Chiếm đoạt vợ yêu Chương 3.1

Chương 3.1
Dưới sự tô đậm của ánh đèn thuỷ tinh hoàn mỹ, bữa tiệc vốn đã đẹp đẽ quý giá phi phàm càng có thêm vẻ náo nhiệt rực rỡ.

 Nhân viên phục vụ bê hết một khay lại một khay rượu ngon, đi lại phía trong hội trường nơi quan khách tập hợp để tùy thời cung ứng nhu cầu của họ.
Tuy nói bữa tiệc nhỏ này là để xem mắt, nhưng cũng không phải không có ý bày ra thực lực với Nhâm Thiếu Hoài. Chính vì thế mà các vị khách tham dự đêm nay mặc dù không đến trăm người, nhưng tất cả đều là những nhân vật quan trọng của hai giới chính thương (chính trị và thương giới) Nhật Bản.
Y Đằng Long mỉm cười với mấy vị chính giới đại lão đang nổi hứng ngâm thơ, tầm mắt dạo chơi nhìn theo tiêu điểm chú ý và tán thưởng của mọi người, phút chốc không dời nổi.


Chỉ thấy Y Đằng Ưu Nhi mặc một thân lễ phục dài màu lam bạc, thản nhiên đứng lặng dưới ánh đèn thuỷ tinh huy hoàng, bộ kimono tơ lụa mềm mại được cắt may khéo léo làm đường cong lung linh của cô càng trở nên tao nhã mê người, tựa như một nữ thần mặt trăng tinh khiết. Ngay cả Y Đằng Long đang vội vàng đón tiếp khách khứa cũng không thể không âm thầm cảm thán: Tiểu Ưu Nhi thật sự trưởng thành rồi!
“Quỷ nghịch ngợm!”
“Ối!” Y Đằng Ưu Nhi bị âm thanh bất ngờ làm hoảng sợ, quay phắt đầu lại, “Long……” Cô vui vẻ gọi một tiếng, ôm lấy thắt lưng anh trai, “Anh hư quá đi, người ta nhớ anh như vậy, thế mà anh lại vô lương tâm vừa thấy mặt đã suýt làm em sợ muốn chết!”
“Con quỷ nghịch ngợm này, về từ bao giờ thế, sao không báo cho anh một tiếng?” Anh đánh nhẹ vào mông cô ra vẻ khiển trách.
“Còn nói nữa!” Y Đằng Ưu Nhi hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực, cười khẽ hất cằm lên, bộ dáng giận dỗi thập phần khôi hài. “Người ta cuối tuần trước đã về rồi, vốn định cho anh bất ngờ một chút, thế mà chờ đến tận bốn, năm ngày liền vẫn chẳng thấy Y Đằng đại thiếu gia vui đến quên cả trời đất của chúng ta mò về.” Ưu Nhi nhéo cái nơ hoàn mỹ của Y Đằng Long, bày ra một bộ dạng bà vợ đanh đá bức cung chồng, “Nói! Mấy ngày nay anh có phải là đều trốn đi mấy chỗ hương khuê, lăn lộn với mấy mỹ nhân ngực lớn eo thon không hả?”
“Sai!” Anh không khách khí nắm tay cốc cho cô một cái, “bản đại thiếu gần đây đều bận tối mày tối mặt với kế hoạch hợp tác liên doanh, mỗi ngày đều vất vả lao động, thời gian ngủ cũng không đủ, làm gì còn thời gian mà cùng mỹ nữ lăn lộn!”
“Ai ui……” Y Đằng Ưu Nhi ôm lấy cái đầu bị đánh, ánh mắt ai oán, “Anh trai thối, đánh làm gì mà mạnh như vậy, đau quá đi mất!”
“Ai bảo em đổ oan cho anh!” Mình ra tay thế nào chẳng lẽ anh không biết? Nhưng dưới ánh mắt ai oán của cô, anh vẫn không tự chủ được mà khuất phục, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, “Được rồi, xoa xoa rồi sẽ không đau nữa. Thật là, tính tình trẻ con như vậy, khi nào thì mới lớn được đây?”
“Anh trai xấu xa, đang nói cái gì thế hả?” Y Đằng Ưu Nhi sẵng giọng, cô ghét nhất là bị coi như trẻ con. “Bổn tiểu thư năm nay đã hai mươi tư tuổi, sớm trưởng thành từ lâu rồi!”
“Đúng rồi đúng rồi, Ưu Nhi đã trưởng thành rồi.” Anh nghịch nghịch mái tóc dài của em gái, trêu chọc nói: “Lớn rồi thì có thể kén chồng mà chuẩn bị lập gia đình đi thôi.”
“Anh……” Cô uy hiếp gầm nhẹ. Đáng ghét, chả ra đâu vào đâu cả!
“Đừng náo loạn, nam nhân vật chính hôm nay Nhâm Thiếu Hoài là thế giao với nhà chúng ta, tuổi chưa đến ba mươi mà đã là tổng tài tập đoàn Lôi Phong. Chẳng những kiến thức uyên bác, năng lực tuyệt vời, bề ngoài tuấn mỹ có thể so sánh với thần mặt trời, cho dù có nhìn bằng ánh mắt người đồng tính thì anh ta vẫn là một người rất xuất sắc. Bỏ lỡ anh ta, anh tiếc thay cho em đấy. Ưu Nhi, em cũng lớn rồi, không bằng liền chớp lấy cơ hội này mà đi lấy chồng đi!” Y Đằng Long ra vẻ ngả ngớn sờ soạng một phen trên khuôn mặt phấn nộn xinh đẹp.
“Anh……đồ quá đáng!” Cô tức giận dậm chân, tròng mắt thông minh vừa chuyển động, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đột nhiên hiện lên một chút ý cười giả dối, “Long, nói như thế chẳng phải ám chỉ năm nay anh ba mươi hai tuổi thật sự có hơi già phải không? Được rồi, anh cả có việc em gái này đành vất vả một lần cũng không sao cả. Bây giờ em sẽ thay anh đi nói cho ông già kia biết, đứa con bảo bối nhất của ông xuân tâm nhộn nhạo, quyết định cả đời ở vậy không lấy vợ.” Nói xong, cô ra vẻ sẽ đi đến chỗ Y Đằng Văn đang chuyện trò vui vẻ với khách khứa.
Y Đằng Long là con trai duy nhất của Y Đằng Văn, cũng là người thừa kế kiệt xuất nhất của Y Đằng gia. Từ sau khi anh trưởng thành, tiệc xem mắt tuy rất ít cũng đã làm anh nghĩ đến là muốn nôn. Hơn nữa mấy năm gần đây, lại cứ nghe thấy “Xem mặt” mà biến sắc, chỉ cần vừa nghe đến hai chữ này liền lập tức bỏ trốn mất dạng — đêm nay là ngoại lệ, bởi vì người bị vào tròng không phải anh.
“Đừng đừng đừng! Em gái ngoan, anh sai rồi, anh trai xin lỗi em.” Y Đằng Long biến sắc, cánh tay sắt vươn ra đúng lúc ôm được vòng eo nhỏ nhắn của Y Đằng Ưu Nhi. Anh lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, a dua nịnh nọt như tên gian thần, rốt cục cũng dỗ được cô tươi cười rạng rỡ, mới quyết định đại nữ tử không chấp kẻ tiểu nhân, hào phóng thả cho anh một con đường sống.
“Em ấy!” Y Đằng Long nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được véo mũi cô. “Lớn như vậy rồi còn nghịch ngợm, phải mau mau tìm người đến trị em thôi!”
“Hừ, anh trai hư đốn chả nghĩ được chuyện gì tốt đẹp.”
Hai anh em nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, đều rất nổi bật trong đám đông. Tự nhiên đưa tới vô số ánh mắt nhìn chăm chú. Mà bọn họ đại khái cũng đã thành thói quen, không thèm để ý đến tầm mắt ái mộ của mọi người, ưu nhàn đấu khẩu.
Đôi mắt chim ưng lợi hại của Y Đằng Long nhìn một lượt những ánh mắt tham lam chung quanh, rồi lại quay về khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tinh xảo của Y Đằng Ưu Nhi, mâu quang cũng trở nên ôn nhu rất nhiều.
Ai! Cho dù có thể bình yên vượt qua đêm nay, cuộc sống tự tại độc thân của Ưu Nhi cũng chẳng kéo dài được bao lâu nữa.
Trầm ngâm một lúc, Y Đằng Long quyết định tốt nhất vẫn nên cảnh báo trước cô em gái ngốc nghếch không biết sống chết của mình.
“Ưu Nhi, em đã dám đến tham gia buổi tiệc này thì phải chuẩn bị tâm lý đi. Tập đoàn Lôi Phong và Y Đằng gia luôn luôn có mối quan hệ hữu hảo, hơn nữa gần đây bởi vì cùng hợp tác phát triển một kế hoạch mà quan hệ song phương càng thêm chặt chẽ. Ông già cứ suốt ngày muốn thân càng thêm thân, cho nên tốt nhất là để người ta thấy chướng mắt với tiểu ngu ngốc em đây, nếu không chỉ cần anh ta gật đầu một cái, ông già không nói hai lời, lập tức sẽ đem em đóng gói nhảy dù vào trong lòng anh ta, không chấp nhận cò kè mặc cả gì hết đâu.” (Vio: seo hai anh em nhà này cứ gọi cha là ông già thế nhể)
Tuy rằng nếu trở thành thông gia với tập đoàn Lôi Phong thì sẽ rất có ích cho sự phát triển của công ty, nhưng với anh hạnh phúc cả đời của Ưu Nhi mới là quan trọng nhất! ( Vio: ây, muốn có ông anh trai thế này wớ)

Nguồn: truyen8.mobi/t16704-chiem-doat-vo-yeu-chuong-31.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận