại thành chán chường. Chưa kể việc không được ngắm Hữu Phong và Minh Quý đã là sự tra tấn kinh khủng với toàn bộ nữ sinh!
Đang chăm chú lắng nghe bố nuôi kể chuyện, cô gái nhỏ bỗng ghé sát tai thầy, thì thào:
- Bố yên tâm nhé, con sẽ ổn thôi! Hữu Phong chẳng là gì đâu!
- Suỵt! Bé miệng thôi!
- Thật đấy. Cho rằng con sẽ tức điên khi thấy anh ta cặp kè với Tuệ Anh ư? Trò cũ rích! – Đông Vy cố nói thật to cho chàng trai đứng phía sau nghe thấy.
Không phải cố tình chọc tức Gió Quỷ, cô gái nhỏ là đang ấp ủ mưu mẹo riêng! Mới chỉ bắt gặp anh và cô bạn ôm ấp một chút, Đông Vy đã đau tim rồi. Chẳng qua cô nói điêu để anh đừng tiếp tục diễn trò ấy nữa!
Tuy nhiên, chút tinh quái ấy đâu qua nổi mắt cáo, Hữu Phong biết tỏng ý đồ của cô gái nhỏ ngay từ khi nó hình thành trong cái đầu đần độn! Anh nhét thuốc vào tay Đông Vy, chưa để cô kịp ngạc nhiên đã đặt mạnh ly nước xuống bàn.
- Thuốc giảm đau đấy!
- Thì sao? – Đông Vy tỉnh bơ.
- Nuốt đi!
Trước ánh nhìn lạnh băng cố hữu từ Gió Quỷ, Đông Vy bặm môi, cầm ly nước và … hất thẳng lên chàng quý tộc.
- Nực cười! Làm em đau là anh, giờ còn tỏ vẻ tốt đẹp với em! – ném luôn những viên thuốc vào gương mặt điển trai như trút hết mọi ấm ức từ lúc gặp anh đến giờ, cô gái nhỏ òa khóc, nước mắt vòng quanh bờ má trắng xanh – Anh quá đáng với em thế! Vì yêu anh, em quên mất ai là kẻ đã cướp mất những người thân của em. Vì yêu anh, em cố gắng chịu đựng tính ngang tàn của anh, còn anh chỉ thích làm em đau. Quá đáng thế sao?
Im lặng choán kín từng tích tắc đồng hồ, thời gian e dè lùa nhau đi trong bầu không khí căng thẳng. Hữu Phong lướt qua sàn nhà vương *** nước lẫn thuốc, đáy mắt sâu thẳm tựa đại dương mênh mông.
- Tôi đã dặn em lúc dùng bạo lực thì chừa mặt tôi ra!
Phản ứng nhẹ nhàng này nằm ngoài sức tưởng tượng của Đông Vy, cô cứ nghĩ anh phải lồng lộn như hổ báo, dập luôn đầu cô vào bàn …
Thầy giám thị kín đáo thở phào, âm thầm dọn đồ ăn xuống bếp, nhường khoảng riêng cho hai con người đối lập.
- Như em có được không? Quên hết, sống lại từ đầu. Được không? – Đông Vy nắm chặt tay Hữu Phong, tim đập nhanh khi nhận ra vết sẹo đang rỉ máu. Cô run giọng – Anh đau nhiều rồi, đừng tự hành hạ bản thân nữa, nhé?
- Vy không thể hiểu những gì mẹ tôi đã trải qua!
- Em không cần hiểu! Tại sao người sống như chúng ta phải khốn đốn vì một người chết? Anh nghe em này, đau đớn mà chúng ta hứng chịu đã đủ đền bù cho bà ấy từ lâu rồi.
Nhắc đến người mẹ đáng kính, phần quỷ lại lấn chiếm Hữu Phong, mắt anh hằn tia máu. Hương nước hoa sắc lạnh chợt tỏa ra mùi vị hắc ám.
- Mãi mãi không thể đủ! Tôi cho Vy hay, không chỉ người thân mà ngay cả em, có chết đi cũng chẳng đủ! – Hữu Phong rít lên. Nhanh như cắt, những ngón tay thon dài bỗng chộp lấy chiếc cổ mảnh khảnh như loài rắn độc vồ mồi – Bố em dám cợt mẹ tôi khi bà yêu ông ta đến điên dại. Còn mẹ em, sao dám phản bội bạn thân như thế? Mẹ tôi đã rất rất tin tưởng và quý trọng mẹ em biết bao! Người mình yêu nhất và người mình thân nhất đột ngột bỏ rơi mình trong lúc khốn khó nhất. Vy trải qua chưa?
Cô gái nhỏ biến sắc, khuôn mặt trắng bệch như tượng sáp, ánh mắt ngập hoảng loạn vương màn nước lung linh. Đôi chân nhỏ bị nhấc hẳn khỏi mặt đất, giãy dụa với lực rất yếu. Mắt cô gái nhỏ mờ đi, hơi thở nhẹ đang tắt dần …