Chung Cực Truyền Thừa Chương 1115 -1116: Mâu thuẫn.

Chung Cực Truyền Thừa
Tác giả: Vũ Thần Vũ

Chương 1115-1116: Mâu thuẫn.

Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan
Share by MTQ






Chương 1116: Mâu thuẫn. (2)

Đôi mắt to của Thư Mộng có chút đỏ lên, căn bản không nghe lời Lâm Dịch nói, cúi đầu nói:

- Nữ nhân kia ở Thiên Giới sao? Nhất định rất đẹp. Chàng muốn bỏ ta và tỷ tỷ sao?

Thư Mộng biết Thiên Giới so với đại lục Bạch Đế thì đều hơn. Thực lực, sắc đẹp của nữ nhân kia so với tỷ muội nàng thì cũng chắc là xinh đẹp hơn nhiều rồi. Hiện giờ Lâm Dịch nói ra tin tức này, hắn hẳn là muốn bỏ rơi mình và Linh Lung tỷ tỷ rồi. Nữ nhân Thiên Giới kia sẽ cam tâm chia sẻ Lâm Dịch với mình và Linh Lung tỷ tỷ sao?

Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời, nhu tình đứt đoạn từng khúc. Nước mắt giống như từng hạt trân châu của nàng lặng lẽ rơi xuống.



Trong lòng Lâm Dịch rất khẩn trương. Một bên chửi mình là cầm thú, một bên gấp giọng nói:

- Không phải không phải, các nàng hãy nghe ta nói a.

Linh Lung bên kia tuy rằng cũng một mực không nói gì, nhưng khuôn mặt đã hơi tái nhợt. Trong đôi mắt to cũng tràn đầy nước mắt. Cắn chặt môi, lo lắng nhìn Lâm Dịch. Thấy Thư Mộng vẫn đang cúi đầu, không ngừng khóc nức nở, Thủy Linh Lung đang cắn bờ môi, cố kìm nén cũng bật khóc thút thít, nỉ non. Nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng mở miệng nói:

- Muội muội, trước tiên nghe phu quân nói đã.

Lâm Dịch vội vàng quay đầu, cảm kích nhìn Thủy Linh Lung. Sắc mặt Thủy Linh Lung trắng bệch, quay đầu nhìn đi chỗ khác. Lâm Dịch cũng cảm giác được thân thể hai lão bà cũng không tự chủ được mà hơi nhích ra xa. Trong lúc nhất thời, trong nội tâm hắn cũng tràn đầy bất đắc dĩ và khó chịu.

Bất quá, hắn biết hết thảy những vấn đề này là do mình gây ra. Trong nội tâm hắn ngoại trừ nỗi áy náy đối với Thư Mộng, Thủy Linh Lung và Lâm Phỉ ra thì hắn cũng không biết phải làm gì.

- Chuyện là thế này...

Lúc nói ra, Lâm Dịch ngược lại cũng không có chướng ngại tâm lý. Lúc mở miệng nói ra loại chuyện này thì có chút khó khăn. Nhưng khi hai người đã chính thức biết thì cũng tốt đi một ít rồi.

Lập tức, Lâm Dịch kể lại quá trình mình gặp Lâm Phỉ như thế nào, tiếp nhận nàng ra sao và hết thảy tình huống với Lâm Phỉ. Nói từ đầu tới cuối thì Lâm Phỉ. Bất quá hắn ngược lại chưa nói tin tức Lâm Phỉ là cường giả Thần Cấp. Cũng không cần phải nói. Hơn nữa, hiện giờ hai nữ cũng không biết Thần Cấp tại Thiên Giới là đẳng cấp gì.

Thư Mộng và Thủy Linh Lung im im lặng lặng nghe hắn nói. Lúc nghe người nhà Lâm Phỉ bị giết sạch, bị người bán vào nơi dơ bẩn thì hai người cũng nhịn không được, bưng cái miệng nhỏ nhắn.

Thư Mộng có Huyết Hạn Truyền Thừa của siêu cấp gia tộc Thư gia. Mặc dò lúc nhỏ nàng một mực ở tại Trấn Hi Mạn, tuy rằng vì lợi ích gia tộc mà chịu không ít ủy khuất, nhưng nàng cũng đã được bảo hộ phi thường tốt. Tổng thể mà nói có thể coi như tốt. Hơn nữa tình huống nàng và Thủy Linh Lung cực kỳ tương đồng với nhau. Đều là hậu duệ đại gia tộc. Nàng có thể cảm nhận được cảm giác bàng hoàng cùng bất lực khi gia tộc bị diệt hoàn toàn, chỉ còn lại một mình lẻ loi. Trong lúc nhất thời, nàng cũng tràn đầy đồng tình với tình địch Lâm Phỉ kia.

Mà Thủy Linh Lung, căn bản từ nhỏ nàng đã không được trải qua tình yêu thương của cha mẹ. May mắn là nàng có một sư phó tốt. Nhưng lúc sư phó rời đi, nàng cũng cực kỳ bi thống. Cho nên nàng cũng có thể minh bạch được tâm tình đau đớn tận cùng sau khi người nhà vĩnh viễn mất đi của Lâm Phỉ.

Trong lúc nhất thời, ác cảm đối với Lâm Phỉ trong nội tâm hai nữ đã giảm bớt đi một ít, thay vào đó là đồng tình và thương cảm.

Đương nhiên, ác cảm cũng chỉ giảm bớt một ít mà thôi. Muốn nói tiếp nhận thì rất không có khả năng. Lâm Dịch quan sát sắc mặt hai nữ, trong lòng lại bất đắc dĩ, biết rõ hai người cũng chưa hoàn toàn tiếp nhận Lâm Phỉ.

- Sau đó. Chàng với...Với nàng ta...

Thư Mộng khẽ cắn hàm răng một lúc, sau đó mở miệng nói ra. Nhưng nàng không dám nói hết câu, nàng sợ kết quả sẽ khiến nàng đau đớn, dù nàng đã biết rất rõ rồi.

Lâm Dịch nhìn vẻ mặt thống khổ của Thư Mộng mà tự trách mình. Không khỏi kéo thân thể của nàng vào ngực mình, cúi đầu nói:

- Thực xin lỗi.

Nước mắt Thư Mộng không ngừng chảy ra, tùy ý để Lâm Dịch lôi kéo mình. Nhưng nàng căn bản không nói lời nào, vẫn không ngừng thút thít nỉ non.

Lâm Dịch không nghĩ tới phản ứng của hai nữ lại lớn như vậy. Trong lúc nhất thời thực sự không ngờ là sẽ như vậy.

- Trời đã sáng, chàng ra ngoài trước đi.

Đột nhiên Thủy Linh Lung mở miệng, nhẹ nhàng nói.

Lâm Dịch hơi có chút ngơ ngác. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ. Quả nhiên là sắc trời đã sáng rồi.

Nghe được lời Thủy Linh Lung nói. Lâm Dịch há to miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói được gì. Tâm thần có chút chán nản, nhẹ gật đầu, yên lặng đứng dậy mặc quần áo định rời đi.

- Chờ một chút.

Vừa đi đến cửa, thanh âm của Thủy Linh Lung liền vang lên.

Lâm Dịch vội vàng quay đầu lại, con mắt lóe sáng lên, thấy Thủy Linh Lung mặc một bộ nội y màu trắng hơi mỏng chạy tới trước mặt mình.

- Linh Lung...Ta...

Lâm Dịch há to miệng, nhưng Thủy Linh Lung căn bản không để ý tới hắn. Đưa tay ra sửa sang chỉnh tề quần áo mà vừa rồi hắn vì chán nản, tùy tiện mặc qua. Sau đó mới nhìn hắn một cái, mang theo chút tức giận, nhưng lại lập tức nhẹ nhàng thở dài, nói ra:

- Yên tâm đi, thiếp sẽ ở bên muội muội, thuyết phục muội ấy.

Con mắt Lâm Dịch sáng ngời. Vừa định nói chuyện nhưng đã thấy Thủy Linh Lung quay người đi. Lâm Dịch đứng nguyên chỗ cũ nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng thấy đỡ được một phần. Khá tốt, ít nhất là không phải hai người đều không tha thứ cho mình. Có Linh Lung thay mình nói chuyện, so với tự mình đi thì hiệu quả tốt hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời, vẻ lo lắng trong lòng đều tiêu tan hết. Hắn quay người rời khỏi gian phòng. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Lúc này, sắc trời đã sáng rõ. Mặt trời mới lên treo trên cao, tán ra ánh nắng ôn hòa. Lâm Dịch hít sâu một hơi, duỗi cái lưng mệt mỏi. Trên mặt lại lộ ra dáng tươi cười.

Hiện giờ, tuy rằng Thư Mộng và Thủy Linh Lung tựa hồ cũng có chút tức giận mình. Nhưng ít ra sau khi thú nhận ra chuyện này thì hắn cảm thấy khối đá một mực đè nặng trong lòng đã buông xuống. Trong lúc nhất thời lại tràn đầy nhẹ nhõm và khoái cảm.

Đột nhiên, từng đợt tiếng chim hót gió thổi thanh thúy và âm thanh sàn sạt của cây cối trong gió chung qaunh vang lên bên tai hắn. Bùn đất và hương thơm cỏ cây cũng có chút đón nhận gió mát phất động, chậm rãi chui vào trong mũi hắn. Ngày bình thường, những thanh âm và mùi hương thoạt nhìn như không cũng không có gì kia, tại thời khắc này đột nhiên biến thành vô cùng rõ ràng.

Lâm Dịch đưa mắt nhìn không trung, một thân chim bay qua mà lông vũ không rơi chút nào lọt vào tầm mắt hắn. Đường vân bên trên lông vũ, thậm chí là đường vẫn mỗi một lông vũ đều lọt vào tầm mắt hắn một cách rõ ràng. hắn ghé mắt nhìn về phía rừng cây, đường vân cây cối, hoa văn mỗi một mảnh lá cây cũng lọt vào mắt hắn không sót một tia nào. Tuy rằng đích xác có rất ít người tỉnh lại. Nhưng bức họa cuộn tròn dạt dào sinh sơ này lại xuất hiện trong đầu Lâm Dịch như một kỳ tích.



Nguồn: tunghoanh.com/chung-cuc-truyen-thua/chuong-1116-U5Saaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận