Cuồng Đồ Tu Tiên Chương 181 : Tạp tràng. (2)

Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
Chương 181: Tạp tràng. (2)

Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm











- Bát thiếu gia cũng rất đơn bạc đây này.
Lông mày Phong Tứ nương lộ vẻ phong tình, tay nhẹ nhàng liền chạm được vào phía dưới, đôi mắt to của nàng có chút nhắm lại. Phảng phất như hưởng thụ nhiệt độ truyền tới từng đầu ngón tay.

Tưởng tưởng một hồi, cả hai hận không thể quần nhau một trận, thế nhưng chính vào lúc này lại có một nha đầu hấp tấp chạy từ bên ngoài vào.

- Phong lão bản, Phong lão bản…
Tiểu nha đầu hấp tấp xông vào, vừa nhìn thấy động tác của hai người không khỏi cúi đầu xuống.

- Chuyện gì?


Phong Tứ nương giận tái mặt đi, nàng chờ đợi lâu như vậy, chuẩn bị lên đỉnh Vu Sơn cùng Bát thiếu gia thì lại bị người khác quấy rầy vào thời khắc mấu chốt.

- Bên ngoài có một đám quân sĩ nhao nhao nói muốn tìm Bát thiếu gia.

Tiểu nha đầu nói xong lại nhìn trộm, chỉ thấy tay bà chủ còn không rời bỏ được. Thật sự không thể tưởng tượng nha, mỗi người đều biết Phong lão bản chán ghét nam nhân, nàng căn bản không khuất phục đối với những nam nhân kia. Thực rất khó tưởng tượng Phong lão bản lại chủ động tóm lấy phần phía dưới của nam nhân mà không nỡ buông tay.

- Quân sĩ tìm ta?
Diệp Không chay màu, chẳng lẽ là Liễu Trường Thanh mang theo thân binh trở về thành?

Chẳng qua kết quả hiển nhiên không phải như vậy, tiểu nha đầu nói tiếp:
- Những quân sĩ kia đều vô cùng hùng hổ, hơn nữa bộ dáng hung thần ác sát. Tên đầu lĩnh quân sĩ còn nói âm dương quái khí, bọn hắn dốc sức liều mạng ở bên ngoài, còn Bát thiếu gia lại chỉ biết tìm nữ nhân hoan lạc trên giường…

Nói như vậy chắc chắn không phải Liễu Trường Thanh, loại ngôn ngữ như vậy hiển nhiên vô cùng kiêu ngạo. Chẳng qua Diệp Không nghĩ mãi vẫn không hiểu được là ai dám vuốt râu hùm của chính mình, muốn tìm chính mình gây phiền toái?

Gần đây Diệp Vũ rất hãnh diện, trước đây ở Nam Đô thành không ai chào đón hắn. Về sau hắn thương lượng cùng Diệp Văn đi tới quân doanh, vốn còn lo sợ Diệp Uy sẽ cho bọn họ nếm mùi đau khổ.

Thật không ngờ, Diệp Uy làm người coi như không tệ, rất chiếu cố đối với người trong nhà. Không tới vài ngày liền phái bọn họ đi đến Dực Hổ doanh làm thiên tướng.

Dực Hổ doanh là bộ đội khủng bố nhất của Diệp gia, tên gọi cũng như thực chất, mỗi một binh lính đều được trang bị một con Dực hổ. Trong lúc chiến đấu cưỡi mãnh hổ chém giết quân địch, tung hoành sa trường, vô cùng uy phong.

Mỗi lần chiến tranh, chỉ cần Dực Hổ doanh vừa xuất mã nhất định đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Địch nhân nghe tới đều sợ vãi *** ra, năm đó Diệp Hạo Nhiên tạo nên Dực Hổ doanh, trận chiến đầu tiên giết cho Man tộc phải trốn một hơi tám trăm dặm. Hô Luân Đại Hãn bị sửng sốt mà chết, đó là trận chiến thành danh của Dực Hổ doanh.


Cho nên Dực Hổ doanh là biểu tượng của uy lực và tôn nghiêm Diệp gia. Địa vị trong quân giống như một cột chống trời, vô số quân sĩ tưởng tượng một ngày nào đó được cưỡi Dực Hồ, mặc áo choàng màu đỏ kia.

Chẳng qua Dực Hổ doanh cũng không phải dễ dàng gia nhập như vậy, ngoại trừ võ công cùng thể chất phải trải qua sàng lọc thì điều quan trọng hơn chính là tự mình phải bắt được một con Dực Hổ.

Tuy rằng Dực Hổ là linh thú hạ phẩm cấp thấp thế nhưng vẫn có chút linh trí, nó chỉ đi theo người hàng phục nó. Nếu như người khác giúp ngươi bắt, vậy đừng mong con Dực Hổ đó nghe lời ngươi.

Sau khi đệ tử Diệp gia trưởng thanh đều phải đi bắt một con Dực Hổ, đó là điều Diệp Hạo Nhiên hy vọng về sau hậu bối của hắn có thể khống chế được Dực Hổ doanh.

Năm đó Diệp Văn tự mình thu phục một con cuối cùng cũng có chỗ dùng tới, còn Diệp Vũ không ai quan tâm, chẳng qua dưới sự trợ giúp của ca ca cho nên cũng lấy được một con. Hơn nữa được Diệp Uy chiếu cố nên hai huynh đệ trực tiếp mang theo Dực Hổ của mình vào làm thiên tướng trong Dực Hổ doanh.

Thăng chức nhanh như vậy còn sợ không có chiến công sao? Chỉ cần đánh mấy trận, tích lũy công huân, danh dự bị mất từ trước đều được lấy lại, quét đi sỉ nhục tại Nam Đô thành lúc trước.

Hai huynh đệ vô cùng tự tin, hôm nay bọn họ nhận được nhiệm vụ là áp tải lương thảo về thành. Ở trên nói lương thảo bị Man tộc cướp nên quân Diệp gia định ra mưu kế, nhóm lương thảo này ra khỏi thành xong, Dực Hổ doanh sẽ lặng lẽ theo đuôi. Chỉ cần Man tộc xuất hiện liền giết bọn chúng không còn mảnh giáp.

Vỗn Diệp Vũ cũng không muốn tìm Diệp Không gây sự, hắn thầm nghĩ mang một đội ngũ Dực Hổ trở lại Diệp phủ, để cho những huynh đệ cùng phu nhân mắt chó kia nhìn xem, Diệp Vũ ta đã trở lại, sớm muộn gì ta cũng thành người cao tầng. Hiện giờ ta đã là thiên tướng của Dực Hổ doanh, các ngươi coi chừng ta một chút, nếu như dám nghị luận chuyện mẹ ta hư hỏng ở sau lưng, sớm muộn ta cũng sẽ thu thập các ngươi!

Diệp Vũ vốn muốn trở lại dương oai diễu võ, thế nhưng lần này về lại nghe được một tin tức, nói mẹ của hắn gặp chuyện không may, lại còn có quan hệ với Diệp Không nữa.

Trên đời này không có chuyện gì kín cả, từ khi Diệp Không dùng việc này hù dọa Cửu phu nhân xong liền chậm rãi truyền ra ngoài. Cửu phu nhân vốn ưa thích nói chuyện người nhà sau lưng cho nên rất nhanh truyền khắp Diệp phủ. Vì cái gì Nhị thái thái gặp chuyện không may, đó là bởi vì nhi tử của nàng đắc tội ôn thần!

Diệp Vũ nghe vậy vô cùng giận dữ, Diệp Không, huynh đệ chúng ta bị người lăng nhục đã đành, mẹ ta đã mang ta đi nhận lỗi với ngươi, đã như vậy mà ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt, khiến cho mẹ của ta bị mất mặt như vậy, lại làm hai huynh đệ ta nhận đủ khuất nhục, lão tử liều mạng với ngươi!

Sau khi nghe ngóng, biết rằng ngoài Bát thiếu gia cùng mẹ hắn còn có Tiểu Hồng đều đi Tàng Xuân Lâu xem cuộc vui. Nghe tới hai từ Tiểu Hồng, hắn càng thêm giận dữ trong lòng, mối thù đoạt vợ giết mẹ… lão tử chơi đùa với ngươi!

- Xem kịch sao, lúc này là lúc nào rồi còn xem kịch? Lão tử ở bên ngoài đánh trận dầm sương dãi nắng, còn các ngươi chỉ biết hưởng thụ, ôm đàn bà xem kịch, gọi ôn thần ra cho ta, hắn không phải quả hồng chứ, vì sao không đi đánh Man tộc? Chỉ biết bò trên người nữ nhân, nếu không ra ta sẽ hủy Tàng Xuân Lâu của ngươi đi.

Diệp Vũ mang theo mười thủ hạ, trong tay mỗi người đều có một đầu Dực Hổ, cả đám xông vào Tàng Xuân Lâu đùa giỡn, quát to bốn phía.

Nam ca sỹ chính đang hát kia tranh thủ thời gian tiến lên cười:
- Không biết là quân gia… tất cả mọi người đều là người trong nhà… xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

- Ai là người một nhà với ngươi? Lăn ra chỗ khác!
Diệp Vũ tung một cước đá Hạo Nam Ca rớt xuống đài.

Những diễn viên này đều là người biết võ công, Hạo Nam Ca lăng thân hình trên không, khó khăn lắm mới hạ xuống hai cái bàn lớn của khách quý dưới đài.

Diệp Vũ khó chịu, ngươi là người hát, bảo ngươi lăn xuống thì ngươi phải lăn xuống, ngươi tưởng lão tử đang nói giỡn sao?

- Đi!
Diệp Vũ vỗ một đầu Dực Hổ bên cạnh, ngón tay chỉ vào Hạo Nam Ca dưới đài.

- Ngao!
Đầu Dực Hổ gào lên một tiếng, bộ lông vàng óng ánh lộng lẫy, đôi cánh bằng thịt chấn động bay xuống dưới đài như một trận gió lớn.

Nguồn: tunghoanh.com/cuong-do-tu-tien/chuong-181-OeLaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận