Bầu trời phủ trắng nước kéo theo hơi lạnh, mùi đất ẩm mốc từ các khe tường bốc lên ngồn ngộn. Tôi rụt vai lại vì lạnh, ngó sang thấy Lẫm nhìn tôi cười cười, chỉ vào đồng hồ. Tôi nhìn lên bảng, thầy giáo vẫn say sưa giảng bài, cặp kính dày cộp nhúc nhích từng đợt trên sống mũi. Nhật khều tôi: “Ôi chán nhỉ. Tao muốn cúp học quá đi mất”. Tôi e hèm: “Còn có hơn nửa tiếng nữa. Bữa học cuối rồi. Ráng đi!”. Nhật nằm soài ra bàn, tóc phủ lòa xòa trên tập vẽ rất vô lo. Lẫm lại cười với tôi, không biết có ý gì.
Tan học, trời đã tạnh mưa hẳn. Chỉ còn vài giọt nước rơi lộp bộp trên mái tôn nhô ra khỏi hành lang. Dưới sân xác phượng rụng hắt lên màu đỏ úa cùng với vô số lá vàng cây khô. Trường vắng tanh làm không khí càng thêm tịch mịch. Lẫm dắt xe đi bên cạnh, mớ tóc loăn xoăn chỉ chực nhảy bổ ra khỏi chiếc mũ két đen rất ngổ ngáo. Lẫm hỏi: “Nhi với Nhật có nhớ gì không?”. Tôi ngơ ngác: “Nhớ gì cơ?”. “Một buổi chiều thế này. Một khung cảnh thế này - Lẫm gợi lại - Ba đứa tụi mình cùng dắt xe về thế này. Đã cách ba năm rồi”. “À phải - Nhật reo lên - Là hồi tụi mình luyện thi chung đó, Nhi nhớ không?”. “Nhớ rồi - Tôi hùa theo - Lớp của thầy Kệ già khó tính kinh khủng. Còn tụi mình hồi đó lười biếng nhất hạng”. Lẫm đùa: “Là chỉ có Nhi thôi. Toàn phải mượn tập người ta chép lại bài”. Tôi đỏ mặt, tự nhiên thần người. Thấy nhớ lớp học thêm năm nào quá. Thấy thời gian sao trôi qua thật nhanh.