Bên trong thư phòng của phủ Chiến vương, Mặc Sĩ Lưu Thương ngồi ở ghế chủ vị, hai bên là Đường Thạc, Dạ Lăng, Tiêu Triết, Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Vũ. Trên bàn là năm phiến trúc bài, ngoại trừ Long Chiến Nhã ra biểu tình của mọi người đều là vui sướng xen lẫn buồn rầu, trong buồn rầu lại là hãnh diện cùng sảng khoái. Nhưng chung quy vẫn là buồn rầu nhiều hơn. Long Chiến Nhã tuy rằng khó hiểu nhưng cũng không nói lời nào, sự việc cũng không liên quan đến chính mình uống trà.
“Không nghĩ tới tẩu tử lại là cao minh đổ thuật a.” Nhận được ý trong mắt của Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Vũ làm như không chút để ý nói một câu.
“Chút tài mọn mà thôi.” Ánh mắt tà tà liếc qua, Long Chiến Nhã nhún vai. Nàng không thích che che dấu dấu, mình cũng không có làm cái gì sai sao phải sợ người khác biết. Huống chi mang cái danh hiệu Chiến vương phi, đời này nàng sẽ không thể nào yên tĩnh được, tự mình đơn độc hăng hái chiến đấu không bằng tìm vài cái chỗ dựa vào, có nơi che mưa che gió cũng bớt được vài việc, mà hắn trên danh nghĩa là tướng công tự nhiên cũng là lựa chọn tốt nhất, người trong nhà, không phải cần dấu.
“Chút tài mọn?” Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn Long Chiến Nhã, hàn quang trong ánh mắt tỏa ra. “Bổn vương hình như đã xem thường vương phi!”
Một chút cũng không để ý đến lãnh khí của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt đầy hàn quang của Mặc Sĩ Lưu Thương, mảy may không lùi.
Bốn người bên cạnh âm thầm kinh hãi. Mặc Sĩ Lưu Thương bước ra từ trên chiến trường đầy người chết, khí thế huyết tinh, đến ánh mắt dường như cũng không có người nào so được, có khi hoàng thượng ở trước mặt vương gia khí thế cũng yếu vài phần. Nhưng một tiểu vương phi mười hai tuổi này lại rất tùy ý, ngồi ở chổ kia dần dần buông ra khí thế vừa vặn chống lại vương gia, nếu kém một chút thì không nói nhưng này còn mạnh hơn nửa phần. Ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương cũng lung lay một chút, lộ ra một phần tán thưởng.
“Vương phi diễn xuất thực không sai.” Mặc Sĩ Lưu Thương lại đem khí thế tăng mạnh vài phần.
“Diễn?” Long Chiến Nhã nhíu mày, lập tức nghĩ đến cái người bất hạnh chết sớm của thân thể
này. “Bổn vương phi cũng không có cái thiên phú đó.”
“Nga?*” Mặc Sĩ Lưu Thương từ chối cho ý kiến.
(*Nga: vậy sao, thế à,.. giống câu nghi vấn)
Long Chiến Nhã cũng không giải thích, tiếp tục uống trà.
“Tam ca, mấy cái kia làm sao bây giờ?” Thấy cặp vợ chồng kia đã chấm dứt việc giằng co, Mặc Sĩ Lưu Vũ nhìn mấy phiến trúc trên bàn, hợp thời mở miệng.
“Các ngươi có ý tưởng gì?” Thu hồi tầm mắt, Mặc Sĩ Lưu Thương bắt đầu cùng đám người Đường Thạc thảo luận chính sự, nhưng cũng không kiêng kị Long Chiến Nhã. Đối với nàng, hắn có loại tín nhiệm không thể hiểu được.
“Này......” Đường Thạc liếc mắt về phía Long Chiến Nhã.
“Nói.”
“Dạ, vương gia.” Không nghi ngờ quyết định của Mặc Sĩ Lưu Thương, Đường Thạc sửa sang lại một chút ý nghĩ rồi mới mở miệng.
“Ngân hàng tư nhân, trang trại và tửu lâu đều giao cho Thanh vương để ý, có thể sẽ không mệt lắm. Nhưng muối và quặng, chúng ta không có người làm, Thái tử và Bình vương tất nhiên sẽ làm khó dễ. Không dễ làm. Làm không xong, ảnh hưởng đến kinh tế Long Ngự quốc, hoàng thượng tất nhiên sẽ trách tội .”
“Vương gia, ngài đừng nhìn nô tài, nô tài làm sao biết mấy cái việc này.” Cảm giác được ánh mắt của Mặc Sĩ Lưu Thương, Tiêu Triết vừa vặn lắc đầu.
Dạ Lăng cũng nhanh chóng cúi đầu.
“Việc này rất quan trọng, thủ hạ của ta những người đó tam ca cũng không phải không biết, căn bản không phải là thương nhân, tâm kế cũng không có, thật sự là đấu không lại Thái tử và Bình vương, khi xảy ra chuyện gì tất nhiên sẽ gặp tai họa. Tẩu tử, nếu tẩu tử đã thắng về được, tẩu tử nhất định có biện pháp.”
Nghe bốn người nhắc đến, Long Chiến Nhã cũng không nói gì. Nàng đã nói Chiến vương phủ sao có thể nghèo như vậy, Mặc Sĩ Lưu Thương sao có thể bị người khác chơi xỏ như vậy mà còn có thể nhẫn được, thì ra là đo không có nhiều thủ hạ cũng khó trách.
“Vương phi có thể có cao kiến gì không ạ?” Đường Thạc ánh mắt quái dị nhìn Long Chiến Nhã.
“Thật ra bổn vương phi có thể cho các ngươi mượn hai người để dùng.” Đó đều là sản nghiệp đều của hoàng gia, tuy rằng nàng trên danh nghĩa là con dâu của hoàng gia, nhưng nều trực tiếp tiếp nhận cũng sẽ thực phiền toái, thụ nhân lấy ngư không bằng thụ nhân lấy ngư*, vẫn nên làm cho bọn họ tự mình xử lí.
(*….: câu này ta bó tay, chắc là QT dịch lung tung :])
“Mượn?” Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày.
“Chẳng lẽ vương gia muốn đổi?” Long Chiến Nhã nhíu mày.
“Tẩu tử và tam ca làm gì cứ như người xa lạ vậy, không phải trực tiếp đưa tam ca hai người là được rồi sao.” Mặc Sĩ Lưu Vũ thật sự là không thể hiểu được không khí của hai người kia, nói thế nào thì bọn họ cũng là vợ chồng không phải sao? Cùng lắm giúp người trong nhà ca ca sẽ chiếu cố* không sai.
(*chiếu cố: đối xử tốt như giúp đỡ, chăm sóc, trông coi đại loại là vậy)
“Dựa vào cái gì?” Ai ngờ Long Chiến Nhã không mặn không nhạt ném ra một câu như vậy.
“Ách...... Vào...... Tẩu tử và tam ca không phải là người một nhà đó thôi.” Mặc Sĩ Lưu Vũ cười gượng. Lời này nói ra hắn cũng cảm thấy lo lắng, có ai mà không biết tam ca lấy Long Chiến Nhã vào nhà xong không lâu sau đã phải đi chiến trường, hai người ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua, tự nhiên cũng sẽ không có cảm tình gì tốt đẹp. Bất quá tục ngữ có câu ‘lấy chồng theo chồng gả cẩu tùy cẩu’* thôi.
(*…….: lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó)
“Người một nhà?” Long Chiến Nhã cười nhẹ nhàng, quay đầu lại nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, làm như suy tư cái gì, một lúc lâu sau mới nói ra một câu làm cho người ta hộc máu.
“Không hợp tính.”
Ba chữ đơn giản làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương đen mặt, làm cho Mặc Sĩ Lưu Vũ phun ra trà, làm cho ba người khác run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Long Chiến Nhã càng thêm quái dị .
“Ngươi là vương phi của Chiến vương ta.”
Mời bạn đón đọc chương tiếp!