Anh nhất định phải tìm ra cô gái bé nhỏ đã cướp hết sạch những lần đầu tiên của anh. Lần đầu nhìn ngắm một người bằng cả 60 giây dài, lần đầu ôm trọn một người bằng cả đôi tay ấm, lần đầu hôn một người khi đôi mắt còn mở to để ngắm người ấy … và lần đầu, anh biết thế nào là thứ tình yêu bất tử hòa vào máu, ẩn náu trong tim.
—
Chiều thu. Ánh tịch dương buông ảm đạm trên nghĩa trang vắng ngắt. Bụi hất tung mịt mù vào không trung bởi những cơn gió giận dữ. Tựa linh hồn đã bị tước mất khỏi xác, chàng quý tộc đứng lặng trước một ngôi mộ thật lâu rồi khẽ thì thầm:
- Làm ơn đừng bắt mất Đông Vy! – Những âm trầm đứt gãy thoảng nhẹ trong không gian như chứa đựng ngàn lời van xin.
Phải, Hữu Phong đang hạ mình cầu xin kẻ mà mẹ anh căm hận nhất … vì người con gái ấy. Với sự trừng phạt tàn độc anh từng trút lên Đông Vy những ngày qua, đúng là chỉ có cái chết mới giải thoát được cô gái nhỏ nhưng cô đi mất như thế, anh sẽ rất sợ sống. Anh còn chưa một lần được yêu thương cô … Trước Đông Vy, tim anh có thể loạn nhịp nhưng chút rung động ấy chẳng là gì so với lý trí quá sắt đá của anh.
Trả thù được rồi, anh có vui không? Hẳn là thế nếu như niềm vui được tính bằng máu vào mỗi lần anh tự phạt mình. Tổn thương Đông Vy là điều anh ghê tởm chính mình nhất!
Hữu Phong nhắm mắt, tay kê khẩu súng ngắn vào ngay giữa thái dương … anh sẽ đi trước Đông Vy một bước, xem thử thế giới bên kia tròn méo ra sao mà cô gái nhỏ vứt bỏ tất cả để trốn đi tới vậy.
Ngón trỏ vừa chầm rãi đặt lên cò súng, thân người cao quý lập tức ngã xuống như thân cây bị đốn đổ đột ngột. Thầy giám thị tước khẩu súng khỏi chàng quý tộc và ném ra xa, gương mặt còn ngập hốt hoảng. Nếu lỡ chậm trễ một tích tắc vừa rồi, chàng quý tộc ắt đã lìa đời.
- Đông Vy tỉnh rồi! – Thầy vội báo tin tốt lành trong hơi thở đứt quãng.
Bị xô ngã bất thình lình, Hữu Phong hơi choáng váng. Anh không nghe rõ những gì thầy giám nói nhưng đã liền bật người dậy khi đoán ra hai chữ Đông Vy qua khẩu hình môi của thầy.
Đẩy Hữu Phong sang ghế lái phụ, thầy giám thị chiếm quyền điều khiển xe. Để Gió Quỷ chạm vào volant thì tốc độ luôn phải vượt ngưỡng đua-với-tử- thần, dù anh có coi thường hiểm nguy đi chăng nữa cũng không thể làm bạn với tai nạn vào lúc này!
Bệnh viện dần hiện ra trong ánh ráng chiều dày đặc, sắc trắng chủ đạo nổi lên giữa quang cảnh nhạt màu chung quanh như dấy lên điềm báo lạ. Sắc trắng biến mất …
Mắt trái của Hữu Phong bỗng giật nhẹ. Mặc cho thầy giám thị loay hoay tìm chỗ đậu, anh liều lĩnh nhảy khỏi BMW đang lăn bánh. Sau một giây hít đầy phổi ngụm không khí mát lạnh, anh lập tức phóng thân về phía trước tựa loài mãnh thú săn mồi đang xuyên qua rừng thẳm. Giày thể thao sọc đen dường như chỉ chạm đất khi chủ nhân của nó dừng lại trước cánh cửa đóng im lìm. Linh cảm xấu của Gió Quỷ đang lớn lên rõ rệt!
Thật từ tốn, Hữu Phong đẩycửa phòng ra mà không gây bất cứ tiếng động nào. Anh sợ cô gái nhỏ giật mình hoặc sẽ tỏ ra hãi hùng nếu thấy anh xuất hiện ngay khi cô vừa qua cơn nguy kịch. Thế nhưng … giường bệnh trống trơn …
Một cơn gió lùa vào từ cánh cửa sổ khép hờ, vô tình cuốn tờ giấy mỏng tang từ trên bàn đến ngay trước mũi giày còn lưu vài vệt máu khô.
“ Về bên tôi, Đông Vy sẽ bình yên!
Hồ Minh Quý ”
***
Từ ngày Hồ Minh Quý mang cô gái nhỏ trốn biệt, mọi sự kiếm tìm kĩ lưỡng hay lục soát gắt gao đều như hạt muối bỏ biển khơi. Vô ích! Kết quả luôn là con số không tròn trĩnh!
Hữu Phong đã huy động hết thảy nô lệ anh thu thập bao năm qua nhưng cứ sau chặng đường dài lần mò tung tích của hai người, chúng lại đối diện với Gió Quỷ bằng vẻ mặt run rẩy cùng cái lắc đầu sợ sệt.
- Đi chết đi! Chết thế nào thì tùy!
Hữu Phong trước đây hẳn sẽ ném vào mặt bọn thuộc hạ câu mệnh lệnh khó hiểu ấy kèm một trận bạo lực kinh hoàng khi chúng không làm tròn nhiệm vụ nhưng Hữu Phong bây giờ chỉ khoát tay, lệnh cho chúng truy tìm ráo riết hơn nữa.
Rồi đến lúc mọi ngõ hẻm, ngóc ngách nhỏ bé đều bị xới tung mà vẫn chẳng nhặt nhãnh được chút manh mối, cơn điên của Hữu Phong đã chính thức bùng nổ! Anh điên cuồng phá tan hết những thứ lọt vào mắt như đập nát sự bất lực của chính mình. Anh dùng lưỡi dao sắc nhọn đã hơ qua trước nến cứa sâu vào tay như dùng đau đớn để xoa dịu nỗi nhớ dành cho một ai đó. Anh tìm đủ cách hành hạ chính mính để lấn át sự dằn vặt, hối hận đang ăn mòn từng thớ da như con quái vật hung hãn. Người anh luôn bê bết máu nhưng bao nhiêu đó chẳng đủ lấp đầy khoảng trống cô gái nhỏ để lại, tim anh như bị khoét một hố sâu hoắm.
Hữu Phong thường uống thuốc ngủ quá liều để đổi lấy những giấc ngủ chập chờn. Cô gái nhỏ hiện hữu trong tiềm thức và bám theo từng giấc mơ, có lúc cô cười thật rạng rỡ tựa loài hoa xinh yêu nhất dưới nắng mặt trời nhưng có lúc lại trưng ra vẻ mặt thê lương tựa hồn ma chết oan.
Cũng vì Đông Vy mà Hữu Phong đánh mất mọi giác quan! Mắt anh chỉ còn nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé trong bộ đồng phục sạch sẽ, ngồi trên bậc tam cấp và nghiền ngẫm những cuốn sách dày cộm. Tai anh chỉ còn nghe thấy giọng nói ngang ngạnh hay tiếng hát trong veo hòa vào mỗi ban mai tinh sạch. Mũi anh chỉ còn ngửi được mùi thơm là lạ từ mái tóc bung xõa tự nhiên trước gió. Và môi anh, vẫn còn nguyên đây chút ngon chút ngọt của người con gái ấy lúc cô khiến anh ngơ ngẩn bằng nụ hôn mở mắt.
Giờ chỉ còn nỗi bơ vơ, trống trải choán kín tâm hồn mục rỗng là do anh đẩy Đông Vy ra khỏi cuộc sống của anh bằng sựtàn nhẫn tột cùng. Anh là người Đông Vy yêu đến mức có thể chết đi vì bàn tay tàn ác của anh nhưng chút bình yên cho cô, lại là kẻ khác mang đến.
Không! Anh nhất định phải tìm ra cô gái bé nhỏ đã cướp hết sạch những lần đầu tiên của anh. Lần đầu nhìn ngắm một người bằng cả 60 giây dài, lần đầu ôm trọn một người bằng cả đôi tay ấm, lần đầu hôn một người khi đôi mắt còn mở to để ngắm người ấy … và lần đầu, anh biết thế nào là thứ tình yêu bất tử hòa vào máu, ẩn náu trong tim.