Một tay đút sâu trong túi quần jeans đầy bất cần, tay còn lại chậm rãi gỡ tai phone nhét vào túi áo khoác. Thiếu niên nhếch môi …
***
Sau lời vạch tội của con trai, Federer lùa Lâm quản gia khỏi bàn cờ, bắt ông ta đi phục vụ trà nước. Thực ra ông ta và thầy giám thị luôn chỉ xem Federer là chủ nhân duy nhất. Dưới bộ lốt tay sai ngầm, họ kề sát Richard để bảo vệ anh hay nói cách khác, họ là bảo mẫu của hoàng tử bé.
- Cẩn thận Richard!
- Ấy cậu chủ! Trà còn nóng!
Cùng lúc, Federer và Lâm quản gia vội la toáng khi chàng trai uống cạn tách trà nóng trong một hơi ngắn ngủi. Khác hẳn với cách nhàn nhã thưởng thức trà mọi lần. Một sự khác biệt nhỏ cũng đủ tố cáo anh đang bất ổn cỡ nào. Mắt anh tự ý rơi xuống góc bàn, thần thái chẳng còn vững vàng như ngày trước.
- Bố không giấu Vy chứ?
- Nếu đúng thế?
- Trả lại con!
Federer thở hắt, ruột gan tím tái như bị moi móc đem ra vùi trong tuyết lạnh. Ông đâu nỡ nhìn con trai gặm nhấm những mảng cảm xúc xấu xí! Nếu có giấu Đông Vy thì ông cũng lôi cô bé ra!
Hữu Phong dời mắt từ bố sang quản gia Lâm, nét mặt loé lên chút hy vọng:
- Ông hẳn là biết Minh Quý đi đâu!
- Nếu tôi biết, cậu đã không cần hỏi rồi!
Quản gia Lâm thương Richard đâu kém Federer, ông nào thể để anh phiền muộn quá lâu. Giấu Đông Vy mới chỉ là ý định! Còn về Minh Quý, tuy anh rất kính nể người bố nuôi Federer và người cậu ruột Hồ Lâm nhưng cả hai đều chẳng biết tí ti gì về việc anh cất giấu cô gái nhỏ. Có lẽ, anh quyết định sẽ vĩnh viễn biến mất, tránh dính líu tới quá khứ tồi tệ nên đã chẳng hé môi với bất cứ ai.
Tìm Minh Quý còn khó hơn mò kim đáy biển! Anh vốn lang bạt khắp nơi từ bé do chán ngấy sự thiên vị của Federer dành cho Đinh Hữu Phong. Cái cảm giác cô đơn, không được chú ý khiến anh càng thêm lạc lõng nên lấy thú vui du hí để bù lấp những trống rỗng. Nơi anh đặt chân tới, ngay cả quản gia Lâm cáo già cũng chẳng đánh hơi ra! Chỉ có khả năng Minh Quý tự động quay về nhưng … sẽ không đâu … Anh đời nào chịu để em gái mình rơi vào tay kẻ máu lạnh thêm lần nữa!
“ Con hận mọi người! Vì muốn Hữu Phong thỏa lòng nên cậu ta hành động ra sao, dù đúng dù sao cũng không ai cản! Mọi người đều biết em gái con đang sống dở chết dở, vậy mà ai cũng bỏ mặc em ấy! Chờ Hữu Phong hối hận ư?E là khi ấy, Đông Vy chết rồi! Con sẽ không tiếp tục chịu đựng! ”
Trước ngày Minh Quý mang Đông Vy rời đi, anh đã tới Th y Sỹ nhưng không để lộ biểu hiện khác lạ. Giờ quản gia Lâm mới hiểu, đó là lời từ biệt của anh.
Chợt một ý nghĩ loé lên trong đầu, ông lập tức túm gọn nó thành lời mách bảo thông thái:
- Này cậu chủ! Minh Quý gần đây rất thân với một cậu bạn cùng lớp! Có khi nào …
Dù quản gia Lâm đột nhiên ngắt câu nhưng tự mỗi người đều hểu phía sau những dấu chấm bỏ lửng là cả một gợi ý bỏ ngỏ.
***
Quay về Trung Anh sau một thời gian vắng bóng, người thầy đáng kính được những cô cậu học trò vây quanh như những đứa con mừng đón người cha lớn trở về nhà. Trái hẳn với vẻ hớn hở của lũ trẻ, thầy giám thị hiện nguyên hình phù thủy già, nghiêm mặt xua cả bọn về lớp để tránh gây mất trật tự nhưng chính thầy lại quẳng vào học viện một vụ ồn ào ngay sau đó.
” Thưa các em, bạn Tuệ Anh khối 11, lớp 11A1 đã chính thức rời học viện vào sáng nay! ”
Thầy giám thị vừa dứt lời, mỗi cánh cửa lớp đều vẳng ra tràng ồ kinh ngạc. Học sinh mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau mà chẳng hiểu chuyện kỳ quái gì đang xảy đến với Trung Anh. Những nhân vật nổi bật lần lượt bốc hơi như theo phong trào nào đó! Tuy không nói ra nhưng tự mỗi người đều nhận thấy mùi Gió Quỷ sau vụ biến mất của Hồ Minh Quý và Đông Vy! Và lần này, rõ rệt nhất là Tuệ Anh, phía sau sự ra đi của cô nàng chắc chắn là sự can thiệp của bàn tay ma quái. Tuệ Anh là nữ sinh được Hữu Phong nâng lên ngôi vị nữ hoàng thì cũng chỉ anh mới có quyền năng đẩy nàng ta xuống vực thẳm. Phải chăng là bi kịch vịt hóa thiên nga?
Ngồi trong lớp học với vẻ trầm tư hiếm có, Thanh Ngân không ngừng cuộn tay vào tóc, ánh mắt mơ màng rải ngoài ô cửa kính trong suốt. Cũng như những bạn học khác, cô biết Tuệ Anh đã bị Hữu Phong tống cố khỏi học viện nhưng chẳng thể nào vui nổi mà ngược lại, nàng hoa khôi thấy mình trong đó! Đâu khác gì Tuệ Anh, cô cũng từng chuốc nhục nhã khi cố dấn thân chiếm đoạt Gió Quỷ – viên kim cương độc nhất tỏa ra thứ hào quang gây choáng ngợp, níu giữ mọi ánh nhìn thèm thuồng. Thanh Ngân đã vô tình sẩy chân vào vòng xoáy quỷ, luôn muốn chiếm đoạt anh mà không hề biết tự mình đã bán đứng nhan sắc và trí thông minh cho một khao khát hoang đường.
May mắn hơn Tuệ Anh là nàng có anh trai, Minh Quý kịp thời bảo vệ. Không thì hậu quả nàng nhận sẽ kinh khủng chẳng kém gì. Với những trò ấu trĩ, lì lợm nàng từng dùng để tiếp cận Gió Quỷ, nàng không thể cười trên thất bại của Tuệ Anh.
Phía văn phòng giám thị, những bản nhạc buồn bay theo gió, thật êm. Từng thanh âm da diết như vừa xoa dịu nỗi lòng hoang hoải vừa gợi lại những nỗi nhớ tê dại. Người đàn ông ngồi tựa lưng trên ghế xoay, nửa đắm mình không gian yên tĩnh, nửa buông thân trong dòng suy nghĩ miên man. Chỉ mình ông là biết chính xác về sự biến mất của Tuệ Anh! Cô nàng sẽ thế Đông Vy, sống nốt quãng đời còn lại tại Bỉ … Quá khứ, ký ức hay tất tần tật những thứ thuộc về trước đây, cô buộc phải chôn vùi! Sống cuộc đời hoàn toàn mới, ấy là cứu vớt kẻ xấu xa khỏi vũng bùn tham vọng.
Thầy giám thị hay Đông Vy đều không quá bao dung nhưng … Nếu hận một người mà được cười vui vẻ thì hãy cứ hận người đó đến tận xương tận tủy. Còn nếu hận một người mà đổi lại là mệt mỏi thì cách tốt nhất là vĩnh viễn xóa bỏ người đó khỏi trí óc của mình. Lòng ắt sẽ nhẹ tênh như tia nắng đậu trên phím đàn.
***
Bóng đêm tựa con thú đói khát, nuốt chửng mọi cảnh vật chung quanh. Trăng lười biếng lẩn khuất sau đám mây đen đặc. Thứ ánh sáng le lói từ những vì sao thưa thớt không đủ soi rõ mặt đường.
Trên chiếc ghế duy nhất tại trạm xe bus, Hạ An tựa vào vai Tuấn Dương, cơn buồn ngủ kéo mi mắt sụp xuống nhưng cơn buồn bã lại không cho phép cô được ngon giấc. Mắt ươn ướt …
Choàng tai qua eo bạn gái, Tuấn Dương cố nén tiếng thở dài. Anh vừa dẫn Hạ An thăm bố mẹ nhằm thăm dò thái độ của người lớn về “ cái thai ảo ” nhưng họ chẳng thèm đếm xỉa tới đôi trẻ. Họ xua đuổi Tuấn Dương như thể anh là đứa hư hỏng, bỏ nhà đi chán chê rồi vác mặt về ăn bám. Họ không đả động tới Hạ An nhưng ánh nhìn khinh khi xoáy thẳng vào cái bụng xẹp lép đã đủ thể hiện ý nghĩ tồi tệ. Bố mẹ Tuấn Dương đang cho rằng, con trai họ đã dính chiêu lừa gạt rẻ tiền của những ả gái hư khi muốn chen chân vào nhà giàu!
- Thôi kệ, không gia đình cũng chả sao! Anh có em là đủ! – Tuấn Dương vỗ nhẹ vai Hạ An, mạnh miệng tuyên bố dù sâu thẳm trong thâm tâm anh, cụm từ không-gia-đình là cái tát chát chúa.
- Vì em mà anh mất gia đình. Em yên ổn thế nào đây? – Hạ An đưa tay vuốt ve gương mặt đầy nét gai góc của bạn trai, tim lại nhói. Anh đang gầy dần đi mỗi ngày!
Bus trờ tới. Hai người lặng lẽ đối mắt nhau, trao nhau chút ấm chút yêu rồi bước thẳng lên bus. Xe lăn bánh, đêm lại dần qua, đời lại nhích sang ngày mới. Riêng cuộc hành trình vẫn còn nguyên đó những khó khăn. Con người ta, rồi sẽ chống chọi được bao lâu?
- Ngủ chút đi. Sẽ ổn thôi mà, em yêu!
Tuấn Dương nháy mắt trêu bạn gái, mong xua đi bầu kông khí ủ rũ. Hạ An ngoan ngoãn nhắm mắt, khẽ mỉm cười trên vòm ngực rắn rỏi.
- Ngắm em ngủ đi nhé, anh yêu!
Mang theo ngọn lửa tình mãnh liệt, bus đêm như phóng nhanh hơn, xe lao êm qua các con phố vắng vẻ. Nhưng bỗng …
Kétttt!!!
Tiếng phanh xe rạch ngang màn đêm.
Cả đoàn hành khách trong xe sửng sốt, đồng loạt nhổm dậy khỏi ghế ngồi, những khuôn mặt ngái ngủ đều hướng thẳng về phía tài xế. Ông ta ngồi chết lặng sau volant, mặt tái xanh, vẫn chưa hoàn hồn.
Chặn ngay trước mũi xe, vẻ dửng dưng lãnh đạm của chàng trai như khiêu khích một cú đâm từ chiếc bus to kềnh. Anh đứng đấy, thân ảnh tôn quý không lẫn trong bóng đêm mà cũng không hòa vào ánh đèn xe chói lóa. Một tay đút sâu trong túi quần jeans đầy bất cần, tay còn lại chậm rãi gỡ tai phone nhét vào túi áo khoác. Thiếu niên nhếch môi …
Hệt cuộc dạo phố đêm ngẫu hứng và màn chặn đầu xe đầy ngẫu nhiên.