Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Chương 65

Editor: Fedfan

Khiêu vũ cuồng nhiệt cùng Đường Chá trên sàn nhảy, Lâm Khả Nhi dường như quên hết mọi thứ xung quanh. Mãi cho đến khi không nhảy nổi nữa cô mới lôi kéo Đường Chá tinh thần vẫn còn sáng láng trở lại khu ghế lô của bọn họ.

Nhìn ghế ngồi trống rỗng, Lâm Khả Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, khó hiểu nhìn Đường Chá: "Kỳ quái, chị Liêu Phàm với anh Vân Thiên đâu rồi? Sao cả hai đều biến mất rồi?"

Đường Chá bình thản cười nhẹ, từ phía sau ôm lấy hông Lâm Khả Nhi, vừa hôn lên gương mặt của cô, vừa cười nhạt nói: "Ai bảo em chỉ lo khiêu vũ, làm bọn họ tức giận bỏ đi rồi."

"Có thật không? Chị Liêu Phàm đang giận em sao? Chị ấy không phải trách em không để ý đến chị ấy đấy chứ?" Lâm Khả Nhi lo lắng nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Đường Chá.

Nghe ra Khả Nhi bé nhỏ đang khẩn trương, Đường Chá không khỏi cười khẽ. Anh điểm nhẹ lên chóp mũi thanh tú của cô, vui vẻ cười nói: "Anh gạt em thôi. Hai người bọn họ đã sớm dắt tay nhau đi rồi."

"Tốt quá! Chị Liêu Phàm không có giận em." Lâm Khả Nhi thở dài một hơi, sợ hãi vỗ vỗ ngực.

"Nhìn bộ dáng khẩn trương của em kìa! Em quan tâm đến thư kí Liêu còn nhiều hơn là quan tâm anh." Đường Chá có chút ghen tị nói, trong giọng nói nghe ra có chút không vui.

"Ai bảo chị ấy là người bạn duy nhất của em ở Canada? Em đương nhiên là quan tâm chị ấy rồi." Lâm Khả Nhi xoay người lại ôm cổ của Đường Chá, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, "Chỉ là, người em quan tâm nhất vẫn là anh."

"Ngoại trừ anh ra, không cho em để ý đến tên đàn ông nào khác." Đường Chá bá đạo thì thầm bên môi Khả Nhi.

Lâm Khả Nhi khẽ hôn lên cánh môi của Đường Chá, vỗ vỗ gương mặt tuấn tú đang bất mãn của anh giống như dỗ dành một đứa bé, cười đùa: "Tuân lệnh, tiểu bảo bối của em, Khả Nhi nhất định thương anh, chỉ để ý một mình anh."

Nghe được lời nói của Lâm Khả Nhi, gương mặt quá đỗi tuấn tú của Đường Chá lập tức căng thẳng, anh giả bộ không vui nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhi: "Lâm Khả Nhi, em nói ai là tiểu bảo bối?"

"Anh nha!" Lâm Khả Nhi che miệng cười rộ lên.

Đường Chá mở hai tay ra, mặt sa sầm, lạnh lùng nói: "Lâm Khả Nhi, vậy phải cho em nếm thử sự lợi hại của tiểu bảo bối."

Nói xong, Đường Chá duỗi hai tay ra hướng dưới nách Lâm Khả Nhi, ra sức chọc lét. Lâm Khả Nhi bị anh trêu chọc cả người run rẩy, càng không ngừng cười duyên: "Anh Chá, nhột quá, tha cho em đi"

Đường Chá đột nhiên dừng tay lại, mặt uy hiếp hỏi: "Còn nói anh là tiểu bảo bối nữa không?"

Lâm Khả Nhi toét cái miệng nhỏ nhắn ngây thơ cười : "Không nói nữa, tuyệt đối không nói nữa. Em là tiểu bảo bối, còn không được sao?"

Bàn tay của Đường Chá lần nữa đưa về phía nách Lâm Khả Nhi, khiến cô lập tức hét ầm lên: "Anh Chá, em sửa, anh đừng làm em nhột nữa."

Đường Chá đắc ý cười lớn vòng tay qua người Lâm Khả Nhi, đôi bàn tay đan nhau đặt trên lưng cô, đem cô ôm chặt vào trong ngực: "Xem em sau này còn nghịch ngợm không?"

"Không dám. Anh lợi hại như vậy, Khả Nhi nào dám lại đùa giỡn anh.” Lâm Khả Nhi nghịch ngợm nói.

Đường Chá hừ lạnh một tiếng, cười nhạt nói: "Coi như em thức thời! Đi thôi, nếu trợ lý Lưu với thư kí Liêu đều không ở đây, chúng ta cũng về nhà thôi."

Lâm Khả Nhi vòng tay ôm chặt cổ anh, làm nũng nói: "Anh Chá, nhảy cả một đêm nên Khả Nhi mệt quá, em muốn anh ôm em."

Đường Chá bất đắc dĩ lắc đầu, cười nhạt ôm lấy Lâm Khả Nhi, đột nhiên tay anh buông lỏng, thiếu chút nữa làm rơi Lâm Khả Nhi. Lâm Khả Nhi hốt hoảng ôm sát cổ của Đường Chá.

Thấy Lâm Khả Nhi hoảng sợ, Đường Chá nhịn không được cười lớn.

"Anh dám trêu chọc em?" Lâm Khả Nhi nắm tay thành quả đấm, đấm lên vai Đường Chá cho hả giận.

Đường Chá khẽ chạm môi lên quả đấm nhỏ, dịu dàng dụ dỗ nói: "Tiểu bảo bối, đừng nóng giận."

Lâm Khả Nhi nghe được lời Đường Chá nói, liền ngẩng đầu lên, chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi "Anh Chá, Khả Nhi phải làm bảo bối duy nhất của anh, không cho anh yêu người khác, cả mẹ cũng không được."

Nghe được lời nói của cô, sắc mặt của anh có chút chán nản, đôi mắt sáng ngời thoáng có chút thương cảm.

"Anh Chá!" Lâm Khả Nhi bất mãn dùng đôi tay ôm lấy gò má của Đường Chá, không vui nói, "Lời của em anh không muốn nghe cũng phải nghe! Anh chỉ có thể yêu thích Khả Nhi, không cho phép yêu người khác."

Đường Chá sâu kín thở dài một cái, buồn bã nói: "Tiểu Khả Nhi, trừ em ra, anh còn có thể yêu người nào?"

Nhìn đôi mắt đẹp có chút buồn bã, Lâm Khả Nhi cảm thấy khó chịu.

Chẳng lẽ anh ấy còn nghĩ đến mẹ sao?

Đường Chá ngồi trong thư phòng, tay cầm chiếc nhẫn cưới bị Phong vứt bỏ mà ngẩn người.

"Phong, anh muốn quên em, nhưng tại sao lại khó khăn như vậy?" Đường Chá đem chiếc nhẫn đặt ở bên môi, thâm tình hôn xuống.

Đau khổ nhắm mắt lại, trước mặt anh hiện ra bóng dáng xinh đẹp của Phong. Anh nhớ rõ khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng kiên cường của Phong năm cô mười hai mười ba tuổi, khi ấy cô đang làm việc ở cửa hàng bánh bao. Anh cũng nhớ rõ sự thương tâm cùng tuyệt vọng của cô khi mất đi người thân, và nhớ cả lúc cô kiếm được khoản tiền đầu tiên đã tự tay mua quà tặng cho anh.

Ký ức năm xưa dường như đã khắc sâu vào trong lòng anh không thể phai mờ.

Đột nhiên một tinh linh bé nhỏ hiện ra trong suy nghĩ của anh, là Lâm Khả Nhi, Tiểu Ma Nữ đáng yêu này, luôn mang đến cho anh những điều ngạc nhiên vui mừng .

Bởi vì có Lâm Khả Nhi, cuộc sống của anh mới bắt đầu trở nên có ý nghĩa.

Ngay lúc tim anh đang bồi hồi thì cửa thư phòng bị người từ bên ngoài mở ra.

Đường Chá ngẩng đầu nhìn thấy bé con vừa xuất hiện trong đầu anh đang đứng ở cửa xoa xoa mắt nhìn anh.

"Anh Chá, em không ngủ được." Lâm Khả Nhi vừa nói vừa đi về phía Đường Chá.

Thấy Lâm Khả Nhi, Đường Chá vội vàng cất chiếc nhẫn vào ngăn kéo, anh vừa đóng ngăn kéo lại thì cô đã ngồi lên đùi anh.

"Tiểu Khả Nhi, không ngủ được sao? Có muốn uống một ly sữa tươi hay không?" Đường Chá ôm lấy cô, quan tâm hỏi.

"Không cần! Chỉ cần anh ôm em thì được rồi." Lâm Khả Nhi ngáp một cái, vùi trong ngực Đường Chá, nhắm mắt lại.

"Anh đưa em về phòng." Đường Chá ôm lấy Lâm Khả Nhi, đi về phòng ngủ của cô.

Dựa vào ngực Đường Chá, Lâm Khả Nhi lặng lẽ mở ra một con mắt, nhìn dung mạo tuấn tú đẹp trai của anh.

Anh Chá, anh mới vừa nghĩ đến người nào? Là mẹ sao? Chẳng lẽ tình yêu của Khả Nhi dành cho anh vẫn không thể làm anh quên mẹ? Lâm Khả Nhi chôn mặt trong ngực Đường Chá, không cam lòng mím môi.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/chinh-phuc-tong-giam-doc-lanh-lung/chuong-67/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận