Sáng sớm mùa đông lạnh giá, sương mù che phủ khắp mặt đất. Những cơn gió lạnh buốt càng làm Vy thêm bất an. Bất chấp cái thời tiết khắc nghiệt này, cô phải đón xe về thăm người mẹ đang bị bệnh sống cách đó hai trăm cây số. Mẹ bị bệnh hơn một tuần nhưng mãi hôm nay Vy mới thu xếp thời gian về nhà được.
Mùa đông năm nay thật khắc nghiệt, lại thêm ảnh hưởng của đợt khí lạnh tràn về nên càng thêm buốt giá. Cái lạnh làm tê liệt một số hoạt động thường ngày, ảnh hưởng bao nhiêu người, trong đó có Vy. Cách đây hai hôm, cô dự tính sẽ lái xe về thăm mẹ cho nhanh, nhưng cơn mưa tuyết sau đó làm hệ thống giao thông bị trì hoãn, vì phần lớn các con đường bị đóng băng. Chỉ có những phương tiện công cộng như xe buýt, hay những tài xế nào vững tay lái lắm mới dám ra đường những hôm thế này. Vậy nên, đứng chờ trong trạm mà lòng Vy sốt ruột. Cô hơi ân hận vì đã lâu không về thăm mẹ. Vy tự trách mình nhiều lúc có thời gian và phương tiện nhưng cô lại ngại vì đường sá xa xôi, để rồi giờ đây cô phải đón xe buýt về nhà mẹ trong ngày đông buốt giá cùng với tâm trạng thấp thỏm và đầy lo toan.
Mới có hơn bảy giờ sáng, mặt trời còn chưa ló dạng. Những giọt sương đêm vẫn còn vương lại trên từng cành cây, kẽ lá. Khung cảnh âm u càng làm tăng vẻ ảm đạm của không gian vốn tĩnh lặng buổi ban mai. Đây không phải là lần đầu Vy đón xe về nhà mẹ trong thời tiết băng giá thế này, nhưng lần này, cô cảm thấy điều gì đó khác thường. Linh tính cho hay có điều gì đó không hay đang chờ cô. Tuy nhiên, nghĩ đến người mẹ, Vy bỏ qua những suy nghĩ mà cô cho là vớ vẩn.
Qua làn sương, Vy nhận ra mặt người thanh niên cùng đợi xe buýt. Đó chính là Đạt, anh bạn cùng lớp với cô lúc trước. Hai người rất thân nhau dạo ấy, và cũng chính thức hẹn hò chỉ sau gần một năm học chung. Thế nhưng mối tình đầu đẹp đẽ tưởng như sẽ kết trái, thì cuối cùng lại đổ vỡ vì những lý do hết sức… lãng xẹt. Vậy nên, Vy đã không gặp và cũng không biết tin tức gì về anh ta từ mấy năm nay, phần vì còn giận anh ta, phần kia vì dạo này cô cũng rất bận rộn. Chạm mặt với Đạt, những kỷ niệm cũ chợt hiện ra trong đầu cô, và cô gái trẻ lên tiếng
“Đạt! Có phải Tấn Đạt đó không?”
Đáp lại là một sự im lặng không hơn. Gặp lại người quen nhưng Đạt tỏ ra lạnh lùng và muốn tránh mặt. Thấy vậy, Vy lộ vẻ buồn nhưng cũng không mấy quan tâm đến kẻ trước đây đã bỏ cô, trong khi cô thực lòng yêu thương hắn. Lòng cô suốt ruột mong chờ xe buýt.
Bỗng có tiếng còi. Một chiếc xe buýt cũ, một số phần đã bị tróc sơn, đang tấp vào bến. Ánh đèn xe, thường trong những lúc thế này, sẽ đem cảm giác an tâm cho khách chờ, nhưng Vy lại cảm thấy ánh đèn này quá lạnh, như là bị đóng băng vậy. Thêm vào đó, sương mù dày đặc khiến từ ngoài nhìn vào, khách trong xe trông như những cái bóng vô hồn. Tâm trí Vy bị bao trùm bởi những ý tưởng đó, nhưng cô nhanh chóng phá vỡ chúng và bước thẳn lên xe. Phía sau cô, Đạt lặng lẽ bước theo.