Chiếm Đoạt Vợ Yêu Chương 9.3


Chương 9.3
Kì thật Nhâm mẫu là vì mấy ngày hôm trước có một người bạn cầm tờ tạp chí bát quái tới hỏi bà, những điều viết trên đó thật sự làm người nghe mà kinh sợ, cứ như là con bà đã cưới vợ bé thật vậy.


Đáng tiếc Nhâm mẫu đã thật sự yêu thương Y Đằng Ưu Nhi từ tận đáy lòng, làm sao có thể để ý tới cái loại hồ ly tinh muốn cướp chồng người khác này được? Có điều, Mã Ninh Tâm thì có thể mặc kệ, nhưng bà vẫn rất lo lắng muốn biết thật ra mọi chuyện là như thế nào, cho nên hôm nay bà mới cố gắng kiềm chế bỏ một buổi thảo luận của hội đọc sách.
Tuy rằng theo như con dâu nói thì đôi vợ chồng son này tình cảm rất tốt, Nhâm mẫu cũng không cho rằng con bà sẽ làm chuyện xằng bậy, nhưng chuyện gì cũng không thể quá chắc chắc, dù gì cũng luôn phải cảnh giác, cẩn tắc vô áy náy mà! Vì thế, bà bắt đầu truyền thụ cho con dâu bí kíp giữ chồng.


Y Đằng Ưu Nhi nghe mẹ chồng thao thao bất tuyệt về bí kíp giữ chồng, càng nghe mặt càng đỏ, đầu cũng càng cúi càng thấp, cả người cứ như sắp cháy đến nơi.(Vi: hêhê, chắc là có chuyện mờ ám rồi)
Đột nhiên, tiếng chuông vui tai vang lên, Y Đằng Ưu Nhi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, “Xin phép mẹ, con phải đi nghe điện thoại đã ạ.” Cô cầm lấy di động đang đặt trên bàn, “Alô! Thiếu Hoài? Không phải anh đang đi làm sao, sao lại có thời gian rảnh mà gọi điện thoại…… Kiểm tra? Anh lạ thật đấy, em lúc nào chả ngoan ngoãn ở nhà, có chạy loạn bao giờ đâu, có gì mà phải kiểm tra ?”
Nhâm mẫu vừa nghe thấy đứa con trai cuồng công việc đang đi làm lại gọi điện về nhà hỏi thăm vợ, bà càng thêm khẳng định con mình không có vấn đề gì, liền cười ha ha rời đi, để cho hai vợ chồng lời ngon tiếng ngọt tâm sự.
Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ, Âu Sùng Viễn mở cửa tiến vào văn phòng, đặt một chồng tạp chí lên trên một đống hồ sơ cao ngất.
Nhâm Thiếu Hoài ngẩng đầu, mày kiếm khẽ cau lại, tùy tay cầm lấy quyển tạp chí có trang bìa giật gân đặt trên cùng giở xem.
“Tôi đã đi điều tra rồi, mấy thứ rác rưởi này……” Cằm hất về phía đống tạp chí trên bàn, “Nguồn tin tức, quả nhiên là do tập đoàn Hoà Thái âm thầm truyền ra ngoài.”
Quay đi quay lại chỉ toàn mấy chuyện dối trá ba hoa chích choè, chẳng có nội dung gì khác, sắc mặt Nhâm Thiếu Hoài càng lúc càng lạnh. Thế này thì sao chứ? Anh cười lạnh nghĩ thầm, muốn biến giả thành thật sao? Hay là đang thử xem anh có muốn tham gia vào dự án hợp tác không?
“Tôi đoán chắc mục đích của đối phương thứ nhất là muốn phô trương dự án hợp tác, thứ hai, Mã Ninh Tâm là thật sự cố ý muốn gả cho tổng tài làm thiếp, cho nên mới truyền ra phong thanh thử xem phản ứng của cậu thế nào.”
Người tình dù có được yêu sủng đến bao nhiêu cũng không bằng một người vợ bé. Với điều kiện của Nhâm Thiếu Hoài, những tiểu thư tự nguyện làm vợ bé của anh không thiếu. Huống hồ, ai cũng biết Y Đằng Ưu Nhi là một thiếu phu nhân mặc kệ mọi chuyện lại không hay tham gia xã giao, cứ như một người vô hình. Cho dù Mã Ninh Tâm thực sự gả vào Nhâm gia làm vợ bé thì với gia thế bối cảnh nhà cô ta và thủ đoạn, năng lực của bản thân, cô ta cũng sẽ làm một người vợ bé nắm thực quyền. Xem xét trên thương trường hiện nay, dù hiếm nhưng không phải là không có cảnh tượng vợ bé còn oai hơn cả vợ cả.
Tuy rằng về mặt danh phận thì không được đẹp mặt cho lắm, nhưng có thể vì thế mà với được tới tập đoàn Lôi Phong đang phát triển rất mạnh này thì Mã Thiên Ngọc tuyệt đối cam tâm tình nguyện.
“Lời đồn chỉ là lời đồn mà thôi.” Nhâm Thiếu Hoài gập lại quyển tạp chí, vứt sang một bên.
“Cứ mặc kệ hết như thế sao?” Âu Sùng Viễn ngạc nhiên, “Nếu cứ để mặc mấy tên phóng viên bát quái này tự tung tự tác viết lung tung, ngộ nhỡ thế nào, cậu sẽ rất khó giải thích với vợ đấy!” Chẳng có người phụ nữ nào nghe nói chồng muốn lấy vợ bé mà sung sướng được cả, phụ nữ một khi đã nghi ngờ thì cực kì phiền toái .
“Thế nào là càng giải thích càng đáng nghi cậu chưa từng nghe qua sao?”
“Nhưng……”
“Yên tâm đi! Ưu Nhi không đọc mấy tạp chí bát quái đó đâu. Trong nửa năm qua, tiếng Trung của cô ấy đã khá lưu loát, nhưng chỉ giới hạn trong nghe với nói thôi, còn khả năng đọc, viết thì chỉ ngang với học sinh tiểu học thôi. Cho nên cho dù có đem tạp chí tiếng Trung bày ra trước mặt cô ấy thì trừ phi có ảnh chụp, nếu không cô ấy có đọc cũng không hiểu.”
Loại tin đồn bịa đặt này anh căn bản sẽ không để cho Ưu Nhi biết, ai biết cô có thể vì thế mà chui vào sừng trâu không ra ngoài nữa hay không? (Vi: đây là một câu nói của TQ, tức là gặp chuyện rắc rối. Thực ra Vi ko hiểu hết ý, chỉ dịch ra từ tiếng anh thôi)Đến lúc đó cho dù anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cô cũng rất khó tin tưởng rằng anh trong sạch .
Hơn nữa vì Ưu Nhi có một người cha phong lưu nên cô căn bản không tin tưởng vào đàn ông. Nửa năm qua kết hôn, tuy rằng tình cảm hai người càng ngày càng tăng, nhưng anh cảm giác được rằng, cô vẫn không quá lạc quan về cuộc hôn nhân này nữa không tin anh thật sự sẽ chung thuỷ với một mình cô.
Cho nên, đánh chết anh cũng không đời nào để cho mấy thứ tin đồn này lọt vào tai Ưu Nhi rồi phá hỏng hạnh phúc mà anh đã cẩn thận duy trì và bảo vệ.
“Nhỡ đâu…..”
“Không có nhỡ gì hết! Ưu Nhi thật sự rất bận, muốn tìm cô ấy cùng ăn bữa cơm trưa cũng phải sắp xếp thời gian trước, cô ấy đâu có nhàn rỗi như mấy bà cô suốt ngày đi buôn chuyện.”
“Nhưng lời đồn này truyền ra hừng hực khí thế, nếu chúng ta không ra mặt ngăn lại hoặc làm sáng tỏ, sẽ làm cho người ta hiểu lầm, thậm chí ngay cả tập đoàn Hoà Thái cũng sẽ tưởng rằng chúng ta ngầm đồng ý.”
“Lời đồn chỉ là lời đồn, vĩnh viễn sẽ không thành sự thật được. Về phần tập đoàn Hoà Thái……” Nhâm Thiếu Hoài hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt càng thêm hiểm ác. “Lời đồn là do bọn họ truyền ra, là thật hay là giả bọn họ là người rõ nhất, có điều, nếu bọn họ vớ vẩn đến mức thực sự hiểu lầm thì cũng không liên quan đến chúng ta.”
Kế hoạch hợp tác của tập đoàn Hoà Thái cũng không có ý tưởng gì sáng tạo, không làm Nhâm Thiếu Hoài có hứng thú cho lắm. Hơn nữa, anh chán ghét hành động phát tán lời đồn lung tung này của bọn họ, gần như là để bức hôn vậy. Nếu tập đoàn Hoà Thái cho rằng anh không thèm để ý tới là cam chịu thì đó là chuyện của bọn họ, không liên quan đến anh.
“Ưu Nhi…..Ưu Nhi?” Nhâm Thiếu Hoài quấn khăn tắm quanh người, một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra từ phòng tắm, vừa đi vừa dùng khăn mặt lau lau cho khô.
Y Đằng Ưu Nhi nằm lì trên giường, có tai như điếc tiếp tục vùi đầu vào quyển sách.
Nhâm Thiếu Hoài thấy không được đáp lời, buồn bực bỏ khăn mặt xuống, “Em đang đọc cái gì thế?” Anh đi tới, năm ngón tay sờ soạng lung tung.
“Này……anh làm cái gì thế?” Tay anh chặn ngang lưng cô làm cô cứ như con rùa nhỏ bị đặt dưới tảng đá, tay chân bối rối ngọ nguậy nhưng vẫn không trở mình được.
“Chị Ngô kể chuyện lịch sử? Nhà chúng ta đâu có cuốn này, em lấy từ đâu ra đó?”
“Là trợ lý thư kí cho em mượn, mau đưa cho em! Thực đáng giận, anh là đồ quá đáng, lại bắt nạt em.”
Anh biết Y Đằng Ưu Nhi mỗi lần đến công ty đều mang một ít điểm tâm đến chỗ thư kí cùng bọn họ nói chuyện phiếm uống trà. Đừng tưởng rằng những thư kí này là những người có cũng được mà không có cũng không sao, mỗi một thành viên phòng thư kí của tổng công ty tập đoàn Lôi Phong đều phải trải qua khoá huấn luyện chuyên nghiệp nghiêm khắc, hơn nữa mỗi người ít nhất phải tinh thông hai loại ngôn ngữ, cho nên đây cũng là nơi tập trung nhân tài.
Y Đằng Ưu Nhi chính là nhìn trúng những người này có ưu thế về khả năng ngôn ngữ, cho nên xét về góc độ quốc tế, chủ đề nói chuyện phiếm khắp nơi đều sẽ xuất hiện ở đây. Hơn nữa ở trong này, cô có thể dùng các loại ngôn ngữ để nói chuyện phiếm, cho dù chỉ là nghe các cô ấy nói chuyện thôi cũng thấy thú vị.
“Quyển sách này viết rất bình thường, nhưng bên trong toàn là chữ, em đọc được sao?” Nhâm Thiếu Hoài buông cánh tay đang giữ lấy cô ra, hơi trở mình ngồi ở mép giường.
“Chỉ nhìn chữ thì không hiểu được.” Cô quỳ trên giường, vốn là muốn cướp lại sách, nhưng nhìn thấy tóc anh đang còn ướt, cô với lấy cái khăn mặt lau khô giúp anh. “Nhưng mà đây là một quyển sách có chú âm, em chỉ phải lấy kí hiệu chú âm ghép lại với nhau, mỗi chữ cũng có thể đoán được tám chín phần mười. Hơn nữa những câu chuyện xưa trong sách đều rất thú vị, xem ra cũng sẽ không cảm thấy phải cố gắng quá sức, còn có thể nhân tiện hiểu biết thêm một chút về lịch sử Trung Quốc, nhất cử lưỡng tiện mà!”
“Em đúng là đồ lười biếng.” Anh nhắm hai mắt lại, hưởng thụ động tác mát xa mềm nhẹ của cô, miệng vẫn nói tiếp. “Làm chuyện gì cũng phải thấy thú vị mới chịu cố gắng. Nếu em cứ tìm một giáo viên chuyên nghiệp dạy em một chương trình học mấy tháng thì với tư chất của em học mấy chữ vuông này sẽ không quá khó khăn, làm gì mà phải như bây giờ, học kiểu nửa mùa mãi cũng chỉ biết mỗi vài chữ.”
“Gì chứ, em tự học mà, có thể có thành quả như vậy cũng là quá tốt rồi, anh còn chê nữa! Mọi người ở phòng thư kí đều khen không dứt miệng kết quả tự học nửa năm của em mà có thể nghe, nói lưu loát đến thế này đấy!” Cô hừ một tiếng, vứt khăn mặt đi, quay sang dùng máy sấy.
Kỳ thật anh cũng rất bội phục cô, nhưng ngoài miệng lại cố ý không cho là đúng nói: “Đương nhiên rồi, mỗi khi em đến công ty đều không quên mang cho họ chút điểm tâm ngọt ngào thơm ngon. Các cô ấy ăn của em, không ca ngợi em một hai câu sao được.”
“Hừ, em biết anh đang ghen tị tình cảm tốt của bọn em, còn lâu em mới để cho anh đả kích nhé.” Còn chưa khô hết cô tắt luôn máy sấy đi, cất vào phòng tắm.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/16721


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận