Dã Man Vương Tọa
Tác giả: Thạch Trư
Chương 178: Địa Ngục Chi Tử
Dịch: Tà Nhân
Biên: sparrow
Nguồn : Kiếm Giới
Trương Đức Bưu vận mấy loại tâm pháp đấu khí, chuyển hóa Đại Xích Thiên Ma Thần Quyết thành thiên ma đấu khí, thân thể mới không tiếp tục bị ma pháp nguyên tố hắc ám xâm thực, ý nghĩ cũng dần dần thanh tĩnh.
Thiên Ma đấu khí của Tà Linh thần miếu bản thân cũng là một loại đấu khí có tính hủ thực cực mạnh, phương thức không giống với nguyên tố hắc ám nhưng kết quả giống nhau đến kì diệu. Quanh thân hắn hình thành lực lượng Xích Thiên Ma Thần, đủ để chống đỡ bên trong hải vực quỷ dị này.
So với hắn, Lilith càng có vẻ nhẹ nhõm. Shaman Thú tộc ngoại trừ nghiên cứu Đồ Đằng Sinh Mệnh ra, đối với loại vu thuật hắc ma pháp cũng có nghiên cứu, trong phạm vi ám hắc đồ đằng kết giới, nàng so với Trương Đức Bưu còn an toàn hơn.
Về phần Thái Ca càng khỏi phải nói, con cọp này đã ăn hết hai khỏa hắc ám Long tinh, tiến hóa thành hình thái Thánh cấp ma thú quang minh và hắc ám, trong U Hồn Chi Hải như cá gặp nước.
Trương Đức Bưu quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Cuồng Sư Kiếm Thánh Odin Ehm ở ven biển U Hồn Chi Hải bồn chồn, không dám tiến nhập, thầm nghĩ: “Tên sư tử khùng này còn chưa triệt để vô dụng, còn biết U Hồn Chi Hải đối với đấu khí của hắn cực kì ảnh hưởng.” nguồn tunghoanh.com
Chiến Thần Quyết khiến cho Thú tộc chiến sĩ bao giờ cũng ở trạng thái cuồng hóa, nhưng sở trường này cũng đồng thời là nhược điểm, bởi vì cuồng hóa tuy có thể tăng lực công kích lên, nhưng dưới loại trạng thái này tinh thần luôn luôn bất ổn, dễ dàng bị cảm xúc cuồng nộ khống chế.
Odin Ehm mặc dù tu luyện Chiến Thần Quyết đến cảnh giới cao, nhưng tinh thần lực của hắn càng thêm bất ổn. Nếu như tiến vào U Hồn Chi Hải, sớm muộn gì cũng sẽ đánh mất thần trí, biến thành một cỗ máy giết chóc, cuối cùng cũng sẽ kiệt lực mà chết!
Hắn không tiến vào U Hồn Chi Hải, coi như hắn còn chút lí trí, biết rõ U Hồn Chi Hải nguy hiểm.
Trương Đức Bưu nghĩ tới đây, đột nhiên lấy ra Sơn Khâu Chi Chuy, ầm một tiếng thật lớn, vô số kiếm khí bay thẳng đến Odin Ehm!
Odin Ehm một chưởng đánh ra, đánh cho kiếm khí nát bấy, trong miệng phát ra tiếng gào thét như dã thú, lao thẳng vào U Hồn Chi Hải, hướng hắn giết tới!
Lilith hiếu kì nói: “Hắn không đuổi chúng ta nữa, ngươi sao còn muốn gây sự với hắn?”
Trương Đức Bưu cơ miệng run rẩy, không có trả lời. Nếu như giải thích rõ ràng với nàng, hồ nữ xinh đẹp khẳng định sẽ coi hắn là tên man tử mọi rợ tà ác.
Trên thực tế Man tử xác thực không có hảo tâm: “Nam Cương cùng Thú tộc kết minh là xu thế tất yếu, Nemo trưởng lão cho rằng tiêu diệt ta không ảnh hưởng tới toàn cục, như vậy ta cho các ngươi vẫn lạc một vị Kiếm Thánh cũng chẳng ảnh hưởng toàn cục.”
“!”
Odin Ehm sở dĩ dám xâm nhập U Hồn Chi Hải đuổi giết Trương Đức Bưu bởi chính hắn nắm chắc, sau khi Kiếm Thánh lĩnh ngộ Sinh Mênh Bản Nguyên, huyết nhục trọng sinh, căn bản không sợ hắc ám nguyên tố ăn mòn, băn khoăn duy nhất chính là ảnh hưởng của hắc ám đối với tinh thần hắn.
Chỉ cần giết man tử này, sau đó lập tức chạy ra khỏi U Hồn Chi Hải, vậy là mọi sự đại cát!
Bất quá tốc độ Thái Ca nhanh đến mức nào, làm sao để cho hắn đuổi theo được?
Odin Ehm mỗi lần muốn rời khỏi U Hồn Chi Hải, Trương Đức Bưu liền quay người lại, dùng Sơn Khâu Chi Chùy hướng hắn phát động công kích, chọc cho Cuồng Sư Kiếm Thánh nổi trận lôi đình, một tia lí trí cuối cùng cũng ném luôn lên chín tầng mây, một mực chỉ muốn giết hắn.
Hôm nay, ngay cả Lilith cũng nhìn ra Odin không ổn. Vị Cuồng Sư Kiếm Thánh này càng ngày càng hung dữ, rõ ràng đã lâm vào trạng thái điên cuồng, lập tức minh bạch dụng tâm hiểm ác của man tử, vội vàng leo ra sau đuôi Thái Ca, cao giọng nói: “Odin tiền bối, không nên đuổi theo, mau chạy ra ngoài đi!”
“Tiểu tiện nhân! Lãng đề tử(câu này quá cay độc nên để nguyên văn, dịch ra rất phản cảm)! Hồ li lẳng lơ ăn cây táo rào cây sung!”
“Ngươi đi chết đi a!”
Lilith tức giận đến toàn thân phát run, lại lom khom mò về, ngồi một góc tự kỉ hờn dỗi.
Trương Đức Bưu cười ha hả, Thánh Nữ đại nhân lườm hắn một cái, giận dữ nói: “Hai tộc chúng ta kết minh, hại chết hằn, đối với người Nam Cương có chỗ tốt gì? Đợi đến lúc Thần Vương Điện công tới, Odin tiền bối cũng là sức chiến đấu không thể thay thế!”
Trương Đức Bưu lắc đầu nói: “Đạo sư của nàng Nemo trưởng lão cho rằng hại chết ta không có vấn đề gì, ta đây hại chết Odin Ehm lại có chỗ nào sai?”
Lilith cứng họng, nói chẳng nên lời, trong lòng thầm than mộ tiếng: “Đạo sư, lần này chỉ sợ ngài làm sai rồi. Man tử này chỉ sợ đã trở thành đệ nhất nhân dưới Kiếm Thánh rồi, cho dù là Kiếm Thánh cũng không cách nào làm gì hắn. Nếu như hắn trở thành Đấu Thánh…”
Thái Ca xâm nhập U Hồn Chi Hải, phi hành hơn mười dặm, hắc ám ma pháp ở đây càng lúc càng nồng nặc, che khất bầu trời, cơ hồ nhìn không tới một tia dương quang, bốn phía chỉ là một vùng tối tăm mờ mịt.
Đột nhiên, nước biển rào rào tách ra, từng chiếc Lang Nha cự hạm theo nước chui ra.
Sáu chiếc Lang Nha chiến hạm này là hải quân Hải tộc, giờ phút này thân hạm bị hắc ám nguyên tố ăn mòn rách mướp, mà thủy thủ trên thuyền đã sớm bị hắc ám ma pháp nguyên tố xâm thực, vô số khô lâu trên thuyền chạy tới chạy lui!
Còn có một vong linh sĩ binh đứng đầu thuyền, vung đại cổ chùy dài hơn bốn xích, dùng sức đánh trống trận, nhưng trống trận sớm đã bị hắc ám nguyên tố ăn mòn, sớm đã biến thành một đống rách rưới, bị nó gõ một cái, biến thành gỗ vụn, cùng với giá trống lộn xộn đầy đất.
Những vong linh Hải tộc kia rất nhanh phát hiện Thái Ca, trong đó một tên vong linh mặc áo giáp Hải tộc nhanh trí cung loan kiếm lên, đứng ở cột buồm chỉ huy. Những vong linh khác tức thì từ cửa sổ đẩy ra ma pháp pháo trong mạn tàu, tập trung vào Thái Ca.
Vị Hải tộc vong linh tướng quân kia thực lực thâm bất khả trắc, khi còn sống cơ hồ có thể sánh vai cùng Trương Đức Bưu, trên thân thể vẫn còn treo thịt thối, không bị hắc ám ma lực hủ thực hoàn toàn. Bất quá thần trí hắn bị cảm xúc tà ác ảnh hưởng, linh hồn đã triệt triệt để biến thành vong linh!
“Những thứ này, chắc hẳn là một chi đại quân Hải tộc phái ra thăm dò U Hồn Chi Hải rồi? Không nghĩ tới bọn hắn lại chết thảm như vậy.”
Trương Đức Bưu trong mắt tinh quang thiểm động, phân phó Thái Ca không nên trêu chọc bọn họ, đi vòng qua. Thái Ca bay ra khỏi phạm vi xạ kích của ma pháp pháo, nhưng vong linh Hải tộc kia còn chưa bỏ qua, thúc giục chiến hạm ở phía sau truy đuổi mãnh liệt, lại bị Odin Ehm phát hiện. Song phương lập tức khai chiến.
Man Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy pháo bắn tận trời, đấu khí tung hoành, bên trong hải vực u tối thần bí bộc phát thành từng chùm sáng chói lọi, nhưng nhanh chóng bị hắc ám vô tận chôn vùi một lần nữa.
“Chỉ cần Odin động thủ giết người, thì không có cách nào ngăn cản dục vọng sát lục trong nội tâm! Nhưng đáng tiếc một vị đối thủ hiếm có lại bị hủy như thế…”
Mặc dù Odin Ehm không vẫn lạc ở U Hồn Chi Hải, Trương Đức Bưu cũng sẽ kêu Thái Ca giết hắn.
Man tử tuy rằng gần đây hay đối xử bình hòa với người khác, nhưng cũng có nộ khí. Nemo trưởng lão đối với hắn như vậy, hắn sớm đã muốn cho Thú tộc một bài học, mà cái chết của Odin Ehm chính là một bài học, cảnh cáo Thú tộc nên trung thực một tí!
U Hồn Chi Hải chỉ là hải vực trăm dặm, đối với biển cả mênh mông, chút phạm vi ấy cũng chẳng lớn, nhưng ở đây căn bản không cách nào được phân biệt phương hướng. Đứng ở ngoài nhìn vào, hải vực này như một hắc cầu gắn trên mặt biện, bên trong không có chút ánh sáng nào. Hơn nữa hắc cầu này còn đang không ngừng nhúc nhích khuếch trương ra ngoài, giống như có sinh mệnh lực.
“Khó trách hải tộc không tiếc hết thảy để thám thính hải vực này. Nếu như U Hồn Hải Vực tùy ý khuếch trương ra, vương quốc dưới đáy biển của bọn họ sớm muộn gì cũng bị U Hồn Chi Hải thôn phệ, tất cả con dân đều biến thành vong linh!” Trương Đức Bưu thầm nghĩ trong lòng.
Thái Ca trong hải vực này cũng dần bị mất cảm giác xác định phương hướng, như rắn mất đầu xông loạn bốn phía. Nếu là lúc bình thường, với tốc độ phi hành của nó, muốn thám thính phiến hải vực này thật dễ dàng, nhưng hiện tại ở bên trong này giống như mê cung, căn bản không rõ đông tây nam bắc.
Nếu nó muốn bay ra khỏi hải vực này cũng không khó, chỉ cần không ngừng bay lên, nhất định có thể thoát li ra được. Bất quá tới bây giờ, Trương Đức Bưu cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với vùng hải vực thần bí này. Vong linh sinh vật ở đây nhiều đến không thể tưởng tượng, ngoại trừ động vật biển ra, rõ ràng còn có vài chủng loại kì dị.
Những vong linh sinh vật này căn bản không phải động vật biển gì. Trương Đức Bưu dám khẳng định, chúng đến từ một không gian khác!
“Chẳng lẽ thật sự như Sundae tướng quân nói, U Hồn Chi hải là địa phương tiếp cận với địa ngục nhất?” Trương Đức Bưu nhìn vong linh sinh vật vọt ra từ trong lòng biển, lập tức giữ vững tinh thần, kéo tay Lilith, nhảy trên lưng Thái Ca xuống, cao giọng nói: “Thái Ca, ngươi về Nam Cương Thành mang Tiểu Hắc đến đây. Ở đây có nhiều vong linh như vậy, đối với Tiểu Hắc mà nói quả thực là bổ phẩm vô cùng, nói không chừng có thể làm cho Hắc Tử tiến hóa đến tầng thứ cao hơn!”
Thái Ca ứng tiếng, gió lốc nổi lên, lao ra khỏi U Hồn Chi Hải, hướng phía tây bay đi.
Lilith nhìn hắc ám vô tận bao phủ chung quanh, không khỏi rùng mình một cái, thấp giọng nói: “A Man, ta cảm thấy ngươi để con cọp kia li khai là một sai lầm, ở đây quá nguy hiểm.”
Không gian trước mặt Trương Đức Bưu đột nhiên nứt ra một cánh cửa, một con rết lớn màu phỉ thúy từ trong cửa uốn lượn bơi ra, dài đến hơn năm mươi mét, mỗi lần bơi đến lại phát ra thanh âm ken két sàn sạt, vây quanh hai người vài vòng, lượn qua lượn lại, tất cả vong linh sinh vật trong nước biển căn bản không có cơ hội tiếp cận bọn họ, liền bị hình thái thứ hai của Bích Vọng Đao chém thành xương vụn!
Lilith hâm mộ nhìn qua, cây đao này công thủ như một, hơn nữa uy lực kinh người, tuy vẫn không phải bảo vật cấp Truyền Kì, nhưng so với bảo vật cấp Truyền kì lại có sự xuất sắc riêng.
Trương Đức Bưu cười nói: “Vong linh sinh vật đều là bộ xương, không có cơ nhục nên không cách nào chứa đựng hắc ám ma pháp lực, còn có nguy hiểm gì chứ?”
“Nếu như vong linh sinh vật có cơ nhục thì sao?”
“Vong linh có cơ nhục?”
Trương Đức Bưu ngẩn ngơ, đột nhiên nhớ tới Thánh Ma Đạo Sư Zaid từ trong địa ngục triệu hoán ngưu đầu quái Tao Los, lắc đầu nói: “Vậy thì phiền rồi! Vong linh hệ sinh vật nếu như có cơ bắp, tức là sinh vật thuần túy của địa ngục, thuộc về cao đẳng ác ma hệ. Cao đẳng ác ma có trí tuệ rất cao, cực kì khó giải quyết! Bất quá ác ma hệ vong linh sinh vật cực kì hiếm thấy, chỉ có vong linh Thánh Ma Đạo Sư mới có thể triệu hoán ra, U Hồn Chi Hải không có khả năng tồn tại loại sinh vật này.”
Tiếng nói vừa dứt, Lilith đột nhiên chỉ về phía trước, run giọng hỏi: “Ngươi xem, kia có phải ác ma không?”
Trương Đức Bưu theo tay nàng nhìn lại, chỉ thấy trong khói đen u ám phía trước, nước biển bắt đầu cuồn cuộn, dần dần từ dưới nước hiện ra một quái vật khổng lồ, hoa văn màu xanh và màu đen giao nhau trên da, trông bóng loáng vô cùng, bốn cái móng vuốt giống như thiết trụ bắt đầu uốn lượn, tiềm phục trên mặt biển.
Đây là một con cóc vô cùng khổng lồ, căn bản không phải là ma thú thuộc về nhân gian. Trong lỗ mũi phun ra một cỗ hắc ám nguyên tố dơ bẩn không chịu nổi, tanh hôi bức người!
Đột nhiên trên trán con cóc kia nứt ra hai cái khe hẹp dài, một đôi mắt chậm rãi mở ra, bên trong lờ mờ lóe sáng, như một khỏa bảo thạch phỉ thúy cự đại.
Tiếp đó, trán nó lại mở ra một đôi mắt, trong chớp mắt mở ra tám con mắt to như quả bóng rổ, tám con mắt này sắp xếp thành một vòng tròn ở trên trán, lấp lánh lóe sáng!
Con cóc kia mở miệng rộng ra, dùng sức hút khí. Hắc ám ma pháp nguyên tố trong không gian trăm mét phương viên bốn phía lập tức bị hút hết thảy vào trong bụng nó!
“Bát Mục Minh Thiềm? Thứ này làm sao lại xuất hiện ở nhân gian? Chẳng lẽ phụ cận có vong linh Thánh Ma Đạo Sư triệu hoán địa ngục sinh vật?”
Trương Đức Bưu sắc mặt kịch biến, Bích Vọng Đao đang múa lượn chung quanh đột nhiên dừng lại, như một đầu đại xà dang vận sức chờ phát động. Mũi đao chếch lên như đầu rắn, chăm chú khóa chặt phương hướng của con cóc khổng lồ kia. Lilith vội tựa vào bên cạnh hắn, run giọng hỏi: “Bát Mục Minh Thiềm là cái gì? Ác ma không phải là mấy tên mọc cánh trên lưng sao?”
Trương Đức Bưu nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Mọc cánh là cao đẳng đại ác ma, tất cả đều đã hóa hình người. Cao đẳng đại ác ma cho dù là vong linh Thánh Ma Đạo Sư cũng không thể triệu hoán dễ dàng được. Nếu như Bát Mục Minh Thiềm này không phải Vong Linh Thánh Ma Đạo Sư triệu hoán ra, vậy phụ cận khẳng định có cửa đi vào địa ngục! Thật là kì quái, cửa vào địa ngục rõ ràng ở tầng chín của Thâm Uyên, ở đây sao lại xuất hiện một cửa vào nữa?”
Ngưu đầu quái Tao Los không có cánh, chỉ có thể coi là ác ma phổ thông, cao đẳng ác ma thực lực càng mạnh hơn nữa. Thực lực Bát Mục Minh Thiềm này, chỉ sợ còn không bằng Tao Los.
“A Man, ta cảm thấy chúng ta hay là mau rời khỏi nơi này thì hơn.” Lilith nhìn con cóc khổng lồ này, thấp giọng nói.
Trương Đức Bưu còn chưa trả lời, đột nhiên con cóc kia mở miệng rộng, ngây ngốc ngồi xổm trên mặt nước, sau một lúc lâu, trong miệng cóc truyền đến tiếng ngáp.
Man tử cùng Hồ nữ hai mặt nhìn nhau, đã thấy từ trong miệng cóc chậm rãi đi ra một thân ảnh vừa đen vừa cường tráng, trên trán mọc một cặp sừng nhọn, sau lưng dang hai cánh lớn bằng thịt, đứng trong miệng cóc duỗi duỗi cái lưng mỏi, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc đến rồi. Đây chính là nhân gian sao? Kì quái, sao mà hắc ám ma lực so với Địa Ngục còn nồng đậm hơn, hey, hai người các ngươi! Chính là các ngươi triệu hoán Địa Ngục Chi Tử Garrosh đại nhân từ trong Địa Ngục ra sao?”
“Địa Ngục Chi Tử?”
Lilith nghe nói thế, lập tức dốc sức liều mạng lắc đầu, đem cái đầu nhỏ dao động như trống lắc, mà Trương Đức Bưu tức thì liều mạng gật đầu như gà con mổ thóc.
Địa Ngục Chi Tử Garrosh thấy thế, nhìn về phía Trương Đức Bưu, nghi ngờ nói: “Trên người ngươi có hắc ám thuộc tính, là người thi triển Đại Triệu Hoán Thuật? Vừa rồi lúc kí kết khế ước triệu hoán, ngươi nói ngươi gọi là Zaid?”
“Zaid Thánh Ma Đạo Sư ở phụ cận?” Trương Đức Bưu nao nao, cười tủm tỉm gật đầu nói: “Bẩm đại nhân, bản nhân gọi là Zaid.”
Lilith nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng thầm nói: “Tên mọi này, ngay cả cao đẳng đại ác ma cũng dám lừa gạt, quả thực là ác ma trong ác ma!”
“Tế phẩm!” Garrosh duỗi bàn tay lớn, cao giọng nói: “Lúc kí kết triệu hoán khế ước, ngươi đáp ứng bổn tọa, muốn hiến tế cho bổn tọa một ngàn linh hồn một ngày này. Mau nhanh nhanh đưa tế phẩm cho bổn tọa!”
Man tử nghĩ nghĩ, đem Lilith Thánh nữ đẩy lên trước, cười bồi nói: “Garrosh đại nhân, người xem trước hết dùng Hồ nữ này lót bụng được không?”
Lilith giận muốn chết, tức tối nói: “Đức Bưu Man Chuy, ngươi muốn giết người diệt khẩu?”
Garrosh cũng bị hắn làm tức chết được, không biết từ đâu lấy ra một cây phương thiên họa kích, quanh thân lửa địa ngục hừng hực thiêu đốt, cả giận nói: “Dùng một linh hồn lừa gạt bổn tọa? Zaid, ngươi muốn biết chữ chết viết thế nào phải không?”
Chính vào lúc này, xa xa truyền đến tiếng cầu cứu yếu ớt, Trương Đức Bưu nghe thanh âm này quen tai, vội vàng nắm tay Lilith, hướng tới âm thanh kia chạy đi. Garrosh thoáng chần chờ, lập tức nhảy lên trán Bát Mục Minh Thiềm, ngồi giữa tám con mắt. Con cóc kia dùng sức nhảy lên, rơi xuống mặt nước ngoài mấy dặm.
Trương Đức Mưu cũng đến đó, trong lòng cả kinh: “Con cóc này sức bật thật kinh người, thân là chủ nhân tọa kị, thực lực Garrosh chỉ sợ rất cao!”
Khi bọn hắn đến mặt biển cách đó không xa, chín cây trụ tử đá dựng đứng, trên mặt hiện đủ loại phù văn cùng ma pháp trận. Tám cây cột tạo thành một vòng tròn, cột chính giữa thì dùng khóa sắt màu đen buộc chặt lấy một lão đầu vừa già vừa xấu. Long đầu trên đỉnh tám cột đá chung quanh phun ra linh hồn chi hỏa hừng hực, như nước tưới vào đỉnh đầu lão giả kia, xèo xèo thiêu đốt linh hồn hắn!
Trương Đức Bưu nhìn thấy lập tức vui vẻ, cười hì hì nói: “Lão ca ca, ngài ở chỗ này chơi gì vậy? Chạy trốn trong lửa à?”
Zaid hổn hển nói: “Ít châm chọc lại đi! Nếu không phải tại ngươi, lão tử làm sao lại bị trấn áp ở đây. Garrosh đại nhân, vừa rồi chính là tiểu nhân triệu hoán ngài từ Địa Ngục ra, nhanh cứu ta xuống.”
Cao đẳng đại ác ma Garrosh nhìn nhìn Man tử, lại nhìn Thánh Ma Đạo sư có chút đáng thương, sau nửa ngày mới xác định tên mọi này là một thằng lừa đảo, hung hắng trừng mắt liếc hắn, duỗi bàn tay lớn hướng Zaid rít gào: “Tế phẩm! Một ngàn linh hồn một ngày!”
Zaid thoáng chần chờ. Hôm nay hắn bị trấn áp ở đây, đâu có cái linh hồn gì mà hiếu kính. Địa Ngục Chi Tử vừa rồi sở dĩ cưỡng ép triệu hoán nó, bất quá là làm xiếc tay không bắt giặc.
Vong linh Thánh Ma Đạo Sư con ngươi đảo một vòng, ánh mắt rơi trên người Trương Đức Bưu.
Trương Đức Bưu liền biết không ổn, quả nhiên vong linh Thánh Ma Đạo Sư đại nhân một bộ dạng cười lấy lòng, cười bồi nói: “Garrosh đại nhân, người xem, trước hết dùng tên mọi này lót dạ được không?”
“Hai tên tiện nhân này!” Garrosh cùng Lilith trong lòng đồng thời nổi lên cách nghĩ giống nhau.
Sau nửa ngày, Garrosh rốt cuộc cùng Zaid Thánh Ma Đạo Sư đạt thành Địa Ngục Lượng Giải Bị Vong hiệp nghị, yêu cầu hắn phải cung cấp gấp ba linh hồn cần triệu hoán, nếu không sẽ thôn phệ linh hồn hắn, lúc này mới giải cứu hắn xuống.
Địa Ngục Lượng Giải Bị Vong hiệp nghị là hiệp ước không bình đẳng của vong linh ma đạo sư cùng Địa Ngục sinh vật. Zaid hôm nay không cách nào cung cấp một ngàn linh hồn một ngày, đành phải kí kết trước, còn sống chạy ra rồi mới nói.
Garrosh ánh mắt bất thiện, giận dữ nói: “Zaid, thanh danh của ngươi tại ngục ta không tốt chút nào. Lần trước Tao Los từ nhân gian trở về nói ngươi bắt hắn làm việc nguy hiểm, mà cả một linh hồn cũng không trả cho hắn! Hôm nay nếu ngươi lại dám lừa gạt bổn tọa, coi chừng lần sau tế phẩm chính là ngươi!”
Zaid liên tục cười làm lành, Trương Đức Bưu cười nói: “Lão ca ca, ngài sao lại bị trấn áp ở đây?”
“Đừng nói nữa!” Zaid nhớ tới việc này, chán nản nói: “Nhắc tới phát bực, ta bị đồng môn trưởng lão trấn áp ở chỗ này. Lão tử từ trung tâm Hắc Thạch Thiết Ngục của Thần Vương Điện đoạt lại Minh Vương Chi Tâm, sau khi phân cho ngươi một nửa Minh Thần Chi Huyết liền trở lại Minh Vương Điện, vốn tưởng rằng sẽ lập được công lớn, nào biết chư vị đồng môn trưởng lão lại nói ta đem Minh Thần Chi Huyết phân cho ngoại nhân, ăn cây táo rào cây sung, tội đáng chết vạn lần! Cũng may ta có công đoạt lại Minh Thần Chi Tâm, Giáo Tông đại nhân cùng đồng môn trưởng lão liền đem ta trấn áp ở đây, dùng linh hồn chi hỏa thiêu đốt linh hồn ta, lại khiến ta nửa giờ nửa khắc không thể chết ngay được.”
Trương Đức Bưu thở dài một tiếng, nói: “Công lớn tức tội danh. Ngươi đây công lao quá lớn, đã ép qua danh tiếng của các trưởng lão khác cùng Giáo Tông đại nhân Minh Vương Điện, công cao lấn chủ a! Lão ca ca, U Hồn Chi Hải xảy ra chuyện gì vậy?”