Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
Chương 185: Tâm ma. (1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Không vô cùng vui mừng, hắn không nghĩ tới giết chết một tu sĩ Man tộc lại đạt được chuyện tốt như vậy. Loại đan dược thế này, cho dù đệ tử đại phái cũng chỉ được cung ứng số lượng nhất định, đối với một tán tu như Diệp Không lại vạn phần trân quý.
Đám tán tu mông muội muốn gia nhập môn phái tu tiên cũng vì đan dược là nguyên nhân rất lớn. Không có đan dược cùng có đan dược khác hẳn nhau, có đan dược cung ứng, tốc độ tu luyện nhanh hơn gấp đôi so với tán tu.
Kinh mạch bị căng ra phảng phất như đường được mở rộng, xe cộ chạy trên đường nhanh hơn rất nhiều. Tốc độ linh khí chuyển hóa giống như đi xe trên đường cao tốc, đây là chuyện mà trước kia Diệp Không chưa từng trải nghiệm qua.
- Đan dược này quả nhiên thần kỳ, nếu có đan dược cung ứng thường xuyên, tốc độ tu luyện Ngũ Hàng Thăng Tiên Kinh cũng nhanh hơn rất nhiều.
Ba ngày sau, Diệp Không tỉnh lại trong sự vui sướng sau khi luyện hóa linh khí xong, bởi vì hắn cảm giác được hiệu quả của Tạo Hóa đan đã giảm yếu đi rất nhiều.
- Chỉ là thời gian của dược hiệu duy trì quá khó khăn, một khỏa chỉ có thể dùng trong ba ngày.
Diệp Không có chút không nỡ mở lọ đan được ra, trong này có năm mươi khỏa cũng chỉ sử dụng một trăm năm mươi ngày mà thôi.
Hoàng Tuyền lão tổ vẫn mân mê Tỳ Bà châu như cũ nói:
- Đây chỉ là loại đan dược rác rưởi, nhất định kỹ thuật của người luyện chế cùng tài luyện không tốt cho nên chỉ luyện ra thứ thấp kém trong hạ phẩm. Năm đó, nếu ai dám biếu ta loại đan dược này, ta nhổ vào mặt hắn.
- Rồi rồi, ngươi nói lời này đã tám trăm lần rồi, hổ lạc đồng bằng bị chó nhờn, phượng hoàng rụng lông không bằng ga, hiện giờ ai biếu đan dược cho ngươi? Thật là nằm mơ.
Diệp Không tức giận phản bác lại hắn.
- Thôi đi… tiểu tử rách nát. Loại đan dược rác rưởi này cũng coi như bảo bối, phải biết rằng Tạo Hóa đan cũng phân chia phẩm cấp. Chờ về sau ngươi ăn trung phẩm hoặc thượng phẩm Tạo Hóa đan sẽ biết cách biệt một trời một vực.
Diệp Không nghe vậy không khỏi sáng ngời đôi mắt. Hắn vui vẻ tới bên cạnh Hoàng Tuyền lão tổ, giữ chặt cánh tay hắn cười cầu tài:
- Lão tổ… lão tổ tuổi trẻ đẹp trai, không bằng….
- Dừng lại!
Hoàng Tuyền lão tổ đương nhiên biết hắn muốn nói cái gì, gạt tay Diệp Không sang một bên mắng:
- Ngươi đừng nói những lời buồn nôn nữa, lão tổ ta sẽ không giúp ngươi luyện chế Tạo Hóa đan đâu. Ngoại trừ tài liệu đan dược cùng tỷ lệ ra còn cần có dược đỉnh, cũng không dễ dàng luyện như loại Tích Cốc đan.
Nghe Hoàng Tuyền lão tổ nói vậy, Diệp Không không khỏi đau khổ:
- Bình này ăn xong là hết rồi.
- Đó cũng là chuyện không cách nào thay đổi, ai bảo ngươi là tán tu?
- Nếu như có thể gia nhập đại phái tu tiên thì thật tốt.
Trong mắt Diệp Không tràn ngập sùng bái đối với môn phái tu tiên.
Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã qua đi năm tháng. Cuối cùng cũng ăn xong khỏa Tạo Hóa đan cuối cùng.
Suốt thời gian nửa năm qua, Diệp Không cũng mấy lần xuất quan ra ngoài đi dạo với Tiểu Hồng cùng Lô Cầm, thỉnh thoảng đi tới Tàng Xuân Lâu chơi. Một bên tu luyện một bên hưởng thụ sinh hoạt, cảm giác vô cùng tiêu dao.
Biên quan vẫn không có gì đổi mới, quân Diệp gia không vội vã tấn công. Man tộc cũng không vội vàng vì đằng sau còn vài bộ lạc chưa chinh phục được, cho nên mọi người vừa đánh vừa ngừng, vừa ngừng vừa đánh, cuối cùng hết một ngày.
- Lão tổ, ta ăn xong Tạo Hóa đan rồi. truyện copy từ tunghoanh.com
Diệp Không thu hồi một đám linh khí, mở mắt nói.
- Ăn xong thì ăn xong, cho tới bây giờ ngươi vẫn không đột phá dược Luyện Khí kỳ tầng bốn, chỉ có thể tiếp tục tu luyện.
Hoàng Tuyền lão tổ vẫn đang suy nghĩ về hạt châu kia.
Trải qua nửa năm luyện hóa, linh khí của Hoàng Tuyền lão tổ đã bị Diệp Không luyện hóa bảy tám phần, đi tới giai đoạn tầng ba đỉnh phong.
Diệp Không ảo não nói:
- Nếu có thêm mười, hai mươi khỏa Tạo Hóa đan thì nhất định ta có thể xông tới tầng bốn!
Hoàng Tuyền lão tổ mắng:
- Tiểu tử, ngươi còn muốn thế nào nữa? Nếu không phải thu hoạch được ngoài ý muốn thì những linh khí kia đủ để ngươi luyện hóa trên một năm. Hiện giờ thời gian giảm còn một nửa, tốt nhất trong khoảng thời gian này ngươi nên an tâm luyện hóa đi!
- Đã biết.
Diệp Không bất đắc dĩ đáp trả. Hoàng Tuyền lão tổ nói cũng đúng, cái này vốn là thu hoạch ngoài ý muốn, có thu hoạch không tệ là được rồi, chẳng nhẽ còn muốn lấy Tạo Hóa đan ăn như đường?
Tuy rằng nghĩ như vậy thế nhưng Diệp Không đã có thói quen luyện hóa linh khí. Hiện giờ nhớ lại tốc độ hồi trước cũng cảm giác không thích ứng, trong lòng hắn lại muốn đi phường thị thêm vài phần, cuối cùng không cách nào an tâm tu luyện.
Kiên trì thêm mấy ngày, rốt cục Diệp Không đứng dậy, bực bội nói:
- Không được, tu luyện không vào.
- Ngươi bình tĩnh một chút, phải kiên nhẫn, ngươi như vậy rất dễ tẩu hỏa nhập ma.
Hoàng Tuyền lão tổ nói.
- Tâm tình ta bị ngột ngạt, không thể tiếp tục tu luyện được nữa. Những linh khí kia căn bản không nghe theo ta điều động!
Diệp Không vò đầu bứt tai.
- Xem bộ dáng hiện giờ của ngươi quả thật là rất bực a!
Hoàng Tuyền lão tổ tức giận mắng một câu, sau đó bình tĩnh nói:
- Xem ra ngươi đã có tâm ma.
Tâm mà là cái gì? Đó là một thứ rất khó giải thích, có thể là chấp niệm, cũng có thể là một loại cảm giác, còn có thể là một thói quen.
Tóm lại, đã trôi qua mấy vạn năm, không có một ai nói được rõ ràng, cái thứ này giống như tình yêu, biết rõ những nữ nhân khác xinh đẹp hơn người trong lòng. Thế nhưng nếu phải lựa chọn, ngươi vẫn lựa chọn người trong lòng mình, dù biết sau này sẽ hối hận nhưng trước mặt lại không cách nào kiềm chế, đó chính là tâm ma.
Tâm ma có hai cách giải quyết, một loại là dùng ý chí cường đại để vượt qua tâm ma, một cách khác là dựa theo tâm ma làm việc nó mong muốn, cuối cùng tâm ma sẽ tự triệt tiêu.
Nhìn dáng vẻ bực bội của Diệp Không, Hoàng Tuyền lão tổ thở dài một hơi, nói:
- Ngươi đừng vội tu luyện, xuất quan buông lỏng vài ngày, nếu vẫn không thể an tâm tu luyện… Vậy đi tới phường thị của Man tộc xem một chút.
- Cũng tốt.
Diệp Không gật đầu, rút linh thạch ra khỏi mắt trận pháp, xuất quan thêm lần nữa.
- Không nhi, có tin tức tốt, An Đô truyền đến tin tức, nói hoàng thượng đã xuôi, chuẩn bị phóng xuất tướng quân trở về.
Vừa mới xuất quan, Trần Cửu Nương vô cùng vui vẻ nói cho Diệp Không tin tức tốt này.
Bởi vì Diệp Không cường thế cho nên tất cả các phu nhân đều không dám hờ hững đối với Trần Cửu Nương. Cho nên nàng luôn biết rõ trước tiên loại tin tức bí mật như này.
- A, tin tức tốt quá.
Từ khi Diệp Hạo Nhiên đi An Đô, đã bốn năm rồi Diệp Không chưa gặp lại cha mình.
Nghĩ tới những lúc Diệp Hạo Nhiên vắt hết óc để dạy võ công cho mình, giờ nhận được tin tức khiến Diệp Không không khỏi có chút thổn thức.
- Mặc dù chịu nhiều đau khổ nhưng như vậy mới thành châu ngọc.
Mỗi khi Diệp Không nhớ lại câu nói ấy đều lắc đầu thở dài, lúc đó đối với hắn là đả kích cỡ nào. Mà bây giờ cho dù cao thủ võ lâm cũng không ngăn cản được một kích bình thường của hắn.