Con Chồn Hôi Ma Quỷ Chương 2

Chương 2
Kết

Có lẽ một vẻ gì đó trên bộ mặt xanh mét của nó đã thoáng làm cho bà Ropp có một vẻ giống như ân hận, vì buổi chiều hôm đó, thay vì nước trà, bà đã đặt những khoanh bánh nướng phết bơ trên bàn. Theo lệ thường thì món bánh ngon này đã bị cấm bởi vì Conradin rất khoái ăn nó, bà đã cho rằng chúng có hại cho sức khỏe của nó.
- Tao nghĩ rằng mày thích ăn bánh nướng phết bơ - bà nói với vẻ bẽn lẽn khi nhìn thấy Conradin không đụng tới những miếng bánh đó.
- Một đôi khi - Conradin trả lời.
Tối hôm đó, trong căn nhà chứa đồ, một sự cải cách đã được đưa vào phần nghi lễ để thờ phụng Sredni Vashtar. Khi đọc kinh trước cái chuồng, đây là lần đầu tiên Conradin cầu xin một ân huệ.


- Hỡi Sredni Vashtar, xin hãy làm cho tôi một việc!
Cái việc này không được xác định rõ ràng: một vị thánh sẽ biết rõ hơn nó cái-việc-đó là những gì. Cố nén lại một tiếng khóc nức nở, nó đưa ánh mắt u sầu nhìn vào cái xó trống không mà con gà mái Houdan đã chiếm ngự, và nó quay về phía cái thế giới mà nó hận thù - cái thế giới của bà Ropp.
Và mỗi đêm, trong sự tối tăm thân thương của căn phòng của nó, và mỗi buổi chiều trong sự tối tăm của cái nhà chứa đồ, Conradin đều nhắc lại lời cầu khẩn nhiệt thành của nó.
- Hỡi Sredni Vashtar, xin hãy làm cho tôi một việc gì đó!
Bà Ropp nhận thấy là những cuộc viếng thăm căn nhà chứa đồ đã không chấm dứt với sự ra đi của con gà mái Houdan, và một ngày nọ bà quyết định mở một cuộc thanh sát mới.
- Mày giữ cái gì ở trong cái chuồng đóng kín này thế? Bà hỏi thằng bé. Tao đoán rằng đó là những con lợn Ấn độ. Tao sẽ quét sạch tất cả những thứ đó.
Conradin nín thinh, nhưng mụ đàn bà đi lục lọi trong căn phòng và tìm thấy cái chìa khóa được cất dấu rất kỹ lưỡng. Bà ngay lập tức đi về phía cái nhà chứa đồ để đưa các ý định quét dọn sạch của bà ra thi hành.
Hôm ấy là một buổi chiều rất lạnh, Conradin được lệnh không rời khỏi nhà. Từ cửa sổ phòng ăn, nó có thể nhìn thấy cái cửa của căn nhà chứa đồ, phía bên kia lùm cây. Nó đứng ở chỗ đó để quan sát kẻ thù. Nó trông thấy bà ta đi vào. Nó tưởng tượng thấy bà ta mở cái cửa thiêng liêng và với cặp mắt cận thị nhìn soi mói vào cái ổ rơm trong đó vị thánh đang ẩn náu, trong sự nôn nóng bất kính của bà ta, ngay cả bà ta có thể đi tới chỗ lục lọi trong đống rơm chăng?
Một lần cuối cùng Conradin lẩm nhẩm bài kinh của nó, nhưng nó không còn tin tưởng là nó sẽ có thể được gia ân. Nó biết rằng mụ đàn bà sẽ đi ra trong một phút, với nụ cười ngạo mạn mà nó ghét cay, ghét đắng và rồi trong một hoặc hai giờ nữa anh thợ làm vườn sẽ mang vị thánh đi. Lúc đó Ngài chỉ còn là một con chồn hôi nâu, nhỏ bé, tầm thường trong một cái chuồng.
Và nó biết rằng mụ đàn bà bao giờ cũng sẽ thắng, và rằng nó sẽ mỗi ngày một ốm yếu hơn, mỗi ngày một bại hoại hơn cho tới ngày mà không có gì còn quan trọng với nó nữa và cuối cùng thì ông bác sĩ đã nói đúng.
Dưới vết thương của sự phiền muộn gây ra bởi sự thất bại của nó, Conradin bắt đầu ca hát, hát rất lớn, với một giọng đầy vẻ ngạo mạn, bài thánh ca dành cho vật sùng kính bị đe dọa.
Sredni Vashtar đã đi rồi
Những tư tưởng của Ngài là những tư tưởng đỏ chói và những cái răng của Ngài thì trắng toát
Những kẻ thù của Ngài cầu xin sự thanh bình nhưng Ngài đem lại cho chúng tử thần.
Sredni Vashtar đấng quang vinh!
Rồi bỗng nhiên nó ngưng hát và đi tới gần cái cửa sổ. Cái cửa của nhà chứa đồ lúc nào cũng mở lớn, như là nó đã được để vậy và những giờ phút trôi qua. Những giờ phút dài dặc, nhưng dù sao thì chúng vẫn cứ trôi qua.
Nó ngắm nhìn những con chim sẻ đá tập bay trên luống cỏ, nó đếm chúng, đếm đi, đếm lại, nhưng lúc nào mắt nó cũng nhìn vào cái cửa của căn nhà chứa đồ.
Bà vú già với bộ mặt ảm đạm đi vào và dọn bàn cho bữa uống trà, và Conradin vẫn không rời khỏi cái cửa sổ. Nó lặng lẽ canh chừng và chờ đợi. Niềm hy vọng len lỏi vào và lớn dần lên trong lòng nó, và ngọn lửa chiến thắng bùng lên trong các ước mơ của nó, những ước mơ mà cho tới lúc này chỉ biết có sự nhẫn nhục kiên trì của sự thất bại.
Nó lại bắt đầu, nhưng trong một tiếng lầm bầm và với sự phấn khởi mỗi lúc một gia tăng, bài thánh ca của sự chiến thắng và sự tàn phá. Và nó đã được tưởng thưởng: Công lý Cố hữu đã hiển linh trước mặt nó. Lẻn qua khuôn cửa, một con vật dài, uốn éo, hai mắt nhấp nháy trước ánh sáng ban ngày, với bộ lông vàng và hung hung đỏ có những vết đen sậm, đang rời khỏi căn nhà chứa đồ cũ.
Conradin quì xuống, con chồn hôi lớn đi xuống mạn cái suối nằm ở chỗ cuối vườn, nó uống nước một lát, rồi đi qua cây cầu nhỏ bằng gỗ và biến dạng trong những đám rừng cây. Sự ra đi của Sredni Vashtar là như thế.
- Trà đã pha xong - bà vú già với bộ mặt ảm đạm nói. Bà chủ đâu rồi?-
- Bà ấy đã đi vào trong nhà chứa đồ từ lúc nãy - Conradin nói.
Và trong khi bà vú già đi tìm bà chủ về uống trà thì Conradin lấy cái nĩa để ăn bánh nướng phết bơ trong ngăn kéo ra và bắt đầu phết bơ lên những cái bánh.
Trong lúc nó phết bơ lên các lát bánh, phết rất nhiều, và nó rất vui thích được nhấm nháp chúng thì Conradin nghe thấy những tiếng ồn ào và những lúc yên lặng - rồi những tiếng kêu the thé và kinh hoàng của bà vú già. Những tiếng kêu khác đưa tới từ nhà bếp, những tiếng kêu kinh ngạc vang vang lên, rồi tới những bước chân vội vã từ bên ngoài tới, và sau một khoảng khắc yên tĩnh, những tiếng khóc nức nở và hơi thở dồn dập của một người nào đang bê một vật nặng.
- Ai sẽ nói việc này cho thằng bé khốn khổ đó? Một tiếng nói thì thào. Tôi sẽ không bao giờ có can đảm nói việc này với nó...
Trong lúc họ bàn bạc về vấn đề thì Conradin phết bơ vào một cái bánh nướng khác.

HẾT

Nguồn: truyen8.mobi/t114345-con-chon-hoi-ma-quy-chuong-2.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận