Sáng sớm hôm sau, Cố Sơn chạy vào phòng lớn thỉnh an Lý thị vội thúc giục dọn cơm, Lý thị biết hắn vội đi Quận Vương phủ tìm Thế tử, cho nhà bếp đem điểm tâm lên trước cho hắn ăn vài miếng. Điểm tâm chuẩn bị xong người làm vội bưng vào, Cố Sơn bỏ điểm tâm lại vội vội vàng vàng bới một chén cơm ăn nhanh rồi vội vã đi.
Nguyên Thu tới phòng lớn thấy bóng dáng Cố Sơn rồi đi, kinh ngạc nói “Sớm như vậy ca ca vội vã đi làm gì?”
Lý thị cười nói “Không phải là chuyện cưỡi ngựa sao, cũng không biết tối hôm qua hắn ngủ có ngon không?”
Nguyên Thu nghe vậy cười “Ca ca thật gấp, chỉ là lúc này đi Quận Vương phủ có phải sớm quá hay không?”
Lý thị nói “Hắn hẹn với Thế tử giờ này, bởi vì muốn cưỡi ngựa đi dã ngoại nên đi sớm chút”
Nguyên Thu vẫn còn một chút lo lắng “Không để ai đi theo sao?”
Lý thị cười nói “Phụ thân con nói tự nhiên là có thị vệ của phủ Thế tử đi theo, nghe nói sư phụ đặc biệt dạy võ cho Thế tử cũng đi theo. Bảo chúng ta chỉ phái người đưa ca ca con đến Quận Vương phủ là được”
Nguyên Thu nghe vậy cũng yên tâm, chờ Nguyên Dung đến rồi bồi Lý thị ăn điểm tâm.
Cố Sơn đến Quận Vương phủ, Thế tử đã ăn xong đang đợi hắn, Nam Bình Quận Vương nghe Thế tử hẹn mấy thiếu niên đi cưỡi ngựa, tâm tình hơi nhột nhột nhìn thời tiết không tệ lắm liền thay đổi y phục chuẩn bị đi cùng.
Cố Sơn, Hạ Tử Nghiệp còn có Hàn Phong con trai Giám sát ngự sử thấy Nam Bình Quận Vương cùng đồng hành, hành động càng cẩn thận hơn. Quận Vương thấy thế, dọc theo đường đi luôn tìm đề tài thoải mái cùng tán gẫu với bọn họ, đến biệt trang Trang Tử tự mình dẫn bọn hắn đi chọn ngựa.
Bởi vì phụ thân của Nam Bình Quận Vương lớn lên từ võ nghệ lại có công trạng hiển hách cho nên từ nhỏ đã yêu cầu võ nghệ đối với Quận Vương cực kì nghiêm khắc. Quận Vương có thân võ nghệ tốt, ngày thường lại si mê cưỡi ngựa bắn tên, nên tại trang viên này nuôi rất nhiều ngựa tốt.
Quận Vương cưỡi con Hãn huyết bảo mã của mình, Thế tử dắt Xích Thố đã tự tay nuôi lớn ra ngoài. Quận Vương chỉ vào một chuồng ngựa nhỏ nói “Các ngươi xưa nay ít cưỡi ngựa, chọn con nào thuận mắt nhất cưỡi đi, tránh té mà bị thương”
Cố Sơn nghe vậy đi vào chuồng ngựa vòng vo nửa ngày dắt một con ngựa nhỏ ra ngoài, Quận Vương nhìn thấy cười nói “Nhãn lực của ngươi thật tốt, con ngựa này chỉ sợ là con ngựa câu xuất sắc nhất chuồng”
Hạ Tử Nghiệp và Hàn Phong cũng tự chọn ình mỗi người một con, Quận Vương giảng giải cho bọn họ nguyên tắc cưỡi ngựa rồi để Vũ Sư dẫn bọn hắn đi luyện tập còn mình thì lấy dây cương buộc chặt bụng ngựa, kẹp bụng ngựa con ngựa kia chạy vội ra ngoài như tia chớp.
Bọn người Cố Sơn được Vũ Sư chỉ dẫn lên ngựa, Thế tử ở một bên làm mẫu, mấy thiếu niên cũng học Thế tử kéo dây cương để ngựa chạy chậm lại, một lát sau Cố Sơn cảm thấy chưa đã ghiền đánh bạo kẹp bụng ngựa nắm chặt dây cương con ngựa phì phì mũi chạy vội ra ngoài, Thế tử đuổi theo hô to “Nằm thân thể xuống thấp, buông lỏng dây cương, đạp chặt bàn đạp”
Cố Sơn tuy có chút khẩn trương nhưng cũng không hoảng hốt, trước đó Quận Vương và Vũ Sư cũng nói qua mấu chốt cưỡi ngựa, Thế tử đang bên cạnh nhắc nhở, tỉnh táo lại rất nhanh hưởng thụ cảm giác giục ngựa chạy là như thế nào.
Hạ Tử Nghiệp và Hàn Phong cũng không chịu yếu thế theo phía sau thật sát, Vũ Sư lo lắng mấy người bị nguy hiểm cũng lên ngựa đuổi theo.
Mấy người cưỡi ngựa một lúc lâu sau đó thả cho ngựa chạy chậm lại, gặp Quận Vương đang giục ngựa quay lại thấy bọn họ ghìm chặt ngựa cười nói “Học thế nào rồi?”
Vũ Sư cười nói “Mấy vị công tử rất thông minh, chưa gì đã lên tay rồi”
Quận Vương cười “Sư phụ cũng khen các ngươi, chắc rất khá. Đã như vậy các ngươi tỉ thí thử xem thế nào? Xem ai quay về chuồng ngựa trước”
Đám người Thế tử liền quay đầu ngựa chờ Quận Vương phát lệnh, chạy theo vó ngựa Quận Vương, đầy trời đất bụi xông lên từ vó ngựa.
Dù sao thì Thế tử cũng đã tập võ nhiều năm cưỡi ngựa từ thuở nhỏ, đám người Cố Sơn cũng không quen cưỡi ngựa lần này tất nhiên Thế tử về đầu tiên, đám người Cố Sơn cũng không thèm để ý, chỉ cảm thấy được ở trên lưng ngựa thật là một chuyện vui thích to lớn, tâm tình phóng khoáng từ nội tâm được dâng lên.
Quận Vương xuống ngựa đưa dây cương cho người làm, quay đầu liền thấy ba thiếu niên lưu luyến vuốt đầu ngựa mình đã cưỡi, liền sảng khoái cười nói “Mấy con ngựa vừa rồi các ngươi cưỡi, bản vương sẽ đưa cho các ngươi. Nhưng mấy con ngựa câu có chút khó nuôi, đợi nó lớn lên bổn vương sẽ cho người đưa đến các phủ”
Thế tử cười nói “Cách mười ngày nữa tháng chúng ta sẽ đến đây cưỡi ngựa, thì mấy con ngựa cũng không lạnh nhạt với các ngươi”
Bọn người Cố Sơn vội vàng cảm ơn Quận Vương, vui vẻ ra mặt.
Thế tử cười nói “Chúng ta vào phòng uống trà nghỉ ngơi một chút rồi ra ngoài bắn tên” đám người Cố Sơn đưa dây cương cho gia nhân, đi theo Quận Vương và Thế tử đến tiền thính.
Gia nhân đưa nước sạch mọi người rửa mặt rửa tay rồi ngồi uống trà.
Quận Vương cố ý kiểm tra học vấn của mấy người, thấy ba người Cố Sơn học vấn cũng không tệ, lại rất có tính cầu tiến lại hiểu được cũng là người chính trực trong lòng đối với bằng hữu mới kết giao của nhi tử cũng hết sức hài lòng.
Mọi người ăn xong điểm tâm liền đi ra sau viện luyện bắn tên, hành lang treo đầy một hàng mâu, chùy, cung nỏ, roi, kiếm… khoảng mười tám loại binh khí, một cái bia được dựng vào tường, Quận Vương sai người lấy mũi tên, cầm ba tên đặt lên dây cung, kéo mu bàn chân bắn tên.
Phần đuôi có lông vũ, ba tên mang theo kình phong xuyên qua ba cái bia, đám người Cố Sơn trợn mắt há hốc mồm thậm chí quên luôn trầm trồ khen ngợi.
Quận Vương cười nói “Ta dạy bắn tên cho các ngươi được không?”
Mọi người vội vàng gật đầu, nhìn Quận Vương chờ đợi, Quận Vương cũng bị ba bộ dạng này làm cười, sai người lấy cho bọn họ một cây cung, một kiện tên rồi cho người chỉ cho bọn Cố Sơn đặt lên ngón cái.
Cố Sơn không dằn nổi rút ra một mũi tên đặt lên cung, Quận Vương nói “Ngón cái câu dây cung, ngón trỏ và ngón giữa chặn ngón cái, nhắm cho đúng rồi bắn tên”
Cố Sơn nghe vậy y theo phương pháp Quận Vương nói mà làm, nhắm ngay sau buông lỏng tên, tên bắn ra tốc độ hơi chậm cuối cùng trúng bia nhưng không còn cách hồng tâm một khoảng.
Quận Vương cười nói “Trúng thì trúng nhưng lực cánh tay chưa đủ”
Cố Sơn nói “Con cũng cảm thấy thời điểm giương cung đã cố hết sức, xem ra phải bảo phụ thân nhanh tìm sư phụ dạy võ mới được, luyện đủ thì mới có sưc lực”
Quận Vương nghe vậy hỏi “Phụ thân ngươi cho ngươi tập võ? Theo bổn vương được biết nhà ngươi đều là quan văn”
Cố Sơn cười nói “Phụ thân nói luyện võ là vì thân thể khỏe mạnh cường tráng, cũng không phải vì công danh”
Thế tử ở một bên cười nói “Cần gì phiền toái như vậy, nhà ta có sư phụ rất giỏi. Trong thành Hàng Châu chưa chắc tìm được người giỏi hơn sư phụ ta, ngươi đến nhà ta cùng luyện võ với ta đi, ta cũng có bạn học chung, vậy có được không?”
Cố Sơn nghe vậy hơi chần chừ, chỉ đành cười nói “Phải đi về hỏi ý kiến phụ thân mới biết được”
Thế tử cười nói “Điều này tất nhiên” Lại quay đầu nói với Hạ Tử Nghiệp và Hàn Phong “Các ngươi cũng về nhà hỏi thử xem, nếu người nhà đồng ý thì đến đây học với ta”
Hai người cười đáp, Quận Vương lại bảo Vũ Sư dạy bọn hắn bắn tên mình thì về nghỉ ngơi.
Bốn người luyện nửa canh giờ mới trở lại, thức ăn đã chuẩn bị xong từ sớm, mấy người bụng đã đói đến kêu vang lên. Vì Quận Vương sợ bọn họ không được tự nhiên nên ăn nhanh rồi đi vào nhà, đám người Thế tử rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.
Nguyên Thu sau khi dùng cơm xong, nói chuyện với Lý thị rồi đi ra ngoài, Nguyên Dung vội vàng chạy theo nói “Tỉ xem hôm nay thời tiết rất tốt, hay chúng ta đi vào đình nghỉ mát chép nhé, mẫu thân có nói trước buổi trưa phải chép xong”
Nguyên Thu nói “Hôm qua muội đồng ý với mẫu thân làm “Ngãi Hổ”, không rảnh đi vào đình chép , từ trước đến giờ mỗi ngày muội đều luyện chữ, hôm nay cũng đã chép được không ít. Mình tỉ đi thôi”
Nguyên Dung nghe vậy có chút ngượng ngùng, đành vòng vo câu chuyện nói “Hôm đó muội cho Bích Nhi đưa bánh chưng đến ăn rất ngon, so với phòng bếp còn ngon hơn, hay muội muội đưa thêm cho ta mấy cái?”
Nguyên Thu đã sớm biết Nguyên Dung lấy bánh chưng mình đem qua èo ăn, nghe nói như thế liền cười như không cười liếc nàng một cái nói “Chuyện này không khó gì, lát nữa muội nói nha đầu đem qua”
Nguyên Dung nghe vậy cười nói “Vậy tỉ cảm ơn muội trước” Hai người lại nói vài câu rồi đi trở về viện của mình, Nguyên Thu gọi Chức Mộng đến nói “Tìm tiểu nha đầu ở phòng bếp nói với Trương di nương, Nguyên Dung không thích bánh chưng phòng bếp làm, nghe nói Trương di nương có làm nên muốn ăn vài miếng, bảo di nương chọn tốt phái người đưa đi”
Chức Mộng cười nói “Làm sao cô nương biết Trương di nương tự mình làm bánh chưng”
Nguyên Thu nói “Nàng có một lò bếp nhỏ, lại có dụng cụ, hôm trước ta còn nghe nói nàng muốn có gạo nếp và mấy thứ lá, không phải gói bánh chưng thì làm cái gì?”
Chức Mộng nói “Cô nương biết cũng rõ ràng, nô tì đi làm ngay”
Nguyên Thu dặn dò “Nhớ chọn nha đầu cơ trí, kín miệng đi làm”
Chức Mộng nói “Nô tì đã biết”