Trương Đại Quyền miệng hút thuốc lá, phiền não đi tới đi lui, nhìn Hồ Phương nói: ”Cũng chỉ là đứa con gái, nuôi đến lớn thì cũng trở thành con nhà người ta. Ông đây không có tiền, nào có khả năng nuôi được đứa nhỏ. Đúng là đàn bà, suốt ngày chỉ biết khóc, khóc cái rắm, khóc nhiều thì tiền có tới không? Còn khóc nữa có tin ông đây sẽ đánh cô một trận hay không.”
Thân thể Hồ Phương run lên, đưa một tay lên lau nước mắt, nhìn đến đứa con gái đang say giấc ngủ nồng của mình, trong lòng chua sót. Sống ở nhà nghèo, cô vừa sinh ra đứa nhỏ, ngày hôm sau đã phải xuống giường, giống như ngày bình thường không có cái gì tốt để ăn. Trước đó vài ngày, người nhà mẹ đẻ có tới tặng cho cô hai con gà rừng, và ba mươi quả trứng gà, nhưng rồi cũng bị Trương Đại Quyền lấy đi. Cô không đủ sữa cho con bú, thấy con cực kì đói bụng, thì cũng chỉ có thể len lén cho con chấm chút nước gạo qua bữa.
Trương Đại Quyền liếc nhìn bên ngoài: ”Mẹ nó, mưa cả ngày, ông đây không làm được việc gì cả “
Hồ Phương sờ sờ đầu con, có chút khổ sở mở miệng: “Nhà chúng ta nghèo, sợ là không nuôi nổi đứa nhỏ. Cho con đi, chỉ cần con chúng ta sống được tốt hơn, như vậy em cũng nguyện ý, anh nói đôi vợ chồng kia là người đáng tin cậy? “
Trương Đại Quyền không kiên nhẫn nói: “Cô làm như tôi không đau lòng cho con của mình sao? Nếu như tôi có chút tiền, cũng sẽ không con ôm đi cho. Cô nhanh chóng trở về nhà, lấy cuộn vải bông trong số của hồi môn của cô làm bộ quần áo cho đứa nhỏ, tránh đến lúc đó, người ta nhìn tới nó lại ghét bỏ.”
Hà Tiểu Vi từ trên giường tỉnh lại, mở to mắt nhìn chung quanh, thấy mẹ mình đang lật hộc tủ. Hà Tiểu Vi thở dài trong lòng, từ khi cô sinh ra tới nay cũng đã được một tháng, mẹ cô không có sữa, cho dù cô rất đói bụng cũng cố gắng kìm nén chính mình, cô có thể sống đến hiện tại, có đôi khi cũng cảm thấy quả thật là kì tích.
Sống lại lần nữa, nơi sinh trưởng này là thâm sơn cùng cốc ở vùng núi hẻo lánh. Cha của cô đời này có tên gọi là Trương Đại Quyền, người trong thôn nói hắn ta là người xảo trá, là một người có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng. Mẹ của cô lúc vẫn còn đang ở cữ, cũng đã bị hắn đánh hơn hai lần rồi. Cô còn nhớ rõ vào ngày thứ năm sau khi mình được sinh ra, ngày đó cô muốn đi tiểu, không thoải mái liền khóc, Trương Đại Quyền lúc đó uống một chút rượu, ngại phiền, liền túm cô bước đi, còn tuyên bố muốn ném cô tới con sông nhỏ ở đầu thôn, mẹ của cô ngăn cản không cho, liền bị hắn hung hăng đánh cho một trận. Lúc này Hà Tiểu Vi mới thật sự hiểu được, cha của mình kiếp này chính là một kẻ khốn kiếp!
Sau đó mấy ngày, Hà Tiểu Vi phát hiện tên khốn Trương Đại Quyền này lại cũng có thể tới ôm mình, từ khi cô sinh ra đến giờ, cho tới bây giờ cũng không thấy hắn ôm mình. Không chỉ có như thế, cô còn phát hiện đích thực thức ăn của mẹ mình cũng khá lên không ít, mỗi ngày đều có thể ăn trứng gà, còn uống được một lần canh gà. Hà Tiểu Vi khó hiểu trong lòng, tên khốn Trương Đại Quyền này đã đi chỗ nào phát tài.
Hôm nay 20 tháng 6, Hà Tiểu Vi mặc trên người một bộ quần áo mới tinh nhiều màu, được Hồ Phương ôm vào trong ngực.
Trương Đại Quyền xoa xoa tay, thỉnh thoảng nhìn xung quanh ra bên ngoài. Hồ Phương thấy con gái cầm lấy đầu ngón tay mình, trong đầu mất cảm giác, qua hôm nay, đứa nhỏ này sẽ không còn thuộc về mình nữa.
Mười rưỡi sáng, một nam một nữ đi tới Trưong gia.
Trương Đại Quyền toét miệng mà cười, sai Hồ Phương nhanh đi rót trà. Người phụ nữ kia mặc một bộ quần áo kaki màu xanh dương, tóc ngắn, ôm đứa nhỏ nhìn bao quát.
“Em gái à, đứa bé rất xinh xắn, chỉ là hơi gầy một chút”
Hồ Phương bưng trà tới, thấy người phụ nữ ăn mặc rất đẹp, nhìn dáng vẻ nhất định chính là người thành phố, trong lòng khẩn trương, Hồ Phương có chút thấp thỏm, “Chị,………… Chị, mời uống trà………….”
“ Haha……… em gái không cần khẩn trương, ở nhà chị đứng hàng thứ tư, mọi người gọi chị là Tứ Nương. Em gái mau tới đây ngồi”. Vừa nói vừa đưa một cái tay tới kéo Hồ Phương.
Hồ Phương ngồi ở một bên, ôm con gái vào trong ngực, ôm thật chặt, đầu cúi thấp.
Tứ Nương nhìn hai mẹ con một chút nói: “Em gái à, vợ chồng chị đã kết hôn được 10 năm, nhưng vẫn chưa có con, phụ nữ mà không thể sanh con, thì còn gì là phụ nữ. Chị và chồng chị những năm qua đều vì chuyện có con mà làm không biết bao nhiêu việc rồi, ô……. ô…….. Chị bởi vì nhiều năm không thể sinh con, cũng chịu không ít giày vò rồi.”
Hồ Phương nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào, lúc này mới ngẩng đầu lên, lại không biết nên nói cái gì, chỉ đành phải sửng sốt.
“Em gái, em yên tâm, nhà chị có hộ khẩu thành phố, hai vợ chồng chị đều là công nhân, chị lại không thể sinh con, về sau đứa bé này nhất định sẽ trở thành con ruột của hai anh chị, đích thân nuôi nấng, không để cho nó chịu chút uất ức. Em cứ thoải mái giao đứa bé này cho chúng ta đi.“
Lúc trước Hồ Phương còn do dự, nhưng nghe đối phương nói có hộ khẩu thành phố, còn là công nhân, huống chi đối phương không thể sinh con, thì trong lòng đã quyết.
Hồ Phương sờ sờ đầu con gái: ”Chị à, chị cũng nhìn thấy, nhà chúng em nghèo, đứa nhỏ này từ lúc ra đời cho tới nay cũng chưa từng được ăn no, nếu như cha nó có một chút bản lãnh, em làm sao lại cam lòng đem con đi cho…………!”
Tứ Nương thấy Hồ Phương sắp khóc, thở dài, vỗ vỗ bả vai cô: ”Em à, chờ đứa nhỏ lớn lên, chị sẽ cho nó trở lại thăm hai em, mặc kệ như thế nào, hai em cũng là cha mẹ ruột của nó”
“Chuyện này…………. Chuyện này……….”
“Em à, em hãy yên tâm 100%, vợ chồng chị sẽ rất thương yêu nó, nhất định không để nó chịu khổ “
Hồ Phương nín khóc mỉm cười: ”Làm mẹ như em thật không có bản lãnh, không hi vọng sau này nó sẽ biết tới em, chỉ cần nó sống thật khỏe mạnh, thì em yên tâm rồi.”
Tứ Nương lấy từ trong túi ra năm mươi đồng, đưa cho Hồ Phương: “Em gái, em xem, nhìn em thật xanh xao vàng vọt, hãy cầm số tiền này đi mua chút đồ ăn bồi bổ cơ thể thật tốt”.
Hồ Phương thấy số tiền lớn như vậy, vội vàng xua tay từ chối.
“Em gái, em hãy nghe chị nói, chúng ta đều là phụ nữ, là người số khổ, có chồng thương yêu còn may, nếu là loại không có việc làm đàng hoàng, thì sẽ chịu nhiều đau khổ. Ai, em gái à, chị em mình là phụ nữ, quá khổ, người khác không thương yêu thì thôi, nếu tự bản thân mình còn không thương yêu chính mình, còn có ý nghĩa gì nữa? Việc của bản thân là quan trọng nhất, em xem có đúng không a ?” Tứ Nương vừa nói vừa nhét năm mươi đồng vào tay Hồ Phương.
Trong lòng Hà Tiểu Vi chết lặng, cô hiểu được mình chuẩn bị phải ra khỏi nhà. Ở nhà nghèo, cô lại là con gái, ở nơi vùng núi xa xôi này, con gái vẫn là ”hàng lỗ vốn”! Thôi mang đi ra ngoài liền đi ra ngoài đi, ở cái nhà này trừ mẹ mình ra còn có ai chân chính đối xử tốt với mình đây ?
Ở một góc sân, Trương Đại Quyền nhíu mày nói: ”Không phải chứ, thêm chút nữa đi, như thế này quá ít ”
“Còn thiếu? Một trăm đồng còn thiếu? Tao nói này Trương Đại Quyền, ban đầu là mày không có mặt mũi đến tìm bọn tao, nếu như không phải để ý sắc mặt của Mao Nhi, tao nhiều nhất chỉ cho mày năm mươi đồng. Mày cũng là cha của đứa nhỏ, lại cố gắng tìm người mua con gái của mày, mày nói bây giờ mày lấy hay không lấy ?”
Trương Đại Quyền nhanh chóng túm lấy một trăm đồng, ”Một trăm thì một trăm, được rồi, tụi bây cũng đi nhanh lên đi. Nhà tao nghèo, bữa trưa không mời cơm”
Thạch Quý tức giận nhìn Trương Đại Quyền một cái, không thể chịu nổi bộ dạng của hắn, nên lên tiếng châm chọc: ”Trương Đại Quyền, người nào vớ phải mày đúng thật là khổ tám kiếp. Nếu về sau còn muốn bán con, cứ tới tìm tao”
Trương Đại Quyền không thèm để ý: ”Ông đây đã sắp chết đói đến nơi, làm sao còn trông nom gì đến con cái. Đi đi đi, nhanh chóng đi nhanh một chút đi”
Thạch Quý hướng vào phòng kêu Tứ Nương.
Nghe tiếng la bên ngoài của Thạch Quý, Tứ Nương thấy Hồ Phương luyến tiếc đứa con, trong lòng gấp gáp: ”Em gái à, đứa bé giao cho anh chị thôi. Chậm thêm chút nữa, anh chị sợ không ra khỏi núi được”
Hồ Phương rơi nước mắt đầy mặt, không ngừng ôm chặt con gái: ”Bảo nhi, thật xin lỗi, là mẹ không tốt, Bảo nhi……….”
“ Em à………..”
Hồ Phương ngẩng đầu lên, giao con gái cho Tứ Nương: ”Chỉ mong chị quan tâm đến nó. Em……..như vậy em đã cảm thấy hài lòng. Hai anh chị đi nhanh lên đi.”
Tứ Nương ôm lấy đứa nhỏ, vội vội vàng vàng xốc rèm đi ra ngoài. Hồ Phương lập tức xụi lơ ở trên giường gào khóc…………
Đưa hai người kia ra khỏi cửa thôn, Trương Đại Quyền ngâm nga điệu hát dân gian chầm chậm đi về nhà, tính toán trong lòng ngày mai sẽ đi lên trấn trên mua bình rượu để uống, thuận tiện đến sòng bạc thử thời vận.
Ra khỏi thôn, Thạch Quý nhổ nước bọt nói, ”Phi, Trương Đại Quyền này, cho hắn một trăm đồng hắn còn chê ít, ông đây làm nghề này mấy năm, còn chưa gặp qua người nào chủ động bán con mình. Tứ Nương, em hãy chăm sóc đứa nhỏ này cẩn thận mấy ngày tới, quá gầy, bán ra không có giá tốt”
“Ơ, đứa nhỏ này, mày nhìn tao làm gì? Cha mày muốn bán mày cho tao, về sau mày không thể trở về nhà được nữa. Nhưng mày hãy yên tâm, Thạch Quý tao nhất định sẽ tìm cho mày một gia đình tốt, hahaha…………….”
Tứ Nương đưa tay nhéo Thạch Quý một cái, ”Mau mau đi, bị người khác nghe thấy. Em không muốn ngồi tù với anh đâu.”
Hà Tiểu Vi khóc không ra nước mắt, cô vậy mà lại bị người cha vô lương tâm kia bán cho bọn buôn người.