“Mọi người hãy chú ý, tôi nhắc lại một lần nữa nhiệm vụ.” J nhìn về phía đầu đường ray, không khí khẽ rung động, báo hiệu chuyến tàu địa ngục đang chầm chậm tiến lại gần.
“Việc đầu tiên khi vào trong tàu là xác nhận trước xem virus nổi loạn đã lây lan hay chưa, nếu chưa, Người sói T chịu trách nhiệm năm toa tàu phía sau, Kỵ sĩ U hồn phụ trách năm toa phía trước, Ma nữ hút máu bảo vệ trưởng tàu, H và tôi hỗ trợ canh giữ Xác ướp 29.”
“Sếp J, nếu virus nổi loại đã lây lan rồi thì sao?”
“Nếu virus nổi loạn đã lây lan rồi.” J ngừng một lát. “Còn nhớ chúng ta đã phân công thế nào chứ? T đối phó Miêu nữ, lão già U hồn đi tìm anh bạn cũ Thằng hề hiểm ác, H đối phó với ma Nhật Bản, tôi sẽ đi tìm Người treo cổ, sau khi khống chế đối tượng xong lập tức tập trung tại đầu tàu, phải nhớ, tiêu chí cao nhất của chúng ta là tàu vào được cửa Hoàng Tuyền trước giờ Tý, chỉ cần tàu vào được cửa Hoàng Tuyền thì chúng ta không còn sợ gì nữa!”
“Còn nữa, trước giờ Tý, nếu tàu không vào được cửa Hoàng Tuyền, cửa Hoàng Tuyền sẽ tạm thời đóng lại, khi đó, toàn bộ yêu ma trên tàu sẽ xâm nhập vào nhân gian.” J hít một hơi dài, “Các vị nên biết hậu quả.”
“Nhớ là, tuy dòng máu xanh trên người chúng ta có thể chống lại virus nổi loạn, nhưng nhất thiết phải giữ ‘bình tĩnh’, nếu mất bình tĩnh, virus vẫn có cơ hội xâm nhập. Nhớ kỹ là không được để nhiễm thứ virus ấy mà trở thành một phần tử nổi loạn.”
“Còn hỏi gì nữa không?”
“Thưa sếp, không!” Mọi người đồng thanh trả lời.
Cuối cùng, trưởng tàu cũng soát xong vé ở toa tàu thứ 13, tay trái ôm “vị khách trốn vé” rồng lửa nhỏ không rõ lai lịch, chầm chậm bước về đầu tàu.
Đi qua toa số 10, Miêu nữ trốn trong bóng tối, không hiện thân, cũng không thấy có gì bất thường.
Đi tới toa số 9, một lũ ma bóng chày cao lớn, kẻ hô khẩu lệnh, kẻ làm động tác luyện tập các tư thế đánh bóng, trưởng tàu khinh bỉ né tránh vài trái bóng bay tới, định bước qua.
Đột nhiên, vai của ông bị ai đó vỗ bộp một cái. Ông quay đầu lại, chính là Babe Ruth, đại ca của bọn ma bóng chày.
“Sao?” Trưởng tàu hỏi.
“Trưởng tàu, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi thật sự không thích quay về cái địa ngục đó, vừa lạnh vừa thối, lại không cho phép chúng tôi đánh bóng tự do. Chúng tôi thừa nhận năm đó chúng tôi đã nguyền rủa linh tinh, nguyền rủa đội bóng của người khác không giành được huy chương vàng nên mới bị rơi xuống địa ngục, nhưng chúng tôi vẫn rất yêu môn bóng chày.”
“Rất yêu môn bóng chày? Rồi sao?” Trưởng tàu chau mày, lạnh lùng nói.
“Cho nên,” Babe Ruth thở dài một cái. “Chúng tôi muốn nhờ ông giúp một việc.”
“Hừ.” Trưởng tàu nói: “Việc gì?”
“Xin ngài trưởng tàu... ngoan ngoãn...” Babe Ruth khẽ nhếch mép cười, miệng khẽ chu lên ra ám hiệu cho bọn huynh đệ bóng chày. “Chết ở đây!”
“Cái gì! Các ngươi!” Đôi mắt trưởng tàu trợn lên kinh ngạc, ông quay ngoắt đầu lại, chỉ nhìn thấy một rừng gậy bóng chày như mưa trút xuống người, sau đó, là cảm giác đau đớn thấu xương.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !