Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Chương 77

Editor: Phục Hy

Đến trụ sở chính của Đường thị, Lâm Khả Nhi liền đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Lưu đại ca, anh có thể giúp em lấy toàn bộ tài liệu có liên quan được không, em muốn tìm hiểu tình huống cụ thể một chút.” Lâm Khả Nhi hiện tại trông khác hẳn bộ dáng ngịch ngợm thường ngày, mà tỉnh táo ra lệnh, dáng vẻ cô bây giờ thật giống mẹ cô trước kia, một tướng soái bày mưu tính kế, khôn khéo và quả quyết.

“Được. Chờ anh một chút.” Lưu Vân Thiên vô cùng chuyên nghiệp gật đầu, sau đó nhanh chóng đi lấy tài liệu.

Lâm Khả Nhi cầm điện thoại trên bàn lên. ấn mấy con số, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn chờ đợi. Chỉ mấy giây sau, điện thoại đã được tiếp. Nghe thấy thanh âm mềm mại ở đầu dây bên kia, cô lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Hoàn Nhi tỷ tỷ, đã lâu không gặp.”

“Khả Nhi, chị còn tưởng rằng em quên mất chị rồi chứ, rất lâu rồi chị không nhận được điện thoại của em.” Hoàn Nhi nói như đang báo oán.

“Hai ngày nữa, em sẽ sang Italy tìm chị.” Lâm Khả Nhi dí dỏm cười nói.

“Muốn đến thì cũng phải nhanh nhanh một chút, đừng để chị đợi quá lâu.”

“OK. Em còn đang hận không thể lập tức bay đến Italy xem đứa cháu nhỏ vừa mới ra đời của em đây.” Lâm Khả Nhi hưng phấn gật đầu một cái, sau đó như chợt nhó ra vấn đề chính, liền nghiêm nghị hỏi: “Hoàn Nhi tỷ tỷ, chú Ngõa Luân Nặc đang ở bên cạnh chị sao?”

“Ừm, để chị giúp em đánh thức hắn.” Hoàn Nhi mỉm cười nói.

Mấy giây sau, từ trong microphone, Lâm Khả Nhi liền nghe thấy thanh âm mơ màng , bao hàm cả cưng chiều đối với Hoàn Nhi tỷ tỷ: “Lão bà, em không ngủ được sao? Có phải em muốn vận động lần nữa hay không?”

Chỉ thấy Hoàn Nhi nhẹ giọng nũng nịu: “Đừng đùa nữa, là Khả Nhi gọi điện tìm anh.”

“Hơn nửa đêm còn muốn quấy rầy chúng ta ân ái.” Ngõa Luân Nặc có chút bất mãn lẩm bẩm.

Lâm Khả Nhi nghe thấy, liền cười xấu xa nói với người ở đầu dây bên kia: “Chú Ngõa Luân Nặc đáng ghét, Khả Nhi gọi điện thoại cho anh, anh còn dám chê. Lần sau cứ nửa đêm em lại gọi điện thoại cho Hoàn Nhi tỷ tỷ, cho anh tức chết.”

“Tiểu tổ tông, coi như anh sợ em.” Ngõa Luân Nặc làm bộ lo sợ, cầu xin cô tha thứ. “Không cho quấy rầy Hoàn Nhi tỷ tỷ nghỉ ngơi, em không phải đã biết, một tháng nữa cô ấy sẽ sinh sao?”

“Có thể, có thể, nhưng anh phải giúp em một chuyện.” Lâm Khả Nhi gõ tay lên mặt bàn, bá đạo nói.

“Vội ái gì?” Ngõa Luân Nặc nghiêm nghị hỏi. Hắn hiểu rõ tính cách của Tiểu Khả Nhi. Nếu là chuyện cô có thể tự mình giải quyết, cô chắc chắn sẽ không tìm đến hắn, nhờ hắn giúp đỡ như thế này.

“Chuyện là thế này…” Lâm Khả Nhi đem mọi chuyện nói rõ với Ngõa Luân Nặc, cũng nói ra chuyện cô muốn nhờ hắn giúp đỡ, nói xong dường như vẫn chưa yên tâm mà dặn dò thêm: “Chú Ngõa Luân Nặc, anh nhất định phải giúp em xử lý chuyện này, bằng không anh cùng đừng nghĩ muốn hưởng thụ ngọt ngào cùng Hoàn Nhi tỷ tỷ.”

“Được, được, được. Tiểu tổ tông của anh, anh có lúc nào không nghe lời em à nha?” Ngõa Luân Nặc hài hước nói.

“Vậy hai ngày sau gặp! Bye bye!” Lấy được lời hứa của Ngõa Luân Nặc, Lâm Khả Nhi mới hài lòng nở nụ cười.

Đúng lúc này, Lưu Vân Thiên cũng đem tài liệu bước vào phòng, đồng thời giảng giải cặn kẽ mọi chi tiết của dự án hợp tác lần này. Chuyện dính dáng đến quan hệ hợp tác giữa nước A và nước B, mag Đường Chá chính là người được lợi lớn nhất trọng phi vụ lần này. Nhưng tổng thống nước B lại đột nhiên đổi ý, đã lâm trận còn rút lại tiền, làm cho Đường thị tổn thất không nhỏ. Tất cả tiền vốn đổ vào dự án đã sớm vượt qua mấy trăm tỷ, nếu dự án bị hoãn lại, Đường thị sẽ chịu đả kích nặng nề, thậm chí có thể uy hiếp nền móng Đường thị vất vả xây dựng những năm qua.

Lâm Khả Nhi nghe vậy, ý niệm trong lòng càng thêm kiên định. Cô nhất định sẽ giúp chú Chá giải quyết xong chuyện này.

Cô cùng Lưu Vân Thiên nghiên cứu đối sách đến tận đêm khuya, khi Lưu Vân Thiên bưng cà phê trở lại phòng tổng giám đốc thì thấy cô đã gục trên bàn làm việc ngủ thiếp đi.

Lưu Vân Thiên ngồi xuống bên cạnh Lâm Khả Nhi, ánh mắt lộ ra vô hạn quyến luyến. Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài của cô, ngay cả chớp mắt một cái cũng không muốn. Trong đáy mắt toát ra một tia không đành lòng.

Run rẩy vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người ta yêu thích không buông tay kia.Lòng bàn tay chậm rãi cảm thụ cảm giác mịn màng, nhẵn mịn như ngọc, tâm hắn không khống chế được bay bổng.

Chưa bao giờ hắn dám nghĩ hắn có thể ở gần Lâm Khả Nhi như thế này. Giờ khắc này, hắn thật muốn thời gian ngừng trôi để hắn và Khả Nhi vĩnh viễn ở chung một chỗ.

Lâm Khả Nhi liếm liếm cánh môi, khiến lòng Lưu Vân Thiên trở nên cuồng loạn. Đôi môi kia như đang dụ hoặc hắn, khiến hắn không nhịn được từng bước đến gần Lâm Khả Nhi. Lúc môi hắn dán lên cái miệng nhỏ nhắn, hồng hồng của cô, tim hắn thiếu chút nữa ngừng đập.

Thật ngọt, hương thơm thật mê người. Lưu Vân Thiên không tự chủ được tăng thêm lực đạo trên môi, muốn đem ngọt ngào này cắn nuốt.

Bởi vì Lưu Vân Thiên mất không chế, khiến Lâm Khả Nhi đang mê man nhẹ nhàng rên rỉ.

Một giây trước khi Lâm khả Nhi tỉnh lại, Lưu Vân Thiên cố gắng ép buộc chính mình dời khỏi đôi môi ngọt ngào kia.

Lâm Khả Nhi ngây thơ hồn nhiên, từ trước đến nay chưa từng thuộc về hắn, có thể trộm hương một lần thế này đã là hạn phúc lớn nhất đời hắn.

Một khắc sau, thấy Lâm Khả Nhi mơ màng tỉnh lại, sắc mặt Lưu Vân Thiên nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh nhạt lúc trước.

“ Lưu đại ca, thật xin lỗi, em ngủ quên mất.” Lâm Khả Nhi tỏ vẻ xin lỗi vuốt vuôt cái ót, cười đùa nói.

“Không sao, có mệt khôn, anh đưa em về nhà.” Lưu Vân Thiên cố gắng trấn định cảm xúc hỗn loạn trong lòng, trên mặt duy trì sự lạnh nhạt vốn có, dịu dàng nói.

“Cám ơn anh!” Lâm Khả Nhi từ trên ghế nhảy dựng lên, nghịch ngợm dãn gân cốt rồi cười ngọt ngào nói : “ Lưu đại ca, anh đưa em đến bệnh viện được không, sáng sớm ngày mai phải lên máy bay rồi, em muốn đi thăm chú Chá mộtchút.”

Lưu Vân Thiên nghe vậy, vội đè xuống chua xót trong lòng, gật đầu một cái: “Được”

Khi Lâm Khả Nhi đến bệnh viện, chú Chá thế nhưng vẫn chưa ngủ, cặp mắt mở to nhìn chăm chăm ra ngoài cửa.

“Chú Chá, đã trễ thế này, sao anh vẫn chưa ngủ?” Lâm Khả Nhi nhào vào trong ngực Đường Chá, nằm trên người hắn.

Lưu Vân Thiên nhìn dáng vẻ thân thiết của hai người, tay nắm thành quả đấm. Khả Nhi là người phụ nữ của tổng giám đốc, cô sẽ vĩnh viễn không thuộc về hắn. Dù hắn đã ra lệnh cho chính mình không nên hy vọng xa vời, nhưng vẫn không thể thuyết phục bản thân. Tim hắn vẫn không nhịn được mà đau đớn.

Trong đầu đột nhiên thoáng qua gương mặt Lệ Tây Á, một ý niệm tà ác đột nhiên nảy ra trong đầu hắn, nhưng rất nhanh đã bị lý trí của hắn đè xuống không còn một mống: “Lưu Vân Thiên, ngươi không thể hèn hạ như vậy.”

Trong khi những suy nghĩ trong lòng Lưu vân Thiên mạnh mẽ khuấy đảo, thì giờ phút này bên trong phòng bệnh đang tràn đầy ấm áp và ngọt ngào.

“Hít sau mùi hoa sơn trà đang vây quanh chóp mũi, Đường Chá không khỏi ôm chặt thân thể mềm mại trong ngực thêm chút nữa.

“Anh rất nhớ em.” Mang theo ánh mắt thâm thúy, Đường Chá nhìn không chớp mắt vào cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, dùng ngón tay dịu dàng vuốt ve, thanh âm trâm thấp, khàn khàn lộ ra dục vọng chưa được thỏa mãn.

“Khả Nhi cũng rất nhớ chú Chá.” Lâm Khả Nhi cảm động ôm lấy hông hắn.

“Tiểu Khả nhi, anh rất không muốn cùng em tách ra. Vừa nghĩ mấy ngày tới không nhìn thấy em, trong lòng anh đặc biệt không thoải mái.” Đường Chá vừa hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, vừa nhắm mắt lạithâm tình nói.

“Chú Chá, sau khi Khả Nhi rời đi, anh nhất định phải nhớ em , ngày nào cũng phải nghĩ đến em.” Lâm Khả Nhi vòng tay qua hông Đường Chá, ôm hắn thật chặt, bá đạo ra lệnh.

Cô cũng không muốn cùng chú Chá tách ra, nhưng Đương thị xuất hiện nguy cơ, chú Chá lại bị bệnh, cô không thể không ra mặt. Cô tin tưởng, dựa vào những kinh nghiệm mẹ cô truyền thụ, cô nhất định có thể hóa giải nguy cơ lần này.

Chỉ là nếu xa chú Chá, cô nhất định sẽ rất rất nhớ hắn.

“Mỗi phút, mỗi giây, anh đều sẽ nhớ đến em.” Đường Chá thu hẹp hai cánh tay, đem tiểu nhân nhi trong ngực ôm thật chặt.

“Khả Nhi cũng thế.” Lâm Khả Nhi cười ngọt ngào ngẩng đầu lên, cường hôn lên đôi môi hình trái tim đa tình của chú Chá.

Vừa nghĩ mấy ngày tới sẽ không trông thấy cô, Đường Chá nhiệt tình đáo lại cô, hắn cuồng dã trêu chọc, chơi đùa cái lưỡi thơm tho của cô.

Lật người một cái, Đường Chá đem Tiểu Khả Nhi đè xuống giường, môi hắn cũng thừa cơ áp lên môi Lâm Khả Nhi. Trong lúc cô vội vàng thở gấp, Đường Chá nóng vội đem nụ hôn di chuyển xuống dưới, cách một lớp y phục điên cuồng hôn cô.

Từng trận kích thích hương Lâm Khả Nhi đánh tới, cô chỉ tháy toàn thân co rút, mỗi nơi bị chú Chá hôn đều dấy lên ngọn lửa hừng hực, chậm rãi thiêu đốt lý trí của cô.

Tình yêu này qua nóng bỏng nha, cơ hồ muốn đem cô thiêu cháy. Cô dùng sức ôm chặt đầu chú Chá, để môi hắn ở trước ngực cô mặc sức tàn sát.

“Chá, yêu em đi.” Lâm Khả Nhi kích động ngẩng đầu lên, đem đẩy miệng đẫy đà mịn màng đưa vào trong miệng Đường Chá, nhỏ giọng nỉ non.

Lời nói của Lâm Khả Nhi như một gáo nước lạnh đột ngột dội lên đầu Đường Chá, làm cho lửa nóng toàn thân bị dập tắt trong nháy mắt.

Chán nản ngã xuống bên cạnh Lâm Khả Nhi, Đường Chá buồn bực nói: “Tiểu Khả Nhi, thật xin lỗi.”

Lâm Khả Nhi kéo bàn tay Đường Chá đặt lên trước ngực mình, bất mãn kêu to: “Tại sao Chú Chá lại nói xin lỗi? Tiểu Khả Nhi vốn là của anh.”

Xúc cảm nhu mỹ đột nhiên truyền đến khiến Đường Chá say mê, làm hắn thiếu chút nữa đã đầu hàng dục vọng đang lan tràn. Ép buộc chính mình rời khỏi đẫy đà của cô, Đường Chá đem Lâm Khả Nhi ôm vào trước ngực, thở gấp nói: “ Tiểu Khả Nhi, ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường sớm.”.

“Chú Chá!” Lâm Khả Nhi không cam lòng nũng nịu. Cô đã chủ động dâng vào miệng hắn, hắn lại vẫn chống cự được sức hấp dẫn của cô.

Thất bại thở dài, Lâm Khả nhi trầm mặc chôn ở trước ngực Đường Chá, mặc tứ chi của hắn đem cô quấn chặt.

Hai người ôm nhau thật chặt, thân mật kề vào nhau, tình yêu ấm áp lan tỏa khắp không gian lạnh lẽo của phòng bệnh.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/chinh-phuc-tong-giam-doc-lanh-lung/chuong-80/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận