Chung Cực Truyền Thừa Chương 1013







Từ sau khi trở thành nhân vật số hai của Phần Thiên, cũng chỉ có một mình Lâm Dịch hắn mà thôi.

Vương Úc lại hơi nhíu mày, một đôi tú mục xinh đẹp cũng có chút mang theo ý cười. Hắn tựa hồ như đang dùng thân phận người thứ ba là đối đãi chuyện này...Ánh mắt nhìn Lâm Dịch, cảm giác hứng thú càng lúc càng đậm đặc...

Mà Diệp Nhuận thì lại tựa như Mâu Quân, có chút cảm giác như cùng chung mối thù vậy, sắc mặt lạnh lùng nhìn xem Lâm Dịch, hận không thể tại chỗ giết chết đối phương.

Cơ Nghiên tức thì lộ ra có chút giật mình, bưng kín cái miệng nhỏ kinh ngạc nhìn Lâm Dịch. Nàng đúng là không nghĩ tới, thằng này không phải là chỉ ba hoa miệng lưỡi với mình. Thậm chí là khi đối mặt với Mâu Quân cũng là như thế. Một đôi mắt thanh tú ngoại trừ kinh ngạc, còn có một tia lo lắng...lấy sự hiểu biết của nàng đối với Mâu Quân, chỉ sợ hiện tại Mâu Quân đã xem hắn là tử địch rồi.



Về phần Phiêu Miểu Thiên bên này, Lưu Phong thì là mặt không biểu tình, còn Lạc Kỳ và Việt Nhược thì lại mang theo biểu tình sùng bái mà nhìn xem Lâm Dịch...Lâm Dịch này bản thân không chỉ thiên tư cao tuyệt, mà phần tâm tính này bọn hắn cũng không cách nào bằng được. Mặc dù bọn hắn ở thế đối lập, nhưng cũng không dám nói trắng ra như thế trước mặt đối phương, dù sao Mâu Quân cũng đã là cường giả đỉnh cao vài vạn năm này rồi, chỉ cần tên tuổi của hắn, cũng đủ để cho người ta sinh ra một loại áp lực tâm lý. Mặc dù là đối thủ, chỉ sợ cũng rất ít người mới có đảm lượng nói như vậy.

La Bác thì là miệng giương thật to hầu như có thể đút một quả trứng gà vào đó.

Lâm Dịch này quá trâu rồi...chẳng lẽ không biết người trước mặt mình là ai sao? Đây chính là Mâu Quân a...! Nhân vật số hai của Phần Thiên! Nói trắng ra là, đối mặt Mâu Quân kỳ thật chính là đối mặt với một Thần cấp.

Thế lực thật lớn...! Mà hắn rõ ràng lại...

La Bác nhìn xem Lâm Dịch, khẽ lắc đầu...hắn thật sự không hiểu được trong đầu đối phương nghĩ cái gì. Dám liều mạng nói như thế, chán sống hả?

Đang lúc mọi người vì một câu nói của Lâm Dịch mà xúc động thật lâu, Mâu Quân lạnh lùng nhìn xem Lâm Dịch, chậm rãi nói:

- Tốt, rất tốt...

Mâu Quân vốn chính là một người vô cùng sĩ diện, lúc này lại bị Lâm Dịch vũ nhục trước mặt nhiều người như thế, sao hắn có thể chịu được. Nếu như không phải là không có nắm chắc có thể một chiêu tiêu diệt đối phương, chỉ sợ là bây giờ hắn đã xuất thủ rồi.

Lâm Dịch nghe được lời nói của Mâu Quân, lộ ra một thần sắc ngạc nhiên giật mình, nhìn chung quanh một chút sau đó ngạc nhiên chỉ vào mình nói:

- Mâu Quân các hạ là đang nói ta sao?

Mâu Quân lạnh lùng nhìn xem Lâm Dịch giả vờ câm điếc, trong mặt lập lòe quang mang màu vàng, chậm rãi nói:

- Mấy vạn năm rồi...ngươi là người thứ nhất dám nói chuyện với ta như vậy. Tốt, rất tốt...

Bầu không khí trong nháy mắt khẩn trương lên, trên người Mâu Quân, bốc lên một cổ khí thế khủng bố...hiển nhiên y đã tức giận đến giới hạn rồi.

Trung thực mà nói, khí thế kia cũng làm cho Lâm Dịch phải âm thầm kinh hãi, mặc dù có giao thủ qua một lần, nhưng đó là đánh lén, làm cho đối phương chịu một thiệt thòi nhỏ. Nếu như chính thức đối mặt chiến đấu với đối phương,, Lâm Dịch thật đúng là không tin hắn có thể là đối thủ của Mâu Quân này.

Tâm tuy kinh hãi nhưng mặt ngoài Lâm Dịch lại lộ ra vẻ cực kì ngạc nhiên, quay đầu hỏi Lạc Kỳ bên cạnh:

- Lạc đại ca, ta vừa mới nói cái gì?

Lạc Kỳ và Lâm Dịch tuy chỉ mới tiếp xúc với nhau một ngày, nhưng đã phối hợp cực kỳ ăn ý. Nghe được câu hỏi của Lâm Dịch, Lạc Kỳ cũng lộ ra một bộ dạng nghi hoặc, không xác định nói:

- Hình như đệ nói một câu gì mà 'Quả nhiên là chân tiểu nhân' thì phải?

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, sau đó lại hỏi:

- Đệ có ở trước lời nói đó có nói ra tên ai không?

Lạc Kỳ nhíu nhíu mày suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói:

- Hình như không có.

Lâm Dịch lúc này mới kỳ quái hỏi:

- Vậy thật là kỳ quái...Nếu như phía trước không có nói thêm cái gì. Vì sao Mâu Quân các hạ lại nói ta như vậy?

Nói xong, nghi hoặc nhìn về phía Mâu Quân sắc mặt đã tái nhợt.

Hai người này một hát một xướng, làm cho những người chung quanh đều sợ run cả người, lúc Lâm Dịch nói ra câu cuối cùng kia, bọn người kia mới hồi phục tinh thần lại. Thậm chí kể cả Cơ Nghiên ở bên trong, khóe miệng đều nhịn không được có chút cong lên.

Đúng vậy, rõ ràng phía trước không có nói cái gì. Vì sao Mâu Quân lại tự nhiên giơ mặt chịu tát như vậy?

Mặc dù trong lòng mọi người đều rất rõ ràng...ngay từ đầu Vô Thượng Thiên còn tỏ thái độ không sao, nhưng lúc Mâu Quân đến thì Linh Nhiên lại cũng đi theo sau, đây không phải rõ ràng là Mâu Quân giở trò sao?

Nhưng biết là một chuyện, nói ra lại là một chuyện khác. Lâm Dịch một câu 'Quả nhiên là chân tiểu nhân' này, mọi người tự nhiên đều minh bạch là Mâu Quân. Thậm chí ngay cả Mâu Quân mình cũng biết là đang nói hắn...nhưng mà, cái này lại không có nói rõ.

Hôm nay Mâu Quân tự nhiên lại nhảy ra tiếp một câu rõ ràng là tự nhận. Có thể nói...tự rước lấy nhục!

Nắm tay Mâu Quân đã siết chặt đến mức phát ra tiếng 'răng rắc...' hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm rồi. Một đôi mắt mang theo sát ý nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch...Tính sai rồi, đối mặt với tên tiểu tử này, hắn không cách nào làm được chuyện bảo trì tâm tính lạnh nhạt thản nhiên được.

Đơn giản bị người chọc giận như vậy đã là chuyện không có trong vài vạn năm nay...

Chăm chú nhìn thật lâu, Mâu Quân hít sâu một hơi, lại lần nữa mang theo thâm ý nhìn Lâm Dịch, quay người nói:

- Bất kể nói thế nào, chờ lúc Linh Nhiên đến rồi nói sau.

Nói xong, cũng không để ý tới những người khác, bước thẳng về phía căn phòng trong thôn.

Cùng đi với hắn Diệp Nhuận, Vương Úc và Cơ Nghiên mỗi người đều mang theo một loại biểu lộ bất đồng liếc mặt nhìn Lâm Dịch lúc rời khỏi.

Nhất là ánh mắt phức tạp của Cơ Nghiên, làm cho Lâm Dịch có chút nao nao, lập tức nở một nụ cười thật tươi với nàng.

Lòng Cơ Nghiên có chút nhảy dựng, lập tức muốn cúi đầu, thì thấy bờ môi của tên Lâm Dịch có chút nhúc nhích...tim vốn đang đập liền có chút dừng lại, thần sắc phức tạp trong mắt lập tức biến thành tức giận.

Nàng rõ ràng nhìn ra được đối phương nói rất đúng hai chữ - cọp cái...

- Khốn kiếp! Ngươi đi chết đi! Thiệt thòi lão nương còn vì ngươi mà lo lắng? Khốn kiếp, bại hoại, khốn kiếp!...

Trong lòng Cơ Nghiên đã chửi bới Lâm Dịch đến thương tích đầy mình, nhưng bởi vì giới hạn từ ngữ của mình, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy chữ "Khốn kiếp".

- Bại hoại.

..

- Đại nhân, làm sao bây giờ? Người Vô Thượng Thiên cũng tới.

Lâm Dịch lúc này mới có chút nhíu mày, nhìn về phía Lưu Phong nói.

Lưu Phong nhíu mày, nhưng là không nói gì.

- Tên Linh Nhiên kia là hạng người gì?

Lâm Dịch đột nhiên nghiêm mặt hỏi.

Lạc Kỳ ngẩn ra, sau khi trầm ngâm một chút mới nói:

- Chúng ta cùng Linh Nhiên cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc, cho nên cũng không được rõ ràng cho lắm. Ít nhất lấy trước mặt mà nói thì Linh Nhiên này hẳn là thuộc hạng người khẩu phật tâm xà. Bề ngoài nhìn như rất hòa khí, nhưng trong lòng, lại là một gia hỏa ác độc đến tận xương tủy.

Nguồn: tunghoanh.com/chung-cuc-truyen-thua/chuong-1013-p4Saaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận