Sau khi cởi bỏ cà vạt cùng áo vest của mình, anh bắt đầu giúp cô thay quần áo.
Phương Tử Cầm nằm nửa tỉnh nửa say, hai mắt mê man khép hờ, cả người như không có sức lực tùy ý Lan Đạo Uy cởi bỏ quần áo trên người cô. Đến lúc trên người Phương Tử Cầm chỉ còn lại đồ lót, thân thể của cô hiện ra trước mắt, Lan Đạo Uy dường như quên cả thở, da thịt nàng hồng nhuận tinh khiết, đường cong lả lướt mềm mại. Mồ hôi anh chảy dọc theo trán mà rơi xuống.
Đáng chết! Lan Đạo Uy thấp giọng nguyền rủa, sức ảnh hưởng của cô đối với anh thực sự là quá lớn! Anh cố gắng kìm chế trái tim đang đập kịch liệt của mình, thật nhanh giúp cô mặc quần áo ngủ vào.
Bỗng dưng Phương Tử Cầm mở tròn hai mắt nhìn chằm chằm Lan Đạo Uy. “Em… em muốn ói!” Cô nói một cách khó khăn sau đó lấy tay che miệng lại.
Lan Đạo Uy vội ôm cô đi vào nhà tắm, để cô quỳ gối bên cạnh bồn cầu bắt đầu ói cho đến khi trong bụng không còn một thứ gì mới ngừng lại.
Anh dịu dàng lấy khăn ướt lau mặt và miệng của cô, sau đó ôm cô trở lại giường. “Ngủ đi! Ngủ ngon đi! Ngày mai tỉnh lại, mọi việc đều quên hết.” Lan Đạo Uy nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Phương Tử Cầm, thì thào nói nhỏ.
Phương Tử Cầm mắt nửa nhắm nửa mở, mê man bất lực nhìn anh, lên tiếng: “Ông ấy tại sao lại đối xử với em như vậy… tại sao lại đối xử với em như vậy?”
Lan Đạo Uy cảm thấy đau lòng và phẫn nộ, thật không ngờ Phương Hữu Bang lại vô tình vô nghĩa, đối đãi tàn nhẫn với con gái mình như vậy. Anh cũng biết ông ta đem theo tình nhân cao chạy xa bay nhưng vẫn giữ bí mật không cho cô biết. Bởi vì anh không muốn làm cho cô bị tổn thương.
Kết quả giấy vẫn không gói được lửa, chỉ một người nghe thấy liền nhanh chóng truyền đi khắp giới xã giao, không thể tránh được việc gây thương tổn lớn lao cho cô.
“Ừ… tất cả đều đã qua rồi, hãy quên nó đi!” Lan Đạo Uy dịu dàng an ủi vỗ về cô.
Mí mắt của Phương Tử Cầm đã sụp xuống muốn đi vào giấc ngủ nhưng môi cô vẫn lay động bất mãn nói: “Đàn ông các người đều giống nhau, không tim không gan, tôi… tôi ghét các người…” Những thanh âm hầu như không thể nghe thấy, cô chậm rãi rơi vào mộng đẹp.
Lan Đạo Uy vừa tức giận vừa buồn cười chăm chú nhìn khuôn mặt lúc ngủ thật khờ dại của cô, ôm cô vào trong lòng, tuy chỉ là ôm cô cùng ngủ nhưng anh lại cảm thấy trong lòng ấm áp, vô cùng thỏa mãn.
& & &
Hôm qua cơn đau đầu khiến Phương Tử Cầm tỉnh lại, cô hơi phát ra tiếng, mọi việc là như thế nào? Cô cảm giác như có người đánh vào cổ mình, toàn thân mệt mỏi vô cùng khó chịu.
Cô miễn cưỡng ngồi dậy mới phát hiện mình đang mặc đồ ngủ, kỳ lạ, cô thay đồ ngủ khi nào? Làm sao mà một chút ấn tượng cũng không có!
Cô cố gắng nhớ lại việc tối qua bỗng dưng những chuyện không vui hoàn toàn quay trở lại trong đầu. Trời đất! Cô vĩnh viễn không quên cái cảm giác đau đớn tủi nhục này.
Lúc này, Lan Đạo Uy mở cửa phòng thấy bộ dạng ngẩn người của cô. “Em tỉnh rồi à.” Anh đến gần cô. Phương Tử Cầm di chuyển tầm mắt mờ mịt chạm phải đôi mắt sáng ngời có thần của Lan Đạo Uy cả người liền tỉnh táo hẳn.
Tối hôm qua chính anh giúp cô thay áo ngủ, cả đêm ở bên cạnh cô, không ngừng an ủi vỗ về cô. Phương Tử Cầm quay đầu đi, cô quả thực không dám tưởng tượng bản thân mình say rượu. Những hành động khi say rượu tối qua ở trước mặt anh càng làm cô ngại ngùng, xấu hổ không thôi.
Lan Đạo Uy ngồi ở mép giường, hai tay ôm khuôn mặt cô, “Nhìn anh này!” giọng nói không cho người khác cự tuyệt. Phương Tử Cầm không tình nguyện giương mắt nhìn anh, ánh mắt anh thâm thúy nhưng thẳng thắn, không có một chút cười nhạo cùng khinh bỉ, ngược lại tràn ngập sự quan tâm chân thành, điều này khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn quý mến anh hơn.
“Sự việc tối hôm qua không phải là lỗi của em, em đừng đổ lỗi cho bản thân, quên nó đi.”
Phương Tử Cầm nhìn xuống, cố gắng không để rơi nước mắt.
“Nói thật dễ dàng, anh có biết là bao nhiêu người đang chờ để cười nhạo em không?” Cô hơi nghẹn ngào.
“Có anh ở đây, không ai dám nói gì đâu!” Giọng nói kiên định lạnh lùng của anh làm cho Phương Tử Cầm bất giác yên tâm, ở bên người anh cô có một cảm giác an toàn chưa từng có.
“Cám ơn anh.” Cô chầm chậm nói.
Lan Đạo Uy cười khẽ, “Thật khó mới nghe được hai chữ này của em, anh thực sự có chút hết hồn đây.”
“Đừng trêu em!” Cô nhìn xuống, mặt hồng lên, nghiêm túc nói.
Lan Đạo Uy nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó nói: “Đi rửa mặt đi, anh đã làm xong bữa sáng!”
Phương Tử Cầm vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh, “Anh tự làm bữa sáng à?”
Nhìn vẻ mặt không tin được của cô, Lan Đạo Uy không khỏi tức cười. “Anh luôn tự tay làm bữa sáng, đàn ông trong nhà anh ai cũng nấu ăn rất ngon, hôm nào thử cho em xem.”
Phương Tử Cầm nhanh nhẹn gật đầu, lập tức đi vào nhà tắm rửa mặt.
Phương Tử Cầm trầm mặc trong chốc lát, thực ra cô hiện tại rất sợ gặp người quen, sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt thương hại của mọi người.
“Em.. em nghĩ không cần, hôm nay em muốn ở nhà, không muốn đi ra ngoài!” Cô ngập ngừng nói.
Lan Đạo Uy hiểu chuyện gật đầu, “Em cứ thoải mái đi, không nên suy nghĩ nhiều, sau giờ làm việc anh sẽ lập tức về nhà.”
Lan Đạo Uy đi rồi, Phương Tử Cầm nhàm chán đi lại trong phòng, hồn giống như đi lạc ở đâu. Buồn chán, cô đi vào thư phòng của Lan Đạo Uy, cửa không khóa nên cô đi thẳng vào vừa thấy được giá sách trên tường, hai mắt cô không nhịn được mở to, không ngờ anh là người yêu sách như vậy, có thật nhiều sách! Cô cẩn thận nhìn, đa số sách của Lan Đạo Uy là tiếng Anh, đầy đủ tất cả các lĩnh vực văn học, kinh doanh, du lịch…
Cô thuận tay rút ra quyển sách tiếng Anh “Sơn trang gầm thét”, không ngờ anh cũng đọc loại sách này, cô không khỏi lắc đầu mỉm cười, cô thật sự là hiểu quá ít về anh. Lập tức cô hoảng sợ bởi suy nghĩ của mình, cô với Lan Đạo Uy chẳng qua là quan hệ qua đường, thật không nên hiểu mà cũng không cần tìm hiểu.
Phương Tử Cầm cầm sách đến bàn của anh rồi ngồi xuống, bàn của Lan Đạo Uy thật lớn, có thiết kế giống như thời trung cổ của Châu Âu, cô không khỏi tò mò mở ngăn kéo, muốn nhìn xem bên trong có những gì.
Ngoài một ít giấy tờ bên trên là một con tỳ hưu chặn giấy, thoạt nhìn rất oai phong, trên bàn còn trang trí nhiều đồ vật.
Cô tiện tay lấy con tỳ hưu ra, cũng sắp xếp những giấy tờ trên bàn, bỗng cô dừng mắt lại xem kỹ cơ hồ không dám tin vào mắt mình! Ở đây hầu hết đều là ảnh chụp của cô cùng một số tư liệu cá nhân.
Cô trấn tĩnh lại bắt đầu xem những tư liệu đó, bên trong đều ghi đầy đủ những việc có liên quan đến cô ví dụ như ngày sinh, chiều cao, cân nặng cùng với quá trình học hành của cô, thậm chí là sau khi cô lớn lên cũng có thời gian theo đuổi lớp hội họa.
Chuyện này thật sự rất vớ vẩn, cũng rất đáng giận! Phương Tử Cầm tức giận dậm chân, như vậy chính là Lan Đạo Uy đã cho người điều tra.
Cô vừa xem ngày ghi trên tư liệu, sau khi anh cùng cô gặp mặt lần đầu khoảng một tháng, bố cô lại cùng ngân hàng của anh ký hợp đồng vay tiền.
Tức giận làm mờ lý trí, Phương Tử Cầm nhận định nếu không phải tại Lan Đạo Uy, cô sẽ không lâm vào cảnh lưu lạc như thế này, anh và bố cô căn bản là cùng một giuộc, vì mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, mà cô chính là quân cờ hoặc là lợi thế trên tay bọn họ mà thôi.
Với tính tình quật cường của cô, cô nhất định phải gặp mặt chất vấn Lan Đạo Uy, đem những tài liệu này đập vào mặt anh, sau đó theo lẽ thường dĩ nhiên là quang minh chính đại rời khỏi nơi này.
& & &
Khi kim đồng hồ chỉ sáu giờ, cửa mở ra. Lan Đạo Uy một tay xách cặp hồ sơ, một tay cầm bữa tối của anh và Phương Tử Cầm.
Phương Tử Cầm đã sớm ngồi trong phòng khách đợi anh một lúc lâu. Trong thời gian chờ đợi, cô cẩn thận xem lại toàn bộ tư liệu của anh, những tin tức điều tra được thực không sai, toàn bộ những gì có liên quan đến cô đều được ghi lại rất cẩn thận và chu đáo, ngay những thói quen yêu ghét của cô cũng không hề bỏ sót.
Cô đồng thời cũng phát hiện ra một điểm vô cùng quan trọng, lấy kinh nghiệm cùng sự thông minh của Lan Đạo Uy thật không khó để biết Phương Thị vốn không có thực lực chỉ còn lại cái vỏ, vì sao vẫn đồng ý cho vay tiền hơn nữa lại là một khoản khổng lồ?
Lúc này đối với Lan Đạo Uy, cô có vô số câu hỏi cần giải đáp. Chỉ thấy vẻ mặt cô lạnh như băng nhìn Lan Đạo Uy, trong tay cầm lấy tập tài liệu.
Lan Đạo Uy không thể xem thường thái độ kỳ lạ của Phương Tử Cầm, ngồi ở ghế sô pha đối diện với cô, anh cẩn thận hỏi: “Sao vậy? Trông em có vẻ không vui.”
Phương Tử Cầm đem tập tài liệu để trước mặt nhìn anh lạnh lùng, trong mắt có tia phẫn nộ.
“Bên trong là cái gì hẳn anh biết rất rõ.”
Lan Đạo Uy lạnh nhạt liếc một cái, “Em đã xem à?”
Phương Tử Cầm không nhịn được gầm nhẹ: “Vì sao lại cho người điều ta tôi? Ngay cả việc riêng tư của tôi cũng không buông tha!”
Lan Đạo Uy nhướng một bên mày, hai mắt thâm trầm sáng như sao nhìn thẳng vào mắt cô. “Bởi vì tôi muốn biết tất cả về em, mà đây là phương pháp nhanh nhất.” Anh trả lời trực tiếp khiến cho Phương Tử Cầm không khỏi kinh ngạc.
Nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc ngơ ngốc của cô, Lan Đạo Uy tiếp tục nói: “Lần đầu tiên gặp em, tôi đã quyết định phải là em, mà sự thật cũng chứng minh em nhất định là của tôi.”
Giọng nói trầm thấp của anh như có ma lực thúc giục khiến cô hoảng hốt không thôi.
Lan Đạo Uy đứng dậy đi qua phía cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh kéo cô ôm vào lòng. Bàn tay anh nhẹ nhàng mơn trớn làn mi, cái mũi nhỏ xinh, cuối cùng dừng lại ở đôi môi hồng nhuận ướt át của cô.
Phương Tử Cầm hoàn toàn không thể động đậy, cả người như bị bao phủ bởi sức hấp dẫn nam tính của anh, ánh mắt anh tràn đầy sức hút khiến mắt cô không thể rời đi.
“Em cũng cảm nhận được, phải không?” Em cuối cùng cũng thuộc về tôi!” Lan Đạo Uy khí phách cuồng vọng nói.
Lời nói đao to búa lớn của anh làm Phương Tử Cầm tỉnh lại khỏi cơn mê tình. “Anh thật là ngông cuồng tự cao tự đại, tôi trịnh trọng nói cho anh biết, tôi không thuộc về bất cứ ai, hiện tại không có mà tương lai cũng không thể có!” Cô trợn hai mắt lên phẫn uất nhìn anh.
“Xem ra tinh thần của em đã hoàn toàn hồi phục, vốn tôi nghĩ mình còn phải nhẫn nại vài ngày nhưng bây giờ đã không còn cần thiết nữa.” Anh hầu như không thấy sự phẫn nộ của cô, sau khi tự cảm thán ngón tay cũng không gián đoạn ve vuốt đôi môi mềm mại của cô.
“Anh… anh muốn làm gì?” Phương Tử Cầm ấp úng hỏi, trong lòng bắt đầu có chút sợ hãi.
“Lấy thù lao của tôi.” Anh nói nhỏ bên tai cô, một tay cũng không hề khách khí quàng ra trước ôm lấy bộ ngực cao ngất mềm mại của cô.
“A!” Phương Tử Cầm thất kinh la lên một tiếng, lập tức bị Lan Đạo Uy lấy nụ hôn che đôi môi của cô. Đầu lưỡi của anh lướt qua môi của cô, trước là đùa giỡn sau đó nhẫn nại thúc giục nó tách ra cho anh, cô thấy khó thở liền mở hé đôi môi anh đào, anh lập tức đưa đầu lưỡi vào, thân mật tìm kiếm.
Bị anh đùa giỡn như vậy, Phương Tử Cầm cảm thấy cả người nóng bức không thôi, hoàn toàn quên mất chuyện mình phải chất vấn anh, toàn thân cô vô lực rúc vào người anh, cái cảm giác xa lạ cùng phản ứng của bản thân khiến cô cảm thấy sợ hãi.
“Không… chúng ta không thể… Anh buông ra!” Phương Tử Cầm nhẹ lắc đầu, thấp giọng nói. Đôi môi của Lan Đạo Uy giữ lấy cô, không cho cô kháng cự, tham lam nhấm nháp đôi môi ngọt ngào của cô. Tận đáy lòng của Phương Tử Cầm không nhịn được dấy lên một khát vọng, cô thực không biết cảm giác hôn lại khiến người khác mê say như vậy.
“Trời đất! Em thật ngọt.” Lan Đạo Uy phát ra một tiếng khát khao, ôm chặt thân thể mềm mại của cô, bờ môi anh chậm rãi di dời đến vành tai của cô, bàn tay mang theo lửa thiêu đốt lướt qua gáy của cô, dừng lại trước ngực cởi bỏ áo sơ mi của cô, tham lam tìm kiếm bộ ngực sữa. Khi ngón tay Lan Đạo Uy chạm được da thịt trần trụi của cô, tâm trạng mê say của Phương Tử Cầm có đôi chút tỉnh táo lại, cô liều mạng lắc đầu, muốn đẩy tay anh ra.
“Hm! Đừng lộn xộn.” Anh thấp giọng nói, một bên ôm lấy bộ ngực mượt mà tròn trịa mê người của cô làm hai đóa hoa nhỏ hồng xinh đứng lên trong lòng bàn tay anh.
Cảm xúc xa lạ không ngừng đánh sâu vào tâm linh yếu ớt của Phương Tử Cầm, cô vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, trong lúc giãy dụa với lý trí của chính mình, đột nhiên tầm mắt của cô chạm phải tập tư liệu của mình ,cả người cô nhất thời tỉnh táo lại. Cô thấp giọng hô. “Anh buông ra!” Lan Đạo Uy dường như không nghe thấy vẫn tiếp tục.
Hít một hơi, cô dùng sức cắn vào đầu vai anh một cái.
“A! con mèo nhỏ hoang dã này!” Cuối cùng anh buông cô ra nhưng đôi mắt vẫn mê man chứa đầy khát khao tình dục.
Phương Tử Cầm ngồi dậy, hai tay thoáng run rẩy sửa sang lại quần áo của mình. “Anh rõ ràng đã biết Phương thị vốn không còn giá trị gì, vì sao lại còn cho bố tôi vay tiền, chẳng lẻ anh đã có ý đồ?” Cô điều chỉnh tiếng nói của mình làm cho nó có vẻ nghiêm chỉnh một chút.
Giống như đã hiểu thấu ý nghĩ của cô, Lan Đạo Uy lắc lắc đầu, “Đừng hiểu sai, tôi rất muốn có em, đúng vậy, nhưng không có ý định lấy lợi ích của công ty ra đùa giỡn.”
Hai gò má Phương Tử Cầm trở nên đỏ bừng, trong lời nói của anh ý tứ đã rõ ràng, không có khả năng anh vì cô mà đem lợi ích lại cho bố cô. Trong lòng anh chuyện làm ăn hiển nhiên quan trọng hơn cô nhiều. Suy nghĩ này làm cho Phương Tử Cầm không khỏi cảm thấy hơi đau lòng!
“Nếu đã như vậy, sao anh lại tiếp tục giúp tôi giải quyết hết mọi chuyện còn lại.” Cô vẫn còn một chút hy vọng, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi.
Lan Đạo Uy bất cần nhún vai, “Chuyện này đối với tôi thật dễ dàng, ngân hàng không bị ảnh hưởng gì, huống hồ vì vậy mà tôi có được em, cứ coi như là phần thưởng!”
Câu trả lời của anh khiến cho Phương Tử Cầm hoàn toàn gục ngã, vốn nghĩ rằng anh là vì cô nhưng sự thật chứng minh, cô chỉ là đối tượng chinh phục, là trò chơi của anh.
“Anh không cần phải hao phí tiền tài sức lực như thế, có lẽ tôi sẽ chấp nhận sự theo đuổi của anh.” Cô lạnh lùng trào phúng, một chút cũng không muốn thừa nhận cô đối với anh đã có chút tình cảm.
Lan Đạo Uy phát ra một tiếng cười trầm thấp, giơ một ngón trỏ lên trước mặt cô khẽ lay động, “Ôi, Không! Tôi không có thời gian chơi cái trò chơi tình yêu ngu xuẩn, không giống những tên công tử muốn lấy lòng em! Tôi muốn trực tiếp nhanh chóng có được những gì tôi muốn có.”
Những lời anh nói đã dấy lên một trận mưa to gió lớn trong lòng Phương Tử Cầm, cũng làm cho cô nhớ tới thời thơ ấu không thoải mái vì ông bố bạc tình. Đàn ông quả thực đều không phải là người, lòng cô sớm đã chết vì sao lại có một mơ mộng không thực tế như thế này.
Nhìn thấy mặt cô lạnh lẽo và tái nhợt, Lan Đạo Uy đưa tay vuốt lấy má cô.
Phương Tử Cầm lặng lẽ tránh anh đụng vào, “Anh không sợ mất cả chì lẫn chài sao?” Cô cười lạnh nói, miễn cưỡng tạo một vỏ bọc ngụy trang cho vết thương lòng của mình.
Lan Đạo Uy nhướng cao mày, tiếp chiêu của cô. “Tôi luôn luôn đạt được những gì mình muốn, cho tới giờ chưa từng thất bại.”
Lời nói của anh ám chỉ rõ ràng khiến hai gò má Phương Tử Cầm nhanh chóng đỏ ửng lên, trong lòng cũng thoáng qua một chút bất an.
“Trước đây tôi đã nói với anh, cái anh đạt được chỉ là thân thể này mà không có trái tim. Thân thể này đối với tôi mà nói không hề có ý nghĩa, trái tim của tôi vĩnh viễn thuộc về chính tôi, ai cũng không thể khiến nó cam tâm tình nguyện thuần phục.” Ngữ khí của cô lạnh như băng tuyết và quyết liệt, khôi phục bộ dạng của người đẹp băng giá như trước.
“Đây là lời khiêu chiến của em phải không? Tôi vui vẻ chấp nhận.” Lan Đạo Uy nhướng một bên mày rậm lên nhẹ cười.
Phương Tử Cầm học anh chớp đôi mi thanh tú, mắt tròn mở to nhìn anh, hơn nữa cố ý đến gần anh, bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực anh đùa giỡn. “Trò chơi này thật hấp dẫn, rất thú vị!”
Oái, hai mắt Lan Đạo Uy bắn ra một tia sáng lợi hại, anh ôm chặt Phương Tử Cầm vào lòng, một tay kìm lấy cằm của cô khiến bộ ngực mềm mại của cô phập phồng trong ngực của anh.
Phương Tử Cầm không hề nghĩ đến hành động của anh nhanh chóng như vậy, hoàn toàn bị động.mặt.
Tôi nói rồi, tôi không tham gia trò chơi, bất kể là thân thể hay trái tim em tôi nhất định sẽ có, cũng nhất định sẽ đạt được.” Anh gằn từng tiếng một. Đôi mắt giống như báo đen bắn ra tia lợi hại mãnh liệt, nhìn chằm chặp vào con mồi. Khí thế của anh thực dọa chết người, ánh mắt cực nóng cuồng dã dường như muốn hun đốt cả người cô.
Phương Tử Cầm miệng lưỡi khô khốc, bị anh làm khiếp sợ đến không nói nên lời chỉ có thể mở to hai mắt nhìn anh.
“Em.. em đói!” Thật lâu sau, cô chậm rãi nói một câu, giọng nói có chút nũng nịu.
Cơ thể cứng đờ của Lan Đạo Uy liền thả lỏng, đồng thời cũng cởi bỏ những kìm chế của mình, mở những hộp đồ ăn trên bàn ý bảo cô đến ăn.
Phương Tử Cầm ngồi trên ghế yên lặng ăn bữa tối, tâm tư lại bay bổng suy nghĩ. Lan Đạo Uy là một nhân vật nguy hiểm, đối với cô có sức ảnh hưởng và hấp dẫn chí mạng, việc này trước đây chưa từng có, trong lòng cô không ngừng cảnh cáo chính mình ngàn vạn lần không để bị sự dịu dàng của anh mê hoặc. Thái độ của anh đối với cô đã chứng minh thật rõ ràng, cô không thể cũng khiến trái tim mình bị giam cầm.
Cái gì cũng có thể mất nhưng duy nhất tôn nghiêm là không thể! Đó chính là nguyên tắc bất di bất dịch của cô. Cô không muốn mình sẽ trở thành một người phụ nữ vô dụng, suốt ngày không làm việc gì chỉ chờ nghe lời anh, việc này đối với cô cực kì sỉ nhục!
“Em muốn xin anh một việc.” Phương Tử Cầm chớp mắt nói.
“Nói đi!” Lan Đạo Uy trả lời thật nghiêm túc.
“Em… em không muốn cả ngày ở nhà, em muốn về Tư Tài tiếp tục làm việc.” Cô nâng đầu, mở đôi mắt to ngấn nước khẩn cầu nhìn anh.
“Chuyện này không có trong thỏa thuận của chúng ta lúc trước.” Lan Đạo Uy lạnh nhạt nói.
“Em chỉ là muốn làm việc để quên đi những chuyện không thoải mái.” Phương Tử Cầm cố tỏ ra vẻ đáng thương, nhu nhược, một mặt nhìn trộm phản ứng của anh.
Chỉ thấy anh trầm ngâm một lúc lâu, ánh mắt cũng hiền hòa hơn rất nhiều.
“Công việc của em thời gian rất linh động, lúc nào anh cần em có thể gọi điện thoại cho em.” Phương Tử Cầm thừa dịp nói thêm vào.
“Được rồi! Nhưng tôi nói trước là buổi tối trước sáu giờ là em phải quay về nhà, còn nữa khi nào tôi gọi cho em thì em phải ở bên cạnh tôi, biết không?” Trầm tư một hồi lâu, cuối cùng Lan Đạo Uy cũng đồng ý.
Đôi mắt Phương Tử Cầm hiện lên một tia sáng giảo hoạt, khóe miệng cũng nhếch lên một ý cười mơ hồ, thật không nghĩ tới anh vô tư đáp ứng như vậy, thật sự là quá tốt!
“Cám ơn anh!” Cô chớp mắt mỉm cười đáp tạ.
Nhìn cô khuôn mặt đắc ý tươi cười, Lan Đạo Uy không khỏi hoài nghi chính mình có quyết định sai lầm hay không.
& & &
Buổi tối chín giờ, Phương Tử Cầm tắm rửa rất nhanh, thay áo ngủ, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra khỏi phòng tắm. Nhưng trong lòng cô không hề nhẹ nhàng chút nào, giờ phút này chính là thời khắc quan trọng.
Đêm nay cô phải cùng Lan Đạo Uy ngủ chung giường, tuy đêm nay không phải là đêm đầu tiên nhưng tối qua cô say túy lúy, một chút tri giác cũng không có. Hôm nay tình hình không giống, cô còn chưa có chuẩn bị tâm lí đối mặt với “nhu cầu” của Lan Đạo Uy.
Khi ánh mắt của cô tiếp xúc với chiếc giường cực lớn màu lam thì cả người lạnh run, chỉ có thể dùng từ tay chân thừa thãi để diễn tả tâm tình hiện tại của cô.
May mắn là lúc này Lan Đạo Uy đang ở trong văn phòng xử lý công việc khiến cho cô có một chút thời gian để nghĩ biện pháp vượt qua đêm nay; dù sao tránh được một đêm hay một đêm, chuyện ngày mai để ngày mai, bây giờ phải tìm cách cái đã.
Đột nhiên một nụ cười hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đúng vậy, giả vờ ngủ! Cô liền quyết định giả vờ ngủ, cách này có vẻ cũ rích nhưng cũng là một biện pháp an toàn nhất, Lan Đạo Uy hẳn là không mặt dày đến nỗi đánh thức một cô gái tâm hồn bị tổn thương vất vả lắm mới ngủ được.
Sau khi quyết định, Phương Tử Cầm lập tức nhắm mắt tiến vào giấc ngủ nhưng lỗ tai cô thì lại dài ra lẳng lặng nghe động tĩnh trong phòng.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, tiếng bước chân đi đến bên giường rồi dừng lại. Cô nhắm chặt hai mắt, ngay cả thở cũng không dám, cho đến khi nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm cảm xúc nặng nề của cô mới thả lỏng một chút.
Một lúc sau, Lan Đạo Uy đi ra khỏi phòng tắm, trên người mặc quần ngắn để ngủ, nửa người trên để trần, anh liếc mắt ngắm Phương Tử Cầm một cái, tư thế nằm ngủ cứng ngắc của cô khiến anh không khỏi bật cười. Ai cũng biết là cô đang vờ ngủ nhưng anh cũng không định làm khó cô, mấy ngày nay cô đã chịu không ít sức ép, anh không nghĩ là trong tình cảnh này lại làm cô khó chịu.
Lan Đạo Uy lên giường nằm cạnh cô, một tay kéo cô vào lòng khiến cô dựa chặt vào ngực anh, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Phương Tử Cầm ngừng thở, không dám di động mảy may, dựa vào trong lồng ngực ấm áp cường tráng rắn chắc của anh khiến cô không khỏi động lòng, nhưng sợ hãi anh sẽ tiến đến chuyện khác nên toàn thân cô vẫn cứng đờ.
“Hãy thả lỏng đi, tôi chỉ muốn ôm em ngủ, không có ý gì đâu.” Tiếng nói trầm ấm của Lan Đạo Uy vang ở bên tai.
Phương Tử Cầm vẫn không dám lên tiếng nhưng thân thể thoáng đã thả lỏng.
Lan Đạo Uy vùi mặt vào mái tóc dài của cô, hít mùi hương của cô. “Tiểu mỹ nhân Phương Đông của anh, ngủ đi!” Tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng của anh như một dòng nước ấm rót nhẹ vào lòng cô, làm cô bất giác hoàn toàn lơi là phòng bị.
Mùi hương nam tính nhẹ nhàng khoan khoái của Lan Đạo Uy bao trùm lấy cô, dựa vào vòm ngực rộng lớn chắc chắn, Phương Tử Cầm lần đầu cảm thấy vô cùng an tâm, toàn thân ấm áp. Chậm rãi cô chìm vào giấc mộng đẹp, cảm giác được người khác ôm trong lồng ngực thực là thoải mái như vậy sao! Cô mơ hồ nghĩ, trên môi đồng thời nở một nụ cười thỏa mãn.
& & &
Liên tiếp vài ngày sau, Phương Tử Cầm đương nhiên theo lẽ thường không hề phòng bị ngủ trong lòng Lan Đạo Uy. Hơn nữa Lan Đạo Uy phong độ đối với cô hết mực nuông chiều làm cô không hề có chút phòng bị nào. Mà tư thế ngủ của cô cũng thật khoa trương hết sức, thường thường cả người nằm trên thân thể Lan Đạo Uy, nếu không thì tay chân phóng loạn xạ quả thực giống như anh không hề tồn tại.
Tất cả những việc này làm Lan Đạo Uy dở khóc dở cười. Chính thân thể anh cũng thừa nhận không chịu nổi sự tra tấn này, tâm tình như con sông dâng cao sắp tràn bờ. Ngủ ở bên cạnh cô nhưng không được chạm vào cô là thử thách lớn nhất trong cuộc đời anh, cũng là ngoại lệ duy nhất, anh chưa từng có thái độ dung túng như thế đối với bất kì cô gái nào.
Hôm nay, Lan Đạo Uy đang ở trong văn phòng phê duyệt công văn nhưng tâm tình anh thực sự không tốt, cảm xúc cực kỳ bực dọc đã dọa nạt không ít nhân viên cấp dưới, không ai dám lên tầng mười hai, sợ trở thành bao cát để trút giận.
Đã qua một tuần, Lan Đạo Uy trong đầu thật phiền não, anh không biết mình có thể nhẫn nại được bao lâu nữa! Cho đến nay chưa từng có cô gái nào có thể kích thích anh đến như vậy, cũng làm cho anh mất đi sự bình tĩnh lãnh đạm vốn có.
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang luồng suy nghĩ của Lan Đạo Uy.
Anh tức giận quát. “Vào đi!”
Người đến chính là em trai Lan Đạo Uy – Kỉ Tụng Bình.
“Sao vậy? Nghe giọng anh có vẻ không vui, tâm tình không được tốt à?” Kỉ Tụng Bình khuôn mặt tươi cười lên tiếng.
Lan Đạo Uy vứt cho em trai một ánh mắt dọa nạt, “Không phải chuyện của cậu!” Khẩu khí cực kì nóng nảy.
Kỉ Tụng Bình cẩn thận liếc Lan Đạo Uy một cái, anh trai luôn luôn sáng suốt, lạnh lùng ngạo nghễ trên thương trường, chưa từng thấy anh thất thường như thế bao giờ. Anh trai nhìn có vẻ thật không thoải mái, cảm xúc kìm nén. Việc này… thật sự không phải bình thường.
“Ồ, anh không phải là đang tìm người trút giận đó chứ?” Kỉ Tụng Bình không biết sợ hỏi.
“Anh nói rồi, việc này không liên quan đến cậu!” Lan Đạo Uy gầm nhẹ.
Kỉ Tụng Bình rất nhanh suy nghĩ ra, cảm xúc thất thường của anh trai nhất định có liên quan đến cô gái họ Phương kia.
“Nghe nói anh đang sống chung với con gái nhà Phương thị?” Kỉ Tụng Bình không hề né tránh hỏi thẳng. “Khó trách anh gần đây không về biệt thự ở núi Dương Minh, em gái mấy ngày nay rất nhớ anh.”
Vẻ mặt Lan Đạo Uy âm trầm, không nói lời nào.
“Anh đừng nói với em là anh cùng Phương tiểu thư sống chung hơn một tuần rồi mà chưa chạm được vào người cô ấy đấy nhá?” Kỉ Tụng Bình đoán già đoán non nói, theo như anh biết thì bộ dạng của anh trai hiện giờ nhất định là đang tìm người trút giận.
Lan Đạo Uy vẫn không nói một câu nhưng ánh mắt nhìn về phía Kỉ Tụng Bình thật dữ dội. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Kỉ Tụng Bình sớm đã nằm trong….
“Hắc hắc, thật sự khiến người khác không tin được, Lan Đạo Uy phong lưu nhất mực mà sống cùng với con gái hơn một tuần mà không làm gì hết! Đây chính là cái title thật hấp dẫn!” Kỉ Tụng Bình một chút cũng không hề để ý đến vẻ mặt bất mãn của Lan Đạo Uy.
“Đủ rồi! Cậu cố ý đến đây chọc giận anh phải không?” Lan Đạo Uy cuối cùng không nhịn được hét ầm lên.
Kỉ Tụng Bình thấy bộ dạng của anh trai không chịu nổi tra tấn bèn thôi không đùa giỡn nữa. “Em đến để nói cho anh biết khoảng hai tháng nữa ba mẹ sẽ đến Đài Loan.”
“Anh biết, anh sẽ sắp xếp mọi việc.” Lan Đạo Uy gật đầu.
Kỉ Tụng Bình do dự hồi lâu rồi lên tiếng: “Anh.. anh cũng biết ba mẹ rất truyền thống và bảo thủ, đừng cho họ biết anh sống cùng với phụ nữ ở bên ngoài.”
“Anh biết cân nhắc!” Lan Đạo Uy lạnh lùng liếc anh một cái, “Nếu không có việc gì, em có thể đi được rồi.”
Kỉ Tụng Bình không dám tin nhìn chằm chằm anh mình, anh trai lại ra lệnh đuổi anh đi, anh trai chưa từng đối xử với anh như vậy, xem ra cô Phương Tử Cầm này thực sự làm anh ấy quay đầu chuyển hướng.
Trước khi đi, Kỉ Tụng Bình vẻ mặt nghiêm chỉnh nói với Lan Đạo Uy.
“Nếu anh thật sự quan tâm đến cô ấy như vậy thì đừng cho cô ấy quay về làm việc ở Tư Tài!” Kỉ Tụng Bình bình tĩnh nói vào trọng tâm.
“Vì sao?” Lan Đạo Uy nhướng mày nhìn em trai.
“Tư Tài có người tên là Lữ Tử Khiêm, thường cùng cô ấy như hình với bóng ra ngoài làm việc, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!” Kỉ Tụng Bình không hề muốn anh trai mình bị người khác lừa gạt.
Lan Đạo Uy chìm vào suy tư, không hề biết Kỉ Tụng Bình đã rời khỏi văn phòng từ lâu.