Chung Cực Truyền Thừa Chương 1125 -1126: Bi phẫn.

Chung Cực Truyền Thừa
Tác giả: Vũ Thần Vũ

Chương 1125-1126: Bi phẫn.

Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan
Share by MTQ







Chương 1126: Bi phẫn. (2)

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, thanh âm sang sảng khởi dậy nhiệt huyết trong lòng tất cả mọi người.

- Tốt...

Không biết ai kêu một tiếng tốt, toàn bộ phòng họp lập tức đều trở nên âm ĩ, tiếng trầm trồ cực lớn gần như muốn lật tung cả nóc nhà.

Đây là một niên đại tiếc anh hùng, trọng anh hùng, đối với Cổ Văn mà nói Lâm Dịch hiện giờ chính là ánh hùng của bọn hắn.

Thủy Linh Lung và Thư Mộng nhìn khuôn mặt như điêu khắc của Lâm Dịch, con ngươi xưa nay vốn ôn nhu của hắn úc này lại là một mảnh kiên định. Cổ khí khái thiết huyết nam nhi này, lập tức rung động nơi yếu ớt nhất trong tâm hồn hai thiếu nữ, đây chính là nam nhân của các nàng, không người nào hoài nghi lời thế của hắn không thành công cả, dù các nàng cũng biết Thanh Long Bảo cường đại như thế nào.



Nhưng nam nhân này đã dám phát ra lời hùng hốn như thế, các nàng liền tin tưởng hắn nhất định có thể thành công.

Tay nhị nữ không khỏi đan vào nhau, trong con mắt đẹp nhìn về phía Lâm Dịch liên tục lóe dị sắc, cơ hồ kích động nhịn không được muốn đi lên.

- Không hổ là con trai của Bạch Hổ Vương.

Lại có người lớn tiếng rống lên, trong giọng mang theo tán thưởng không chút che lấp.

Ở trước mặt loại hào khí áp lực như vậy, đúng là lúc tất cả mọi người cần phát tiết, tiếng tốt này, rống lên một tiếng, thậm chí giằng co vài phút mới dần lắng xuống.

Lâm Dịch có chút đưa tay, người phía dưới lại lần nữa khôi phục yên tĩnh nhìn hắn. Lúc này, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch đã nhiều thêm một tia sùng bái.

Toàn bộ Cổ Văn, cũng chỉ có hắn có năng lực, hoặc là nói có tư cách phát ra lời thề như vậy.

- Ta biết rõ, các tộc nhân ra đi, thân nhân, các bằng hữu rời khiến trong ngực mọi người đều có một ngụm lửa giận, nếu như không phát tiết, sẽ khiến các ngươi điên mất. Nhưng chúng ta cũng không thể không thừa nhận, địch nhân cực kỳ cường đại, nếu mọi người tin tưởng Lâm Dịch thì chuyện này cứ giao cho Lâm Dịch đi làm. Thanh Long Bảo, tuyệt đối sẽ không sống khá giả.

- Nhưng, chiến đấu với Thanh Long Bảo dù sao cũng là ở Thiên Giới. Nói thật, mối thù của Thanh Long Bảo thực sự không phải là chuyện gấp gáp nhất của chúng ta hiện giờ, còn có chuyện càng quan trọng hơn nữa phải dựa vào lực lượng của mọi người đây.

Lâm Dịch ngữ khí chân thành tha thiết, ánh mắt kiên định.

- Ta nghĩ mọi người đều biết vạn năm trước đại lục có bộ dáng như thế nào a? Ma thú tàn sát bừa bãi, nhân loại trốn đông trốn tây, đã gần bị diệt sạch. Đó là một đoạn lịch sử mà nhân loại tuyệt đối không hề muốn nhớ lại. Nhưng hôm nay, một nguy cơ có thể sẽ khiến toàn bộ đại lục lại luân lạc vào trong tay ma thú đang đợi mọi người giải trừ đây.

Những lời này nói ra, những người chung quanh không khỏi lộ ra thần sắc khiếp sợ. Đây quả thật không phải là chuyện nhỏ. Nghĩ đến ma thú lại lần nữa tàn sát bừa bãi, nhân loại muốn trở mình cũng không biết là chuyện của bao nhiêu năm sau. Hơn nữa trong quá trình đó tất nhiên sẽ có vô số nhân loại thay đổi. Nhất tộc thủ hộ vì nhân loại, ngoại trừ trông coi "Bổn nguyên chi tháp" ra, còn thủ hộ cả nhân loại.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì vậy?

Lâm Cường cũng nhịn không được hỏi, ầm thầm kinh hãi, nếu quả thật có nguy cơ như vậy thì việc của Thanh Long Bảo cũng không nên nhắc đến vào lúc này.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

- Ta nói rồi, Thanh Long Bảo xuống phá hư bổn nguyên chi tháp, cũng không phải chỉ có Cổ Văn ta, kể cả Cổ Thuật, Cổ Năng và tổng bộ của hoàng tộc đế quốc cũng đều bị tập kích. Hơn nữa, trong đó thương vong của Cổ Nănng và tổng bộ hoàng tộc đế quốc còn hơn xa Cổ Văn.

- Hoàng tộc Đế quốc chấp chưởng đại lục hơn sáu vạn năm. Năm đó khi thực lực hoàng tộc đế quốc mạnh nhất, vẫn có không ít bọn đạo chích rục rịch, ý đồ phân liệt đại lục, mà hiện giờ đại lượng cường giả của hoàng tộc đế quốc đã bị vẫn lạc, không thể nghi ngờ đây là thời cơ tốt nhất. Nếu như tin tức này bị lộ ra ngoài thì chỉ sợ những thế lực cất giấu ở đại lục không biết bao nhiêu năm kia đều sẽ rục rịch ngóc đầu dậy. Đến lúc đó thì toàn bộ đại lục lâm vào chiến tranh là không thể tránh khỏi được.

- Thử nghĩ một chút, nhân loại phát sinh chiến tranh quy mô lớn, tất cả cường giả nhân loại đều tiêu hao không còn trong chiến tranh, thành trì bị cường giả nhân loại công phá, như vậy cuối cùng là phương nào chiến thắng, chiến lực của nhân loại cũng sẽ bị hạ thấp rất nhiều. Nếu lúc đó mà các loại ma thú đột nhiên tập kích thì...

Nói tới chỗ này, Lâm Dịch ngừng lại, mọi người chung quanh trừng lớn con ngươi. Rất hiển nhiên, bọn hắn đều biết rõ hậu quả cuối cùng là gì.

Hôm nay dưới sự cường hoành của nhân loại, nhưng ma thú kia vẫn chiếm cứ đại bộ phận đất của nhân loại, thành thị nhân loại dù sao chỉ là số ít. Nếu như nhân loại nội chiến, số lượng cao thủ giảm mạnh, cao thủ bình thường cũng giảm bớt thì chẳng khác nào chắp tay dâng đại lục này cho ma thú cả.

Người của Cổ Văn tuy rằng cũng biết chuyện xảy ra với hoàng tộc đế quốc, nhưng dưới sự bi thông, nào có người nào còn cân nhắc được hậu quả chứ? Hôm nay bị Lâm Dịch điểm tỉnh, cảm đám đều bắt đầu có chút bận tâm. Nếu quả thật xảy ra loại chuyện này, vậy thì chết đi chỉ sợ không chỉ có mấy vạn người như vậy.

Lâm Cường cũng trầm ngâm một lát, sau đó mới nói:

- Dịch nhi, vậy theo ý kiến của con, chúng ta nên làm gì bây giờ.

Lâm Dịch quả quyết nói:

- Chúng ta không thể để chuyện như vậy xảy ra, mặc kệ những người kia thế nào, nếu như bọn hắn thật sự muốn mưu phản, như vậy bọn hắn cũng không có đường rút lui nữa, mặc dù lòng có hối hận, chỉ sợ cũng chỉ có thể kiên trì đi tiếp. Cho nên chúng ta phải giết chết loại khả năng này trước kia bọn hăn còn chưa kịp hành động.

Lâm Cường nhẹ gật đầu, Lâm Dịch nói không sai, mưu phản cũng không phải trò chơi. Nói chơi thì chơi, nói không chơi thì không chơi. Thứ này chỉ cần ngươi dính vào, vậy ngươi không còn đường quay lại nưa. Ngươi phản, phải chết, không phản cũng phải chết. Chỉ sợ tất cả mọi người đều biết phải nên lựa chọn thế nào a?

- Chúng ta nên làm gì bây giờ

Lâm Cường lại lần nữa nói.

Lâm Dịch quay đầu liếc bốn phía, nói:

- Chuyến này ta đến thành phố Thiên Diệp, cũng đã đi gặp mặt lão sư lúc trước của ta Lạp Cổ Kỳ. Thực lực của Lạp Cổ Kỳ lão sư hôm nay đã là Đại tinh vị, hơn nữa trước kia ông ấy còn là hiệu trưởng của học viện Ngũ Hành, có uy tín cao trên đại lục. Cộng thêm quan hệ giữa lão sư Lạp Cổ Kỳ và đế quốc cũng rất gần nên ta nói chuyện này cho ông ấy biết, cũng đã thương nghị với ông ấy một lúc, đã có chút tính toán.

Lâm Dịch dừng lại một lúc sau đó nói:

- Chúng ta định như vậy, do lão sư Lạp Cổ Kỳ phụ trách liên hệ tất cả thế lực mà ông ấy có thể liên hệ và cho rằng có thể tin cậy, công khai ủng hộ hoàng tộc đế quốc. Còn ta thì liên hệ ba thế lực Cổ Văn, Cổ Năng và Cổ Thuật. Cường giả Tinh vị cảnh của tam đại truyền thừa tại đế quốc vẫn có lực uy hiếp rất lớn, việc mọi người phải làm rất đơn giản, đó chính là công khai thân phận Cổ Văn, ở nơi trọng đại giao hảo với hoàng tộc đế quốc.


Nguồn: tunghoanh.com/chung-cuc-truyen-thua/chuong-1126-e6Saaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận