Dã Man Vương Tọa Chương 115 : Thành tâm thành ý.

Dã Man Vương Tọa
Tác Giả: Thạch Trư
-----oo0oo-----
Chương 115: Thành tâm thành ý.

Dịch: Tà Nhân
Biên: contraithanchet
Nguồn: Kiếm Giới



Trương Đức Bưu đợi Sean dọn dẹp xong, mang theo hắn và Lệ Na cùng lên đường, hướng cửa thành đi đến.

Lệ Na chứng kiến con chó dữ như Tiểu Hắc vậy mà ngoan ngoãn bị tiểu nữ hài Thú tộc có đuôi kia ôm vào ngực, an phận không có chút bộ dáng hung thần ác sát nào, không khỏi hiểu kì nói: “Đạo sư, nàng là ai?”

Trương Đức Bưu có chút khó xử, trên đại lục có không ít quý tộc và ma pháp sư thu dưỡng thiếu nữ Thú Tộc, phần nhiều là vì âm nhạc. Để tránh lưu lại ấn tượng xấu trong lòng đệ tử, cố gắng nói: “Nàng là… đệ tử mới thu nhận của vi sư.”



“Nguyên lai là tiểu sư muội!”

Lệ Na lập tức nhiệt tình lên, lôi tiểu nha đầu qua nói đông nói tây, nửa ngày sau đành phải ngậm miệng.

Tiểu nha đầu kia chỉ là hiếu kì trừng to mắt nghe nàng nói chuyện, một câu cũng không nói, làm cho nàng cảm thấy có chút không thú vị.

Sean cười nói: “Nàng không phải không nghe ngươi, mà căn bản không hiểu ngươi đang nói gì. Ngôn ngữ Thú Tộc cùng chúng ta bất đồng, ngươi nói với nàng cả buổi cũng vô ích thôi.”

Lệ Na bừng tỉnh đại ngộ, Trương Đức Bưu cũng âm thầm gật đầu. Hắn vốn tưởng tiểu nha đầu bị câm, xem ra bản thân mình vẫn quá võ đoán, ai quy định thú nhân nhất định sẽ nói đại lục ngữ?

“May là ta chưa nói với bọn hắn là nha đầu này bị câm, nếu không lần này mất mặt hết rồi.”

“Ta trước kia gặp qua mấy Thú Tộc chiến sĩ, cùng bọn họ kết giao một thời gian ngắn, ngược lại hiểu được vài câu thú tộc ngữ.” Sean nghĩ nghĩ, hướng tiểu nha đầu kia nói: “Cổ ngang nạp đức?”

Tiểu nha đầu kia lộ ra biểu tình vừa mừng vừa sợ thốt lên: “Eva Gruumsh.”

Trương Đức Bưu nghe mà không hiểu, nhìn về phía Sean tự như hỏi thăm, Sean vội nói: “’Cổ ngang nạp đức’ là thú tộc ngữ, ý là ngươi tên gì. Ta hỏi nàng tên gì, nàng nói tên nàng là Eva Gruumsh. Eva là tên, Gruumsh là dòng họ.”

Chần chờ một thoáng, Sean nhỏ giọng nói: “Ta từng nghe mấy bằng hữu Thú Tộc nói, Gruumsh là chủ thần trong tín ngưỡng của tất cả Thú Tộc, một vị chiến thần tà ác mà vĩ đại, làm sao lại có người dùng danh tự của chủ thần làm dòng họ của mình?”

Trương Đức Bưu không cho là đúng, cười nói: “Dùng danh tự thần linh làm dòng họ có gì kì quái đâu? Trên đại lục chúng ta không phải có rất nhiều dòng họ đều là danh tự thần linh sao?”

Sean không dám trả lời, thầm nghĩ: “Tập tục của Thú Tộc đại lục cùng chúng ta bất đồng. Đại lúc chúng ta tín ngưỡng phức tạp, có rất nhiều thần linh, mà bọn hắn chỉ có một chủ thần. Chiến Thần Gruumsh là tổ tiên của cộng đồng thú nhân, thú nhân tuyệt đối không thể sử dụng tên hắn làm dòng họ, trừ phi là trực hệ hậu duệ của Chiến Thần! Bất quá trực hệ hậu duệ của Chiến Thần nghe nói đã sớm biến mất ở thời kì thượng cổ rồi…”

Sean nhìn tiểu nha đầu Eva kia, lại lắc đầu: “Nàng là hậu duệ của thần? Làm sao có thể? Nếu quả thật là trực hệ hậu duệ của Chiến Thần, chỉ sợ toàn bộ đại lục Thú Tộc phải biến thiên rồi, hoàng thất hiện tại đều phải hạ đài cả! Đạo sư thật đúng là thần thông quảng đại, không biết từ đâu mà tìm ra được một tiểu sư muội như vậy…”

Eva thật vất vả tìm được một người nghe hiểu thú tộc ngữ, cùng Sean thì thầm nói chuyện với nhau. Sean trợn trắng, hắn chỉ biết vài câu thú tộc ngữ, tiểu nha đầu kia nói huyên thuyên, hắn nghe không hiểu, trừng to mắt nghe xong sau nửa ngày lắp bắp nói: “Cổ ngang nạp đức?”

Tiểu nha đầu chớp mắt mấy cái, thần sắc lại cô đơn xuống. Trương Đức Bưu cười nói: “Sean, nhiệm vụ dạy nàng học ngôn ngữ của chúng ta phải giao cho ngươi rồi.”

Sean vẻ mặt đau khổ, gật đầu đồng ý.

Trương Đức Bưu đi đến cửa thành vẫn chưa gặp phải người gia tộc Macedonia đến đây tìm chuyện gây hấn, không khỏi buồn bực vạn phần. Theo lí mà nói, người thừa kế của một đại gia tộc ăn một thiệt thòi lớn như thế, khẳng định phải trả thù, không nghĩ tới Bernard vậy mà lại nhịn.

Giờ phút này Hoa Húc thành tràn ngập một cỗ không khí quỷ dị, trên đường tiêu điều lạnh lẽo, cả thành phòng liên quân cũng nhàn hạ hẳn, đã không còn cái loại hung hăng càn quấy như trước, túm năm tụm ba đứng bên đường, châu đầu ghé tai thấp giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hướng phủ thành chủ, hoảng sợ như chó nhà có tang.

Đoàn người Trương Đức Bưu đi khỏi Hoa Húc thành, Lệ Na đột nhiên kinh hô một tiếng, chỉ vào cửa thành nói: “Đạo sư mau nhìn!”

Trương Đức Bưu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám tráng đinh của Macedonia gia tộc ào lên thành lâu, trên tường thành đóng hai cái thập tự giá, sau đó treo hai cỗ thi thể lên trên. Trong đó một cỗ thi thể vừa mập vừa béo, một cái khác là tướng ngũ đoản, rõ ràng là Macedonia thành chủ và Bernard con hắn!

“Chuyện này là sao?” Trương Đức Bưu trong lòng hiếu kì, đột nhiên thấy một ma pháp sư từ cổng thành đáp xuống, đến trước người hắn, cười bồi nói: “Vị đại nhân này, thành chủ đại nhân nhà ta muốn thỉnh ngài đến phủ làm khách!”

Trương Đức Bưu nhịn không được cười rộ, nói: “Thành chủ nhà ngươi không phải bị đóng trên tường thành kia sao?”

Ma pháp sư kia cung thanh nói: “Hoa Húc thành chúng ta hiện tại thành chủ là Ngũ Hoa Đức đại nhân. Macedonia phụ tử đảo hành nghịch thi (đi ngược lại lẽ thường), Ngũ Hoa Đức đại nhân quân pháp bất vị thân, đem bọn chúng tru sát, ứng với thỉnh cầu của phụ lão hương thân trong thành! Mà hiện tại Ngũ Hoa Đức đại nhân cố hết sức mình, tậm thời chưởng quản chức thành chủ!”

Sean nhỏ giọng nói bên tai Trương Đức Bưu: “Ngũ Hoa Đức là huynh trưởng của Macedonia thành chủ, bá phụ của Bernard. Macedonia thành chủ lần này đi thám hiểm Mê Thất Chiểu Trạch, thân tín tổng thương thảm trọng, Ngũ Hoa Đức là lục cấp Đại Ma Đạo sư, nhất định là thừa cơ hội này giết hắn cướp ngôi thành chủ. Hắn hiện vừa mới leo lên bảo toạ thành chủ, địa vị bất ổn, cho nên muốn lôi kéo đạo sư, không muốn cùng đạo sư là địch…”

Trương Đức Bưu hào khí lụi tàn, lắc đầu nói: “Không có hứng thú!” Quay người đi thẳng về trước, thầm nghĩ: “Lại là huynh đệ tranh giành, vì quyền lực địa vị đánh tới đánh lui! Ngũ Hoa Đức là lục cấp Đại Ma Đạo sư, chắc hẳn là cao thủ ngưng tụ ra Nguyên Tố Chi Kiếm trong không gian Thánh Nguyên Vương Toạ. Hiện tại hắn đã là thành chủ, chắc chắn sẽ không ra tay nữa. Không có cơ hội cùng cao thủ như vậy đọ sức một phen, thật sự là đáng tiếc!”

Trương Đức Bưu vẫn là lần thứ hai nhìn thấy người có thể ngưng tụ ra Nguyên Tố Chi Kiếm. Đại ma đạo sư Ngải Nhân của Nam Minh dùng Nguyên Tố Chi Kiếm chém giết Long Kị Cấm Quân, lúc ấy hắn ở dưới đánh lén mới kích sát được Ngải Nhân, bất quá một kiếm trước khi chết kia của Đại Ma Đạo sư Ngải Nhân quả thật uy lực cường hoành kinh người, khiến cho hắn đến giờ lòng còn sợ hãi.

Trương Đức Bưu hôm nay tu vi đại tiến, cho nên muốn cùng vị cao thủ ngưng tụ ra Nguyên Tố Chi Kiếm này chính diện đối kháng để kiểm nghiệm sở học bản thân lúc này.

Bất quá hiện tại Ngũ Hoa Đức vừa mới soán vị, vì cùng cố địa vị bản thân, chắc chắn sẽ không ra tay. Mất đi một lần cơ hội giao phong, trong lòng hắn không khỏi vạn phần tiếc hận.

Tu luyện tới cấp độ này của hắn, một mình tìm tòi tu hành tuy có chỗ có lợi, nhưng không cách nào đạt được tăng trưởng mạnh mẽ. Chỉ có cùng cao thủ quyết đấu mới có thể đột phá chướng ngại trùng trùng, đạt tới cảnh giới cao thâm hơn nữa.

Ngũ Hoa Đức là Đại Ma Đạo sư có thể thao túng Nguyên Tố Chi Kiếm, giao chiến với cao thủ như vậy, bản thân là một sự tình chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

“Ngũ Hoa Đức có thể thao túng Nguyên Tố Chi Kiếm, nói rõ hắn thiên phú kinh người. Bất quá giờ phút này lại mê luyến quyền thế, tu vi của hắn cũng chỉ có thể dừng ở đây thôi! Đáng tiếc…”

Trương Đức Bưu thở dài một tiếng, nói: “Tu luyện ma pháp cùng tu luyện đấu khí giống nhau, đề muốn đến một chữ ‘Thành’. Thành tại ma pháp, thành tại đấu khí! Trong nội tâm phải có một tín niệm kiên định: ma pháp của ta, đấu khí của ta, chính là tín ngưỡng suốt đời của ta! Chỉ có dùng tâm chí thành đối đãi với ma pháp với đấu khí, ngươi mới có thể vĩnh viễn không ngừng tiến bộ!”

Sean cùng Lệ Na trong lòng lẫm nhiên, cẩn thận cân nhắc lời hắn, càng ngẫm càng thấy dư vị khôn cùng, không khỏi bội phục vạn phần: “Đại sư thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng loại kiến thức này ngay cả cao thủ như Ngũ Hoa Đức cũng không theo kịp ngài! Lần chỉ điểm này đủ để chúng ta hưởng thụ cả đời không hết!”

Kì thật lời này không phải Trương Đức Bưu chỉ nói cho hai người họ nghe, mà đồng thời cũng là nói với bản thân, khuyên bảo, cảnh cáo bản thân không thể bị ngoại vật dụ hoặc, dùng đạo chí thành chí kiên đối với đấu khí, đối với tu luyện, khiến cho bản thân một mực ở trong sự tiến bộ! xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Thái Ca rất nhanh tỉnh rượu, Trương Đức Bưu liền đem hai người Sean và Lệ Na giao cho nó, bảo nó dạy hai người ma pháp. Con cọp này rốt cuộc tìm được sự tình yêu thích, giống như liều mạng đốc thúc hai người điên cuồng tu luyện, sau đó lại ngược đãi hai người, mỗi lần đều giày vò họ đến tình trạng kiệt sức.

Cha con Sean không khỏi hoảng sợ. Bọn họ nguyên lai chỉ biết đạo sư trẻ tuổi Trương Đức Bưu mày tu vi thâm bất khả trắc mà thôi, không nghĩ tới ma sủng bên người đạo sư còn có lợi hại như vậy!

“Lợi hại thì cũng thôi, mấu chốt là sủng vật này học thức uyên bác, quả thật là một bản đại bách khoa toàn thư Thánh Ma Đạo, có được tri thức so với Thánh Ma Đạo Sư cũng không chút thua kém!” Hai người thầm nghĩ, nhìn về phía Trương Đức Bưu ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ. Chủ nhân có thể dạy ra ma sủng như vậy, vậy thì đã đến cấp bậc nào rồi?

Kì thật hai người căn bản không biết Thái Ca có kiến thức uyên bác như thế cơ bản không phải công lao của man tử, mà do hun đúc từ chủ nhân trước của Thái Ca.

So với sinh hoạt vừa hạnh phúc vừa thống khổ của hai người họ, Trương Đức Bưu có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều. Cho tới giờ hắn đều là một mình tìm tòi tu luyện, chưa từng có danh sư chỉ đạo. Bái Địch Luân Tư cùng Cameron Ridge đối với hắn đều có tác dụng đạo sư, nhưng hai người cũng không chỉ điểm rõ ràng cho hắn. Hiện tại Trương Đức Bưu đã đạt tới tu vi Đấu Khí Như Đao, đối với việc tu luyện Đấu Khí Như Đao một điều cũng không biết, nhưng lúc ở Thiên Mang Ma La gia đã ít nhiều nhìn qua tam trọng cảnh giới của Đấu Khí Như Đao, không đến nỗi tu luyện như thầy bói xem voi.

Vì vậy bọn Sean thường xuyên nhìn thấy Trương Đức Bưu một mình một chỗ khổ sở suy tư, đột nhiên xoè tay ra, một đạo hắc sắc phong nhận xuất hiện trong tay, lại lập tức phân liệt, hoá thành hai ba đao mang tinh tế, nhảy múa không ngừng.

Phong nhận đối với bọn Sean mà nói cũng chẳng xa lạ gì, bất quá Sean không cảm thấy chút ma pháp lực ba động nào của Trương Đức Bưu, trong nội tâm buồn bực vạn phần: “Chẳng lẽ đạo sư có thể che đậy ma pháp ba động sao?”

Hắn thật tình không biết man tử căn bản không phải ma pháp sư mà là một Man đấu sĩ không cách nào tu luyện ma pháp, phong nhận kia cũng không phải ma pháp, mà là đao mang hắn dùng đấu khí ngưng tụ ra.

Cử động này của Trương Đức Bưu chỉ là vì muốn mau chóng tiến nhập cảnh giới tiếp theo của Đấu Khí Như Đao mà thôi.

Tam trọng cảnh giới của Đấu Khí Như Đao, đệ nhất trọng lả cảnh giới Shelton Pual đạt tới, có thể làm đấu khí ngưng tụ ra đao mang, phá thể bay ra, vô kiên bất tồi.

Đệ nhị trọng cảnh giới là tuyệt kĩ Thiên Ma Chỉ của Tông Ma La, làm được đến bước này, trong tay có binh khí hay không cũng chẳng sao cả, bởi vì ngón tay chính là binh khí.

Đệ tam trọng cảnh giới thì có thể làm được vạn đao tề phát, Mông Đặc Già La và Tắc Lặc Già La đều là cao thủ cảnh giới này. Loại cảnh giới này uy lực cơ hồ khiến không người nào ngăn cản được, lợi hại phi thường.

Bất quá đấu khí của kiếm đấu sĩ còn xa không hùng hậu bằng Man đấu sĩ, tối đa có thể đạt tới cảnh giới đệ nhị trọng, đệ tam trọng căn bản không cách nào tưởng tượng. Cũng may Trương Đức Bưu là người Nam Cương, đợi một thời gian nhất định có thể đạt tới cảnh giới Vạn Đao Tề Phát!

Trong khoảng thời gian này, Sean và Lệ Na hai người tiến bộ cực đại, hoàn toàn có thể nói xưa không bằng nay, mà tốc độ tiến bộ của Trương Đức Bưu càng nhanh hơn.

Tiến bộ của cha con Sean là từng bước một rảo bước về trước, mà tiến bộ của hắn lại là nhảy vọt. Một mặt tu luyện Đại Xích Thiên Ma Thần Quyết, tinh thần lực cùng đấu khí tăng trưởng mạnh mẽ, mặt khác Long Mông Bảo Tượng Quyết cũng không hạ thấp chút nào, hơn nữa lại tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới Ngũ Hùng chi lực, vững vàng hướng tầng thứ tư Cửu Hùng Cự Lực tiến đến.

Trên đời lúc này, kiêm tu nhiều loại tâm pháp khác nhau, còn có thể cùng lúc tiến bộ, cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.

Trong bất tri bất giác, đám Trương Đức Bưu rốt cuộc đi đến Lạc Nhật Sâm Lâm. Lúc này tiểu nữ hài Thú Tộc Eva cuối cùng miễn miễn cưỡng cưỡng học được đại lục ngữ, chính thức bái hắn làm thầy.

So sánh cùng Sean và Lệ Na, Trương Đức Bưu càng thích tiểu nha đầu này, quyết định truyền thụ cho nàng Long Mông Bảo Tượng Quyết.

Eva có huyết thống Hoàng Kim Bỉ Mông, trời sinh đã mình đồng da sắt, lực lớn vô cùng, thậm chí so với thân thể trời sinh cường hoành của người Nam Cương càng thêm xuất sắc! Nếu như tu luyện Long Mông Bảo Tượng, với huyết mạch của nàng, nhất định có thể đem môn công pháp này đề thăng đến cảnh giới cực cao.

“Năm đó vị tiền bối sáng lập Long Mông Bảo Tượng kia cũng có được huyết thống Bỉ Mông, nhưng không phải Hoàng Kim Bỉ Mông, so với Eva còn phải kém vài phần. Tương lai thành tựu của Eva hẳn trên vị tiền bối kia vài phần!”

Hai ngày sau, bọn hắn đi vào Nam Cương chủ thành, mấy người lập tức bị chấn động. Eva chưa từng nhìn thấy thành phố lớn, mà Sean và Lệ Na cho dù kiến đa thức quảng, nhưng cũng không ngờ trong rừng rậm cuồng dã Man Hoang này đột nhiên mọc lên một toà thành thị thô quánh hùng vĩ như vậy, quả thật là Quỷ Phủ Thần Công! (Quỷ Thần khó lường)

“Nơi này chính là Nam Cương, cái nôi của đấu khí sao?” Lệ Na lẩm bẩm.

“A Man trưởng lão, ngài rốt cuộc trở lại rồi!” Trương Đức Bưu gặp Lãng Đồ Man Chuy ở cửa thành, gã thọt cẩn thận nhìn bọn Sean một chút, kéo hắn qua một bên, thấp giọng nói: “Mấy vị trưởng lão đang tìm ngươi, thần miếu đã xảy ra chuyện.”

Trương Đức Bưu cười nói: “Tam thúc (mấy chương đầu ghi nhị thúc), người đừng gọi ta là trưởng lão, xa lạ quá. Thần miếu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta làm sao biết? Đồ Mông trưởng lão mấy ngay nay buồn đến bạc đầu, tìm không thấy ngươi, liền bảo ta nếu ngươi về rồi lập tức kêu ngươi đi thần điện tìm hắn.” Gã què thoáng chần chừ một chút, nhỏ giọng nói: “Trước đó không lâu một lão gia hoả cùng một tiểu gia hoả đến thần miếu, nói là bái phỏng, sáu vị trưởng lão đồng thời xuất động nghênh đón, chắc là có quan hệ với bọn họ.”

Trương Đức Bưu gật gật đầu, nói: “Tam thúc, người giúp ta chiếu cố bọn hắn một chút, ta lập tức lên núi!” Quay đầu phân phó đám Sean vài câu, lập tức gọi Tiểu Hắc, hướng thần miếu trên Thánh Sơn chạy đến. Sean nhìn Trương Đức Bưu đi xa, đánh bạo hỏi Lãng Đồ Man Chuy: “Đức Bưu đạo sư thật sự là trưởng lão Nam Cương thần miếu?”

Gã thọt ngạo nghễ nói: “Đương nhiên rồi, A Man trưởng lão là trưởng lão trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của thần miếu!”

“Trưởng lão trẻ tuổi nhất?” Lệ Na bật cười nói: “Cha, người còn nói ngài thoạt nhìn tuổi trẻ, trên thực tế là một lão già hom hem!”

Sean nuốt nước miếng, nói: “Chẳng lẽ lão nhân gia không phải tu luyện đến cảnh giới cao thâm, có thể dung nhan vĩnh trú sao?”

Gã thọt kinh ngạc liếc hắn một cái, cười nói: “Cái gì dung nhan vĩnh trú? Hắn hiện tại mới mười bốn tuối!”

Sean ngây ra như phỗng, sau nửa ngày chưa lấy lại được tinh thần. Cho tới giờ hắn đều cho rằng Trương Đức Bưu sở dĩ thoạt nhìn còn trẻ vậy là vì hắn tu vi thâm hậu cho nên dung nhan không đổi, không nghĩ tới tuổi của hắn lại không lớn hơn Lệ Na.

-o0o-



Nguồn: tunghoanh.com/da-man-vuong-toa/chuong-115-Stpaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận