Cuồng Vọng Phi Nhân Tính Chương 2


Chương 2
Cô nhi viện

Phương Mộc nhận lấy tờ hóa đơn từ quầy giao dịch trong ngân hàng, trên đó ghi rõ 800 tệ đã được chuyển vào số tài khoản này. Phương Mộc nhìn lướt qua rồi tiện tay xé nát, vứt vào thùng rác.

Đi ra khỏi cửa ngân hàng, Phương Mộc nhìn đồng hồ, đã sắp 3 giờ rồi. Anh do dự một lát, quyết định

không về trụ sở Công an tỉnh. Thà ở bên ngoài đi loanh quanh còn hơn là quay về

văn phòng ngồi uống nước trà đến tận 5 giờ.

Lên xe, Phương Mộc mới

phát hiện ra, đột nhiên có hai tiếng đồng hồ dư thừa khiến anh cảm thấy hơi mơ

hồ, đi đâu bây giờ. Anh đặt tay lên vô lăng, ánh mắt hướng về phía tòa cao ốc

đứng sừng sững đằng xa. Những tòa kiến trúc đồ sộ lạnh lùng màu sắc trầm tối

lúc này đây đang ẩn hiện trong màn sương mù dày đặc màu trắng xám, bầu trời như

thể sà xuống thấp hơn mọi ngày, dường như đang từ từ ép lấy những giọt nước

cuối cùng của thành phố này.

Bất giác, Phương Mộc

nghĩ đến một loại hoa quả, vừa ngọt tươi lại vừa giòn, dễ vỡ. Anh thu ánh mắt,

khởi động xe.

Nửa giờ đồng hồ sau, xe

dừng lại ở bên con đường nhỏ vùng ngoại ô. Phương Mộc nhảy xuống xe, đi đến

trước một cánh cửa bên đường. Đây là một khu khuôn viên rộng 800 mét vuông, qua

hàng lan can sắt, có thể nhìn thấy một tòa nhà hai tầng đứng sừng sững giữa

khuôn viên. Trong sân bị chia cắt thành mấy khu, khoảng đất rộng đối diện với

tòa nhà đặt hai chiếc xích đu và mấy cái ghế xi măng dài. Mấy đứa trẻ chừng

năm, sáu tuổi đang đuổi nhau chạy thục mạng. Một người phụ nữ ngoài bốn mươi

đang ôm một đứa bé mới chỉ mấy tháng tuổi, vừa sưởi nắng – thứ ánh nắng không

hề tồn tại, vừa thấp thỏm lo lắng trông chừng lũ trẻ đang chạy qua chạy lại

quanh chân chị.

Phía hai bên mảnh đất

trống là vùng trồng hoa và rau, trông ngay ngắn thẳng hàng. Lá xanh phối màu

với hoa tươi và quả, trông tràn trề nhựa sống. Mặc dù dưới sắc trời vàng vọt

này vẫn khiến con người ta cảm thấy sự vui vẻ tự đáy lòng. Phương Mộc tay nắm

lấy song sắt lan can, trên mặt bất giác nở nụ cười.

Nơi khóe mắt chợt xuất

hiện một bóng hình nhỏ bé. Phương Mộc quay sang, nhìn thấy một đứa bé khoảng 10

tuổi cũng đang có tư thế giống y như anh, tay nắm lấy song sắt lan can, nhìn

dõi vào phía trong.

Đứa bé nhận ra Phương

Mộc đang quan sát nó, cũng quay sang. Đó là một bé trai, tóc hơi xoăn, da trắng

trẻo, nhưng toàn thân nhem nhuốc. Trên người nó mặc một bộ đồng phục bẩn thỉu,

một chiếc cặp sách đeo xệch xẹo trên lưng. Phương Mộc cười thân thiện với nó:

“Tan học rồi à?”

Cậu bé hoảng hốt né

tránh ánh mắt của Phương Mộc, một lát sau, lại lén nhìn Phương Mộc. Phương Mộc

cảm thấy buồn cười, quay hẳn mặt sang nhìn nó thật kỹ. Đứa bé càng trở nên lúng

túng, nó đỏ mặt quay mặt đi, trên chóp mũi bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Dáng vẻ căng thẳng của

thằng bé khiến Phương Mộc cảm thấy rất thân thiết. Anh quyết định trêu nó.

Phương Mộc nhìn lướt qua cặp sách của nó, đột nhiên nghiêm mặt hét lên: “Hạ

Kinh, cháu đã làm xong bài tập chưa?”

Thằng bé giật mình, nó

lùi lại một bước, nhìn Phương Mộc từ đầu xuống chân, trong mắt tràn ngập sự nghi

hoặc, “Chú… chú… sao lại biết..”

Phương Mộc cười, “Đương

nhiên là chú biết rồi!”

Đứa bé sợ hãi nhìn

Phương Mộc, đột nhiên như bừng tỉnh, bỏ cặp sách xuống, ở phía mé bên cặp sách

có viết hai chữ “Hạ Kinh” bằng mực đen.

“Thì ra chú nhìn thấy

cái này!” Cậu bé toét miệng cười, thế nhưng, nụ cười đó lại giống như đang giễu

cợt người bạn của mình, “Thực ra, cháu không phải là Hạ Kinh.”

Nói xong, cậu bé quay

người bỏ chạy.

Phương Mộc ngẩn người,

định mở miệng, liền nghe thấy phía sau có người gọi anh.

“Cảnh sát Phương, cậu

đến rồi à?”

Phương Mộc quay người,

đó là người phụ nữ trung niên đang ôm đứa trẻ, chỉ nhìn theo hướng thằng bé

chạy, “Sao, cậu quen nó à?”

“Ơ?” Phương Mộc rất kinh

ngạc: “Chị Triệu, đứa bé đó không phải ở đây sao?” Chị Triệu lắc đầu, “Không

phải! Cũng không biết là con cái nhà ai, rất hay chạy đến đây, mà lại không

vào, cứ đứng ở ngoài nhìn thôi. Tôi ra để trò chuyện với nó, nó liền chạy

biến.”

“Ồ.” Phương Mộc như đang

suy nghĩ, gật gật đầu, “Thầy Châu[1] có nhà không hả chị?”

[1] Ở Trung Quốc, khi

muốn xưng hô tôn trọng, tôn kính, hay gọi là thầy, không phải nhất định người

đó phải làm nghề giáo.

“Có!” Chị Triệu chỉ tay

vào sân phía sau lưng, “Thầy đang làm việc trong vườn rau, để chị đi gọi thầy

nhé?”

“Không cần đâu ạ!”

Phương Mộc vội nói: “Em tự đến đó.”

Một ông lão tóc bạc

trắng, xắn ống quần, ngồi xổm trong vườn rau, đang cặm cụi làm việc, đôi tay

dính đầy đất. Nghe thấy tiếng bước chân, ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt ông lập

tức rạng rỡ hẳn lên.

“Cậu đến đấy à?”

“Vâng, chào thầy Châu!”

Phương Mộc ngồi xổm xuống cạnh ông. “Thầy đang làm gì đấy ạ?”

“Hà hà… xới đất cho

cây giống.”

“Đây là giống cây gì ạ?”

“Dâu tây, tự mình trồng,

hương vị sẽ khác. Lần trước chẳng phải cậu đã được nếm thử rồi sao, ngon đấy

chứ?”

Trong miệng Phương Mộc

lập tức trào lên thứ mùi vị chua chua, ngọt ngọt, cậu nuốt nước bọt, “Cũng được

ạ, chỉ có điều hơi chua một chút.”

“Ha… ha… ha…” Thầy

Châu cười vang, “Quả cậu ăn được coi là rất ngon rồi đấy. Bọn nhóc này, không

đợi cho kịp chín đã hái rồi.”

Ông gắng gượng đứng dậy,

có thể nhận thấy, do ngồi xổm quá lâu, chân bị tê. Phương Mộc vội đỡ ông.

“Ôi, không sao! Tay tôi

đầy đất bẩn, không khéo lại làm bẩn quần áo cậu mất.” Phương Mộc không thả tay

ra, cứ thế dìu ông ngồi xuống ghế xi măng. Thầy Châu duỗi thẳng đôi chân, tay

phải liên tục xoa bóp đùi, phát ra những tiếng kêu rên khe khẽ.

“Thầy Châu, chân thầy

khó chịu ạ?”

“Thời kỳ Cách mạng văn

hóa bị trúng đạn, thời tiết thay đổi là lại đau nhức. Ồ, cảm ơn cậu!” Thầy Châu

đón lấy điếu thuốc lá Phương Mộc mời, châm thuốc, hít một hơi thật sâu, rồi

khoan khoái nhả khói.

Phương Mộc cũng châm một

điếu thuốc, vừa hút vừa nhìn đứa trẻ đang nô đùa chạy nhảy không biết mệt mỏi ở

khoảng đất trống.

“Chiều hôm nay cậu không

đi làm sao?” Thầy Châu hỏi.

“Dạ, em đến ngân hàng

chuyển khoản cho các bé. Dù sao về cũng không có việc gì, nên đến đây thăm mọi

người.”

“Ừ!” Thầy Châu ném đầu

mẩu thuốc lá, quay sang nói nghiêm túc với Phương Mộc: “Tôi thay mặt Á Phàm cảm

ơn cậu!”

“Là điều nên làm thầy

ạ!” Phương Mộc vội nói: “Một mình thầy gánh vác cả cô nhi viện lớn ngần này,

cũng thật khó khăn vất vả cho thầy!”

Thầy Châu cười, lại hỏi:

“Vẫn giữ bí mật cho cậu à?”

“Vâng.” Phương Mộc gật

đầu, “Cho đến khi cô bé học xong, tìm được việc làm mới thôi. Hiện nay lương

của em không được cao, hàng tháng chỉ có thể để ra được chừng này. Nhưng nếu Á

Phàm cần tiền, thầy hãy thông báo cho em bất kỳ lúc nào thầy nhé.”

“Tôi có thể biết…”

Thầy Châu cân nhắc câu chữ, “Sao cậu lại muốn trợ cấp cho Á Phàm? Sao lại chỉ

mình Á Phàm?”

Trời ơi! Hot quá!

Phương Mộc nhìn đám khói

thuốc đang bay lên, hồi lâu, cậu cúi đầu: “Em xin lỗi!”

“Khà khà… Không có

gì!” Thầy Châu vỗ vỗ vai cậu, “Ai cũng có bí mật riêng của mình. Cậu giúp đỡ Á

Phàm đương nhiên là không có ác ý. Khà khà, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã

đến!”

Nhìn ra phía cửa, thấy

một cô bé lưng đeo cặp sách đang bước vào. Phương Mộc hơi hoảng loạn, đứng dậy

định đi, lại bị thầy Châu giữ lại: “Nó chưa gặp cậu bao giờ, sợ gì chứ?”

Ông vẫy vẫy tay với Á

Phàm, “Liêu Á Phàm!”

Liêu Á Phàm chợt đứng

sững lại như bị giật mình hoảng sợ, nhận ra là thầy Châu gọi, liền ngoan ngoãn

đi đến.

“Cháu chào thầy Châu!”

Liêu Á Phàm hơi khom lưng chào thầy Châu, rồi lại hướng ánh mắt về phía Phương

Mộc, không biết nên xưng hô như thế nào, bèn gật đầu chào anh. Phương Mộc nheo

mắt lại, khẽ gật đầu.

“Tan học rồi à?” Thầy

Châu cười, nheo mắt nhìn Liêu Á Phàm, “Đã làm xong bài tập chưa?”

“Cháu đã làm xong lúc ở

trường rồi ạ!” Liêu Á Phàm đứng thẳng trước mặt thầy Châu, một bàn tay liên tục

vân vê dây đeo cặp sách.

“Ừ, cháu ngoan! Tối cháu

nhớ giúp Tiểu Dũng ở tầng 1 ôn luyện môn toán nhé. Ồ, phải rồi, cháu có thích

chiếc cặp sách mới này không?”

Liêu Á Phàm nở nụ cười e

thẹn: “Cháu thích lắm ạ!”

“Ha ha, vậy thì tốt!

Cháu mau về phòng nghỉ ngơi đi!”

Liêu Á Phàm đỏ bừng mặt,

vâng một tiếng rồi quay người bước thật nhanh thật khẽ. Nhưng cô không trở về

phòng như lời dặn dò của thầy Châu, năm phút sau, cô đã bê một chậu to đầy

khoai tây ra sân và bắt đầu gọt vỏ từng củ một.

Tính ra Liêu Á Phàm chắc

cũng đã mười sáu tuổi rồi. Gương mặt cô giống y hệt mẹ mình, không cần phải

chăm chú nhận diện, Phương Mộc đã có thể nhận ra khuôn mặt của Tôn Mai năm đó

qua ánh mắt Liêu Á Phàm. Chỉ có điều, nét mặt cô thể hiện sự trầm tĩnh thờ ơ,

mang theo sự u buồn cô độc hiếm thấy trên khuôn mặt của các thiếu nữ đồng trang

lứa. Khi những cô gái khác đều đang ở nhà ăn vặt, xem ti vi, lên mạng chat thì

cô lại đang gọt vỏ một chậu khoai tây to để chuẩn bị cho bữa ăn tối của mấy

chục người. Qua động tác thành thục của cô, có thể nhận thấy, Liêu Á Phàm

thường xuyên làm loại công việc nặng nhọc này. Nghĩ đến đây, Phương Mộc cảm

thấy khẽ nhói đau. Dù sao, cậu cũng liên quan tới việc Liêu Á Phàm bị cướp đi

tuổi thơ.

Đôi khi, động tác của

Liêu Á Phàm chợt dừng lại, cứ thế cầm dao và khoai tây, ngẩn người nhìn về phía

trước mấy mét, mấy giây sau lại cúi đầu ra sức gọt vỏ. Rồi tiếp đến lại ngẩn

người lần nữa. Có lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phương Mộc đang chăm chú nhìn

mình, Phương Mộc cười với cô, nhưng cô không đáp lại mà bối rối cúi đầu.

Bọn trẻ con sau khi tan

học đã lần lượt trở về cô nhi viện, trong sân bắt đầu trở nên ồn ào huyên náo.

Bọn trẻ đủ các độ tuổi, có đứa khỏe mạnh, có đứa tàn tật đang đi đi lại lại

trong sân hét gọi nhau. Có đứa kể chuyện xảy ra ở trong trường, có đứa đang ra

sức đòi lại cái kẹo bị lấy mất ban sáng, còn có cả đứa bé nước mũi nước dãi

chảy đầm đìa đang ngồi cười ngẩn ngơ dưới chân tường.

Liêu Á Phàm đã gọt vỏ

xong toàn bộ số khoai tây, cô bê chậu lên bước vào khu nhà nhỏ. Cột ống khói

trên mái nhà nhỏ đang phun ra những luồng khói đen càng lúc càng dày đặc. Loáng

cái, trong sân bắt đầu tỏa ra mùi hương thơm của món khoai tây xào rau cải

thảo. Thầy Châu phủi phủi đất trên tay, “Tiểu Phương, ở lại ăn cơm nhé, mặc dù

rất đạm bạc nhưng cũng là hương vị khác lạ.”

Phương Mộc lắc đầu, anh

không thể tưởng tượng ra việc ngồi ăn cùng bàn với Liêu Á Phàm sẽ gượng gạo đến

nhường nào. Mặc dù cô hoàn toàn không biết mặt người đã được mẹ cô cứu hai lần,

cũng không nhớ được khung cảnh cô như công chúa đứng ở hành lang ký túc xá nam

sinh số 2, có một người nam sinh nào đó vội vã đi lướt qua không mảy may động

lòng. Nhưng Phương Mộc vẫn không thể thuyết phục mình có thể dùng tâm thái của

một người quyên góp tiền để đối diện với cô gái này.

Đúng lúc cậu đang định

tìm lý do để từ chối khéo, di động vang lên thật đúng lúc.

“Phương Mộc, cậu đang ở

đâu vậy?” Giọng Biên Bình rất gấp gáp.

“Ở bên ngoài, sao vậy

ạ?”

“Trong vòng 15 phút nữa,

cậu phải đến ký túc xá xưởng sản xuất giấy, khu Khoan Điền.”

Phương Mộc đang định hỏi

tình hình cụ thể, Biên Bình đã tắt máy. Cậu không dám lãng phí thời gian, vội

vàng chào tạm biệt thầy Châu rồi nhảy lên xe Jeep, bấm còi ủ, lao nhanh trên

đường.

Khu Khoan Điền là khu

trung tâm cũ của thành phố này, đã từng là nơi tập trung các cơ quan xí nghiệp

ngành công nghiệp nặng. Trước khi ý thức bảo vệ môi trường được đặc biệt quan

tâm trong thành phố, nơi đây đã từng rất phồn hoa. Theo quy hoạch mở rộng liên

tục di dời công xưởng của thành phố, khu Khoan Điền dần dần biến thành một góc

bị lãng quên. Nhưng bất luận ở khu vực mới hay khu vực cũ, lòng hiếu kỳ của con

người đều giống nhau cả.

Lúc này đây, phía trước

tòa nhà ba tầng kiểu kiến trúc cũ đã bị bao vây chật kín bởi những người hiếu

kỳ đến xem. Cộng thêm, xung quanh có nhiều xe cảnh sát đỗ lộn xộn, muốn lái xe

đến gần thật sự quá khó. Phương Mộc đỗ xe ở rất xa, chạy tới đó.

Phía trước tòa nhà đã bị

đường dây cảnh giới vây quanh một khoảng trống, những người cảnh sát mặc thường

phục hoặc trang phục cảnh sát đang vô cùng bận rộn, sắc mặt nặng nề. Phương Mộc

đeo thẻ cảnh sát trước ngực, nhấc dây cảnh giới lên, đi vào bên trong. Biên

Bình đang nói chuyện với một cảnh sát vũ trang, nhìn thấy Phương Mộc, vẫy vẫy

tay gọi anh lại.

“Đây là cảnh sát Phương

ở chỗ chúng tôi,” Biên Bình giới thiệu hai người với nhau, “Đây là cảnh sát

Đoạn ở chi đội đặc cần.”

Phương Mộc giơ tay ra

bắt tay cảnh sát Đoạn, cảm thấy tay đối phương thô ráp, rắn chắc, khỏe mạnh.

“Tôi xin nói qua tình

hình vụ án,” Biên Bình chỉ lên tầng 3, “Chiều hôm nay, đài truyền hình thành

phố dẫn một người đến ghi hình tiết mục ở phòng 301 tầng 3. Người này tên gọi

La Gia Hải, nghe nói, hôm nay – cũng chính là ngày nhà giáo – muốn đến thăm cô

giáo của mình. Kết quả là, không biết tại sao cậu ta sau khi bước vào phòng bèn

lấy dao đâm thẳng vào người cô giáo mình. Hiện giờ không rõ tình hình thương

tích của cô giáo đó ra sao, nhưng theo lời kể của những người tận mắt chứng

kiến tại hiện trường, có lẽ cô giáo đã chết rồi. Điều phiền toái chính là,

trong nhà còn có một bé gái khoảng 9 tuổi, bước đầu suy đoán đã bị bắt giữ làm

con tin, đây cũng chính là lý do tại sao chúng ta vẫn phải trì hoãn việc triển

khai tấn công.”

Đúng lúc đó, một anh

cảnh sát cầm chiếc loa phóng thanh bắt đầu hét lớn: “Kẻ tội phạm trong phòng

nghe đây, anh đã bị bao vây, hãy mau đặt hung khí, thả con tin, lập tức đầu

hàng, đây là con đường thoát duy nhất của anh. Tôi nhắc lại lần nữa…”

Phương Mộc nhìn lên trên

tầng, cửa sổ đóng chặt, không có chút phản ứng nào.

“Hắn đưa ra yêu cầu gì

vậy?” Phương Mộc hỏi Biên Bình.

“Không gì cả, hắn không

yêu cầu bất cứ điều gì. Cho nên chúng tôi dự định phái người lên đó nói chuyện

với hắn, để làm rõ mục đích của hắn, đồng thời tìm kiếm cơ hội khống chế hắn.”

Biên Bình nhìn Phương Mộc, “Tôi định cử cậu đi.”

Phương Mộc thoáng ngẩn

người, đột nhiên cảm thấy miệng khô khốc, anh nhìn chăm chăm Biên Bình mấy giây

liền, “Em ư?”

“Đúng vậy!” Biên Bình

trả lời rất ngắn gọn, nhưng rất kiên quyết.

Phương Mộc chuyển ánh

mắt về phía cảnh sát Đoạn đứng cạnh Biên Bình, dường như muốn tìm được câu trả

lời xác nhận nơi anh. Nhưng biểu hiện của cảnh sát Đoạn cũng nghi hoặc như anh,

còn kèm theo chút gì đó thiếu tin tưởng.

Biên Bình cũng cảm nhận

được sự ngạc nhiên của cảnh sát Đoạn, quay sang nói với anh ta: “Anh Đoạn, đây

là chàng trai xuất sắc nhất chỗ chúng tôi đấy.” Biên Bình huơ huơ tay về phía

Phương Mộc, “Đi đi, ra đằng kia chuẩn bị một chút!”

Phương Mộc đờ đẫn như

người gỗ bị dẫn đến trước chiếc xe chỉ huy, một nữ cảnh sát nhanh nhẹn lắp tai

nghe không dây lên người anh, một cảnh sát khác xắn ống quần anh lên, gài bao

súng vào mắt cá chân anh. Phương Mộc ngơ ngác để mặc cho họ chuẩn bị mọi thứ,

ánh mắt cứ dõi theo Biên Bình đang ở cách đó không xa. Anh đang nói gì đó với

cảnh sát Đoạn, thấy cảnh sát Đoạn khẽ nhíu mày, liên tục gật đầu, khi anh ta

quay lại nhìn Phương Mộc lần nữa, thật không ngờ trong mắt lại có thêm vài tia

kỳ vọng.

“Chuẩn bị thế nào rồi?”

Anh ta đi đến hỏi mấy người cảnh sát đang bận rộn cạnh Phương Mộc, sau khi nhận

được câu trả lời khẳng định, cảnh sát Đoạn lôi từ bao súng giắt ở thắt lưng ra

một khẩu súng ngắn loại K64.

“Cậu có biết sử dụng

không?”

Phương Mộc gật đầu, nhận

lấy khẩu súng, thành thục mở khóa an toàn, kéo bệ khóa nòng về phía sau, lên đạn sau đó nhét súng vào bao súng để ở mắt cá chân.

Biên Bình cũng đi đến,

sau khi nhìn Phương Mộc từ trên xuống dưới, bèn nói: “Bây giờ chúng ta nói một chút về kế hoạch. Có ba phương án. Phương án 1: cậu cố gắng hết sức để thuyết

phục hắn đầu hàng; phương án 2: tìm cơ hội để khống chế hắn, nếu như cơ hội cho

phép, cậu có thể bắn chết hắn; phương án 3: ở tòa lầu đối diện có người mai

phục bắn tỉa, nhưng không có cách nào xử lý được hắn, phỏng đoán rằng hắn và

con tin đang ở trong phòng. Nếu cậu cảm thấy không thể thuyết phục được hay

không thể khống chế được hắn, thì chỉ cần nghĩ cách dụ hắn đi đến cửa phòng

chếch phía Nam, càng gần cửa sổ càng tốt. Việc còn lại cứ giao cho đội Đặc cần

giải quyết.” Biên Bình ngừng một lát, “Cậu có điều gì cần hỏi nữa không?”

Phương Mộc nghĩ một lát,

cảm thấy trong đầu mình có hàng vạn câu hỏi, nhưng lại không biết cần hỏi gì,

đành lắc đầu.

“Được rồi, cậu đi đi!”

Biên Bình bóp mạnh vào vai Phương Mộc, “Những điểm chính trong đàm phán, tôi

không nói dài dòng thêm với cậu nữa, cậu hãy thận trọng nhé!”

Phương Mộc gật đầu, hít

thở một hơi thật sâu, đang định quay người bước đi, cảnh sát Đoạn lại gọi cậu

lại.

Cảnh sát Đoạn cúi người

xuống, rút súng của Phương Mộc ra khỏi bao, rồi lấy hết đạn ra, để trong lòng

bàn tay tỉ mỉ chọn lựa, cuối cùng chọn ra ba viên nhét vào ổ tiếp đạn, sau đó

kéo bệ khóa nòng về phía sau, lên đạn.

“Ba viên là đủ rồi, thừa

đạn cũng chẳng để làm gì, nhỡ may gặp phải đạn thối thì càng phiền phức. Hơn

nữa, chỉ cần có tiếng súng nổ, người của chúng ta sẽ lao vào ngay.”

Lời nói của cảnh sát

Đoạn không hề khiến Phương Mộc cảm thấy yên tâm hơn, ngược lại, lúc anh ta nhét

trở lại vào bao khẩu súng chỉ có ba viên đạn càng khiến anh căng thẳng, mặc dù

anh ta nói rất có lý, nhưng vẫn có cảm giác như đôi chân đang mềm nhũn.

Trong hành lang có hơn

mười cảnh sát đặc vụ, Phương Mộc lê từng bước nặng nề cứng đơ đi qua những

người cảnh sát cường tráng đang lăm lăm súng trong tay. Anh có thể cảm nhận

được từng tia nhìn kinh ngạc chiếu thẳng vào mặt mình. Đúng vậy, trông anh

chẳng có vẻ gì giống chuyên gia đàm phàn cần giữ thái độ điềm tĩnh, mà lại hoàn

toàn mang dáng vẻ của một cậu sinh viên non choẹt vừa mới tốt nghiệp.

Năm 2004, trong thành

phố xảy ra một vụ bắt giữ con tin, do xử lý không thỏa đáng, tội phạm đã cắt

đứt động mạch và khí quản của nạn nhân trước khi bị cảnh sát bắn chết. Có tấm

gương như vậy, nên cơ quan công an những thành phố khác cũng bắt đầu coi trọng

lập ra đội xử lý nhanh. Nhưng trước mắt vẫn thiếu nguồn nhân tài chuyên gia đàm

phán. Cho nên, hoàn cảnh ngày hôm nay chỉ có thể để cho người của phòng nghiên

cứu tâm lý tội phạm của Trạm an ninh đến thử xem sao.

Từng bậc cầu thang dưới

chân bị phủ một lớp cặn bẩn dầu mỡ, giẫm lên thấy dinh dính. Trong hành lang,

ánh sáng lờ nhờ, Phương Mộc như thể đi trong cõi mộng mơ hồ không nhìn thấy rõ,

bước từng bước hư ảo tiến tới phòng 301. Anh đứng trước cánh cửa sắt hoen gỉ,

lúc này đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, không biết cần phải nói gì, cũng không

biết cần phải làm gì. Hai người cảnh sát đặc vụ đứng hai bên tay đang cầm súng

cùng nhìn nhau. Phương Mộc nhìn thấy động tác tinh tế này qua khóe mắt, anh cảm

thấy hơi ngượng ngùng, hắng giọng, giơ tay ra đẩy cánh cửa.

Cánh cửa sắt từ từ mở ra

cùng với những tiếng kêu kèn kẹt nhói tai, phía trước là một phòng khách nhỏ

hẹp, ở giữa phòng khách có một người phụ nữ phủ phục xuống đất, dưới thân là

một vũng máu đã đông lại. Bên cạnh cô ta có một chiếc máy quay, hình như nó vẫn

đang quay. Phương Mộc đứng ở cửa, mở cánh cửa rộng nhất có thể, sau khi chắc

chằn đằng sau cửa không có ai, anh mới thận trọng bước lên trước, đi đến bên

cạnh người phụ nữ, Phương Mộc cúi người, vừa quan sát động tĩnh xung quanh, vừa

để tay vào cổ người phụ nữ.

Cảm giác lạnh giá nơi

đầu ngón tay truyền tới và sự khô cứng không chút động đậy khiến Phương Mộc

khẳng định chắc chắn phán đoán của mình, người phụ nữ này đã chết. Nếu đã chết

rồi, thì không cần lãng phí sự quan tâm chú ý của mình vào người đó. Phương Mộc

đứng dậy, nhìn xung quanh một lượt, mở miệng nói: “Anh bạn, anh bạn đang ở đâu

vậy?”

Câu nói vừa thoát ra,

Phương Mộc bèn nghe thấy phía trong cánh cửa bị khép chặt phát ra tiếng “u u”,

có lẽ phát ra từ miệng một người bị nhét thứ gì đó vào miệng. Con tim Phương

Mộc như chực nhảy ra khỏi lồng ngực: tội phạm và con tin đều đang ở trong gian

phòng đó.

Phương Mộc trấn tĩnh

lại, hướng về phía cánh cửa đóng chặt đó, cao giọng nói: “Hãy ra đây nói chuyện

nhé, có gì cứ thương lượng.” Nói xong, anh nín thở, nhìn chằm chằm vào cánh

cửa, đợi đối phương trả lời.

Vài giây sau, có thể là

vài phút sau, cánh cửa từ từ mở ra.

Đi đằng trước là một bé

gái hai tay bị buộc chặt ra phía sau, chắc không quá 10 tuổi. Tóc cô bé rũ

rượi, mặt đầy vết nước mắt. Khi nhìn thấy xác người phụ nữ ở phòng khách, cô bé

gắng sức giãy giụa, trong miệng đang bị nhét vỏ gối phát ra những tiếng u u.

Phía sau cô bé là một

người thanh niên, một bàn tay bóp cổ bé gái, tay kia đặt ở phía sau lưng cô bé,

không thể nào xác định được loại hung khí anh ta cầm trên tay. Phương Mộc ước

lượng bằng mắt chiều cao của đối phương, cao khoảng 1m75, tóc ngắn, trông còn

rất trẻ. Khuôn mặt cậu ta hơi gầy, trong mắt đầy tia máu. Phương Mộc cứ tưởng

rằng sẽ nhìn thấy một đôi mắt cuồng nộ, lo lắng, căng thẳng, nhưng ánh mắt của

cậu ta lại rất bình tĩnh và tối sầm, điều này khiến Phương Mộc cảm thấy bất an,

bởi vì đằng sau ánh mắt kia là sự kiên quyết mong muốn được chết.

Một con người, nếu ngay

cả cái chết cũng không sợ, thì anh ta không còn sợ điều gì nữa cả.

“La Gia Hải?”

La Gia Hải không trả

lời, mà chỉ nhìn Phương Mộc từ trên xuống dưới.

Phương Mộc phát hiện ra

La Gia Hải cũng đang quan sát mình, bèn đứng thẳng người, giang hai chân, đồng

thời giơ hai tay lên, năm ngón tay xòe ra: “Cậu nhìn này, tôi không đem theo vũ

khí, chúng ta hãy nói chuyện nhé?”

Ánh mắt La Gia Hải dừng

lại trên khuôn mặt Phương Mộc, sau khi lặng lẽ quan sát vài giây, bèn mở miệng

nói: “Anh là cảnh sát hả?”

Phương Mộc thả tay

xuống, gật đầu: “Đúng vậy!”

Nét mặt của La Gia Hải

có vẻ thả lỏng đôi phần, trong mắt dường như lại có thêm tia nhìn hiếu kỳ.

Phương Mộc đột nhiên hiểu được tại sao Biên Bình lại cử cậu đến đàm phán với La

Gia Hải. Người báo án nói, La Gia Hải là một cậu sinh viên chưa tốt nghiệp, nếu

người cảnh sát có tuổi đến nói chuyện với cậu ta, La Gia Hải sẽ cảm thấy áp lực

và thiếu tin tưởng. Còn Phương Mộc trông sàn sàn độ tuổi với La Gia Hải, điều

này ở một khía cạnh nào đó có thể tiêu trừ tâm lý đề phòng của đối phương.

Thế nhưng, từ “cảnh sát”

lại khiến cho bé gái 9 tuổi nhìn thấy tia hy vọng trong hoàn cảnh bế tắc tuyệt

vọng, cô bé ra sức giãy giụa, ánh mắt chằm chằm nhìn Phương Mộc mang theo sự

cầu xin, hàm nghĩa của ánh mắt đó rất rõ ràng: cứu cháu với!

Phương Mộc chú ý thấy

chiếc áo phông đang mặc trên người bé gái dính đầy máu, anh vội vàng quan sát

bé gái thật tỉ mỉ, muốn biết xem bé có bị thương hay không, tình hình thương

tích thế nào. La Gia Hải chú ý thấy ánh mắt của Phương Mộc, cậu ta từ từ lắc

đầu, hạ giọng nói: “Nó không sao, đó là máu của mẹ nó. Tôi không hề động đến nó.”

Cậu ta ngừng lại giây lát, miệng nở nụ cười đau khổ: “Nó không có thứ mùi vị

đó!”

Phương Mộc ngẩn người,

mùi vị, mùi vị gì?

La Gia Hải không buồn

chú ý đến sự kinh ngạc của Phương Mộc, mà cúi đầu, nói khẽ như thì thầm với bé

gái: “Đừng giãy giụa nữa, mẹ mày chết rồi, bây giờ mày có làm gì với bà ta cũng

vô ích thôi”

Bé gái hoảng sợ nghiêng

đầu, như thể muốn tránh xa hắn, đồng thời hướng ánh mắt dò hỏi về phía Phương

Mộc.

Phương Mộc gật đầu,

“Cháu hãy làm theo lời cậu ta đi!”

Bé gái cuối cùng cũng

ngừng giãy giụa, nhưng lại không ngừng tiếng thút thít, nước mắt lăn dài từng

hàng từng hàng chảy xuống.

Phương Mộc nhìn bé gái

một lát, rồi ngẩng lên nói với La Gia Hải: “Tôi có một đề nghị thế này, cậu hãy

lấy thứ bịt miệng bé gái ra, có được không?”

La Gia Hải cảm thấy ngạc

nhiên: “Gì cơ?”

Phương Mộc chỉ tay vào

mũi mình, “Người ta khi khóc, màng mũi thường xuất hiện dịch nhầy, gây nên hiện

tượng tắc mũi. Cậu lại bịt miệng bé lại…” anh chỉ tay vào khuôn mặt đỏ bừng

của cô bé vì nấc nghẹn, “Cô bé sẽ chết vì nghẹt thở.”

La Gia Hải cúi đầu nhìn

cô bé, sắc mặt vô cùng phức tạp, có vẻ như đang tỉ mỉ cân nhắc, cuối cùng nói

với bé gái: “Tao bỏ giẻ ra, nhưng mày không được kêu, đồng ý không?”

Cô bé liên tục gật đầu.

La Gia Hải bỏ tay vẫn để ở phía sau lưng đứa bé ra, Phương Mộc mới nhìn thấy

bàn tay đó vẫn đang nắm chặt con dao dính đầy máu. La Gia Hải dùng bàn tay cầm

dao lôi giẻ bịt miệng cô bé ra, bàn tay bóp cổ cô bé cũng thả lỏng ra.

Lúc trước, thực ra cô bé

phải dựa vào sự uy hiếp của La Gia Hải mới có thể đứng được, đột nhiên được thở

thoải mái và thả lỏng lại khiến cơ thể cô bé trở nên mềm nhũn. La Gia Hải vội

vàng giữ chặt hai cánh tay cô bé mới giúp bé khỏi ngã. Lúc đó, con dao vẫn kề

sau lưng cô bé cũng rời khỏi người bé.

Trong tai nghe không dây

của Phương Mộc đột ngột vang lên giọng nói rành rột của cảnh sát Đoạn: “Người

anh em, ra tay đi!”

Mệnh lệnh đột ngột xuất

hiện khiến đầu óc Phương Mộc bỗng chốc trở nên hỗn loạn: lao lên cướp dao sao?

Hay là lôi súng ra bắn chết cậu ta? Trong khi anh đang do dự, La Gia Hải đã dìu

được bé gái đứng dậy, con dao cũng bị đặt lên cổ bé.

“Chết tiệt!” Nghe thấy

tiếng chửi bực bội của cảnh sát Đoạn trong tai nghe.

Nhưng Phương Mộc lại

không hề cảm thấy hối hận, ngược lại, anh lấy làm mừng vì ban nãy mình không

hành động nóng vội. La Gia Hải chịu nghe lời đề nghị của mình, vậy thì việc

thuyết phục cậu ta đầu hàng không phải là việc nằm ngoài khả năng.

Nghĩ vậy, Phương Mộc cảm

thấy bớt căng thẳng hơn, anh cười với La Gia Hải: “Cảm ơn! Nói đi, cậu có yêu

cầu gì?”

“Yêu cầu?” La Gia Hải

dường như không hề có sự chuẩn bị đối với vấn đề này, cậu ta ngẩn người mấy

giây, sau đó lắc đầu, nói: “Tôi không có yêu cầu gì cả!”

Câu trả lời này nằm

ngoài suy đoán của Phương Mộc, cuộc đàm phán của hai người do không có bất cứ

lợi ích gì nên gần như không thể tiến hành tiếp. Phương Mộc nghĩ một lát, quyết

định mạo hiểm.

“Vậy bây giờ cậu ra

ngoài với tôi, được không?”

La Gia Hải nhìn chằm

chằm Phương Mộc vài giây, ánh mắt dần trở nên mơ màng: “Ra ngoài?”

Cậu ta hơi cúi đầu, ánh

mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, “Cứ thế này mà kết thúc sao?”

Phương Mộc quyết định

mạo hiểm lần nữa: “Thực sự kết thúc điều phiền phức này, có được không?”

La Gia Hải đột nhiên bật

cười: “Kết thúc? Kết thúc như thế nào?” Cậu ta ngừng lại, “Chính là để tôi đi

vào cõi chết, có đúng không?”

Chụp ảnh với em nào!

Trái tim Phương Mộc như

bị bóp nghẹn. Trong đàm phán, điều tối kỵ nhất là khiến cho đối phương nảy sinh

tâm lý dấn sâu vào lầm lỗi, điều này rất có thể dẫn đến việc tội phạm liều mình

dốc túi đánh canh bạc cuối cùng, cùng chết với con tin.

“Chưa chắc đâu, cậu nghĩ

nhiều quá rồi!”

La Gia Hải cười đau khổ,

lắc đầu: “Tôi cũng đã học một chút về luật. Anh họ gì?”

Phương Mộc bị hỏi bất

ngờ, trở tay không kịp: “Gì cơ?”

“Chắc anh là người cuối

cùng nói chuyện với tôi, chí ít tôi cũng phải biết họ của anh chứ.”

“Ồ, tôi họ Phương.” Sắc

mặt Phương Mộc rất bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay lại bắt đầu rịn mồ hôi. Lời

nói của La Gia Hải đã tiết lộ quyết tâm được chết của cậu ta, buộc phải nghĩ ra

cách khiến cậu ta bình tĩnh lại, khiến cậu ta cảm thấy sự việc vẫn còn có cơ

hội xoay chuyển.

“Cảnh sát Phương, có thể

anh không mang theo vũ khí, nhưng tôi biết, ngay ở chỗ nào đó gần đây, chắc

chắn có một khẩu súng đang nhắm thẳng vào đầu tôi. Có thể chỉ một giây sau, não

tôi sẽ bung ra, nhưng tôi muốn anh biết rằng, tôi không phải người xấu. Đúng

vậy, tôi đã giết người, đó là bởi vì cô ta đáng chết. Nhưng tôi không hề làm

hại con bé này, nó không có thứ mùi vị đó. Tôi hy vọng điều này có thể chứng

minh: tôi không phải người xấu.”

Mùi vị. Đây là lần thứ

hai cậu ta nhắc đến hai chữ mùi vị.

Phương Mộc nhìn vào mắt

La Gia Hải, “Mùi vị mà cậu nói đến, rốt cuộc là gì vậy?”

La Gia Hải lắc lắc đầu,

“Bỏ đi, anh cũng không cần biết làm gì, tôi cũng không có thời gian kể chuyện.

Tôi đã giết người, tôi không có ý định sống sót rời khỏi đây. Ồ, anh không cần

phải căng thẳng.” Thấy sắc mặt Phương Mộc thay đổi, cậu ta thậm chí còn cười:

“Tôi sẽ không làm hại đứa bé này đâu. Nhưng nếu nó ở trong tay tôi, tạm thời

các anh không thể nổ súng bắn chết tôi được, chẳng phải thế sao?”

La Gia Hải thu nụ cười

lại, giọng nói trở nên trịnh trọng: “Xin hãy cho tôi chút thời gian cuối cùng

này, cho phép tôi được quyền hồi tưởng lại ký ức trước khi bị bắn chết.”

Nói xong, ánh mắt cậu ta

rời khỏi gương mặt Phương Mộc, nhìn chăm chăm vào khoảng không phía trước, ánh

mắt một lần nữa lại trở nên mơ màng, rệu rã.

Phương Mộc nheo mắt, đột

nhiên anh lên tiếng: “Người phụ nữ mặc bộ đồ màu đỏ là ai, có mùi vị gì?”

La Gia Hải bỗng ngẩng

phắt đầu lên, nét mặt thể hiện trạng thái kinh hãi, hoảng sợ.

Phương Mộc biết mình đã

đoán đúng, anh bèn cất cao giọng: “Cô ấy là ai?”

Con dao của La Gia Hải

thoắt cái đã hướng về phía Phương Mộc, “Anh biết tôi sao? Rốt cuộc anh là ai?”

Phương Mộc đang định

nói, trong tai nghe đột nhiên phát ra giọng nói của cảnh sát Đoạn: “Người anh

em, hãy dụ hắn bước lên trước hai bước.”

Tim Phương Mộc khẽ giật

thót, anh biết ở tòa nhà đối diện đang có một tay súng bắn tỉa đang cầm sẵn

khẩu súng K85, nhằm thẳng vào đây. Anh lén giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng

về phía cửa sổ (ngôn ngữ bằng tay trong chiến thuật, ý chỉ ngừng lại).

Giọng cảnh sát Đoạn

nghiêm nghị vang lên: “Không được! Con tin trông vô cùng yếu ớt, không thể kéo

dài thêm nữa. Cấp trên có lệnh, lập tức bắn hạ tội phạm!”

La Gia Hải hoàn toàn

không chú ý đến động tác ra hiệu bằng tay của Phương Mộc, cậu ta nhìn chằm chằm

vào mắt Phương Mộc, “Sao anh lại biết chuyện này?”

Phương Mộc giơ một tay

lên ra hiệu cho cậu ta bình tĩnh lại, “Bây giờ không phải là lúc bàn luận về

vấn đề này. Cậu chỉ cần biết một điều duy nhất là: tôi tin cậu không phải là

người xấu, tất cả những việc cậu làm đều có thể lượng tình tha thứ. Nếu cậu

bằng lòng, tôi thực sự rất muốn biết đầu đuôi câu chuyện này.”

Mắt La Gia Hải ầng ậc

nước, con dao trong tay cậu cũng run lên bần bật, “Chúng đã hủy hoại cả cuộc

đời cô ấy, cô ấy mới có 22 tuổi thôi…”

“Phương Mộc, chấp hành

mệnh lệnh!” Trong tai nghe vang lên giọng nói của Biên Bình.

Phương Mộc đầu óc rất

hỗn loạn, nếu như bây giờ bắn chết La Gia Hải, vậy thì bí mật về cô gái đó và

thứ mùi vị nào đó cũng sẽ mãi mãi bị chôn vùi, mà điều này rất có thể sẽ ảnh

hưởng tới một người khác – có lẽ chính là sự an toàn sinh mạng của cô gái đó.

La Gia Hải lúc này mặt

đã đầm đìa nước mắt, hung thủ giết người toàn thân dính đầy máu giờ đây lại

khóc thảm thiết như một đứa trẻ bị oan ức: “Tại sao lại hủy hoại chúng tôi…

Chúng tôi nào dám có mong ước xa xỉ gì chứ… Chúng tôi chỉ muốn sống một cuộc

sống yên bình…”

Cậu ta khóc đến độ toàn

thân mềm nhũn, cả cơ thể lảo đảo. Trong ống ngắm nòng súng của người bắn tỉa ở

phía tòa nhà đối diện, cái cổ nổi đầy gân xanh của La Gia Hải lúc thì xuất hiện

lúc lại ẩn sau bức tường.

“Người anh em, chỉ cần

dụ hắn bước lên trước một bước là được rồi.” Cảnh sát Đoạn nói hơi chậm rãi,

hình như đang dồn toàn bộ tinh thần vào việc ngắm chuẩn mục tiêu.

Phương Mộc hiểu rằng

trạng thái lúc này của La Gia Hải khiến mọi người ở phía đối diện cho rằng cậu

ta đã bị hoảng loạn, không thể tự kiểm soát được, anh không còn để tâm được tới

việc La Gia Hải có thể nghi ngờ, quay hẳn đầu ra, ra sức xua xua tay về phía

cửa sổ.

“Cảnh sát Phương, tôi

đầu hàng! Tôi chỉ xin hãy cho tôi một cơ hội để tôi nói ra chân tướng sự việc.

Tôi và Thẩm Tương không muốn gánh thứ tội lỗi này để rời khỏi thế giới…” La

Gia Hải cuối cùng cũng ngừng khóc, cậu ta thả dao xuống, “Tôi giao đứa bé cho

anh, tôi đi với anh!”

Tiếp đến, cậu ta luồn

tay xuống dưới nách bé gái, dìu bé đi về phía Phương Mộc.

Theo bản năng, Phương

Mộc giơ tay ra đón, đột nhiên, một suy nghĩ vụt lướt qua đầu anh như tia chớp:

La Gia Hải đã ở trong tầm ngắm bị bắn trúng.

Không! Phương Mộc đã

không còn kịp làm bất cứ dấu ra hiệu bằng tay nào để ngăn cản nữa cả, anh quyết

tâm bước thẳng tới chặn ở ngay trước cửa sổ.

“Chết tiệt!” Trong tai

nghe vang lên tiếng chửi bới vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.

Phương Mộc nhắm mắt lại,

trong khoảnh khắc, gần như anh đã nghe thấy tiếng vù vù xé toang không khí của

viên đạn có đường kính 7,62 mm, tiếng cửa kính vỡ toang, và tiếng đạn cắm phập

vào cơ thể, thậm chí anh còn cảm nhận được sự nóng rát của viên đạn xuyên qua

cơ thể mình…

Nhưng không có gì xảy ra

cả. Năm giây sau, Phương Mộc mở mắt, cảm nhận thấy mồ hôi trán chảy đầm đìa.

Anh gắng gượng cười với

La Gia Hải: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây!”

Khi vừa bước ra cửa,

những người cảnh sát mai phục đồng loạt lao đến, La Gia Hải nhanh chóng bị giải

xuống tầng trệt, áp giải lên xe. Phương Mộc chỉ kịp nói một câu: “Đừng đánh cậu

ấy!”

Bé gái nhanh chóng được

đưa đến bệnh viện gần nhất. Một đội trinh sát hình sự tiến vào hiện trường bắt

đầu khám xét tỉ mỉ.

Phương Mộc đột nhiên cảm

thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, buộc phải dựa vào tay vịn cầu thang từ từ đi

xuống dưới. Có nhiều cảnh sát vội vàng đi qua cậu, thỉnh thoảng lại có người vỗ

vỗ vai cậu, “Giỏi lắm!”

Không còn trong trạng

thái căng thẳng mà được thả lỏng lại khiến cho Phương Mộc thực sự không còn

chút sức lực nào nữa cả, anh bước từng bước nặng nhọc ra khỏi cánh cổng tòa

nhà. Bên ngoài cổng, Biên Bình và cảnh sát Đoạn nét mặt nặng nề đang đợi anh.

Biên Bình không khen

ngợi anh, cũng không trách mắng anh, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Cậu vất vả

rồi, lên xe nghỉ đi!”

Phương Mộc không dám nói

nhiều, chỉ vâng một tiếng rồi cúi người, tháo bao súng ở cổ chân ra đưa cho

cảnh sát Đoạn.

Cảnh sát Đoạn đón lấy

bao súng, nhìn chăm chăm vào Phương Mộc mấy giây, chợt giơ hai ngón tay cái và

tay trỏ ra, khoảng cách ở giữa chưa đầy 0,2mm.

“0,2 giây.” Anh ngừng

lại một lát, “0,2 giây. Nếu như phản ứng của tôi chậm 0,2 giây, thì cậu đã bị

tôi bắn chết rồi.”

Phương Mộc cười yếu ớt:

“Cảm ơn anh!”

Hết chương 2. Mời các bạn đón đọc chương 3!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/41736


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận