Dã Man Vương Tọa
Tác Giả: Thạch Trư
-----oo0oo-----
Chương 72: Trở lại thôn xóm.
Dịch: Thẩm Thăng Y
Nguồn: Kiếm Giới
Battle vương tu luyện vốn là Kim Cương Thái Thản Phất Năng Thắng quyết, nghe nói là tâm pháp của tộc Titan đã diệt vong, được xưng là phòng ngự cực mạnh, không ai có thể thắng, bởi vậy mới gọi là ‘phất năng thắng’.
Bất quá, so với Tà Linh thánh điển thì môn tâm pháp này còn thua kém rất nhiều, cũng không thể chính thức trở thành ‘phất năng thắng’, thậm chí so ra còn kém Long Mông Bảo Tượng quyết của Man tộc, cho nên hắn mới bị Aier đánh cho hộc máu.
Tín ngưỡng của Ma tộc vực sâu chính là Đại ma thần Xích Thiên, bị người khác coi là Tà Linh, nghe đồn Đại ma thần Xích Thiên chính là vị thần hủy diệt cùng phá hoại. Khi hắn hàng lâm, mặt đất nứt nẻ, núi lửa bộc phát, vạn vật chết khô, cả thế giới biến thành dung nham luyện ngục.
Ma tộc vực sâu cũng vì tín ngưỡng Đại ma thần Xích Thiên nên mới bị người cầm quyền trên đại lục đuổi vào vực sâu.
Tà Linh thánh điển là cách gọi của người ngoài, mang ý nghĩa châm chọc. Ma tộc vực sâu gọi quyển sách này là Quang Minh thánh điển, còn Tà Linh thần miếu trong miệng bọn họ lại trở thành Quang Minh thần miếu.
Phần đấu khí trong Quang Minh thánh điển tên là Đại Xích Thiên Ma Thần quyết, là môn tâm pháp gần với ma đạo nhất trên Kỳ Công Đấu Khí bảng.
Trương Đức Bưu cùng đám người Aier rời bộ lạc Vương Đình, đi tới bộ lạc Cự Mang nghỉ ngơi khôi phục vài ngày, chuẩn bị lương khô cùng nước uống. Jiamon Richie, Agan cùng những người lính đánh thuê khác đã hộ tống tổng quản thương đội Gaelle trở về, Đồ La cũng trở lại thôn của mình.
Trong khoảng thời gian này, Trương Đức Bưu nhân cơ hội học tập ngôn ngữ Ma tộc vực sâu với Aier, sau nửa tháng mới miễn cưỡng phân biệt được văn tự vực sâu. Trương Đức Bưu mừng rỡ như điên. Aier rốt cuộc đã thỏa nguyện ước mơ được mang giày ‘đoàn đầu tiểu mã’, hưng phấn mang giày đi tới đi lui.
Giày này dùng da ‘hương ngưu’ chế tạo thành, cực kỳ tinh xảo, thường xuyên mang không nhưng không bị ghẻ ngược lại còn mang theo mùi thơm nhẹ nhàng tự nhiên, là thứ quý tộc thiếu phụ yêu thích nhất, nhưng giá tiền lại rất đắt. ‘Hương ngưu’ là một loại ma thú ôn thuận sống trên cao nguyên phương Tây, cực kỳ hiếm thấy, ngày nay gần như đã tuyệt chủng, cho nên một đôi giày này đắt cả vạn kim tệ.
Trên người Trương Đức Bưu còn một tấm tinh tạp, bên trong có chừng năm vạn kim tệ, liền hào phóng mua cho nàng một đôi. Aier cao hứng không được bao lâu, Thiên Ma đấu khí của nàng đã ăn mòn giày tiểu mã, không thể mang được nữa.
- Hay là mua một đôi nữa?
Trương Đức Bưu tỏ vẻ ‘đại gia’ nhưng trong tim đang rướm máu. Nếu toàn bộ số kim tệ trong không gian giới chỉ là của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không keo kiệt mua vài đôi giày hương ngưu đoàn đầu tiểu mã, nhưng toàn bộ số kim tệ này đều là tài sản của ‘cự long’ Thái ca đại nhân.
Muốn lấy tiền riêng của Thái ca đại nhân?
Cho dù là cự long cũng không hung tàn bằng Thái ca đại nhân nha!
- Thôi, bỏ đi, có lẽ, căn bản ta không thích hợp mang giày…
Thần sắc Aier buồn bã, đột nhiên lại cao hứng lên, cười nói:
- Ta còn phải đi tìm đạo sư Shaman, trị liệu cho Đại tế ti Mike Hughes, không thể đi cùng các ngươi rồi.
Thánh nữ phiêu phiêu đi xa, âm thanh từ xa xa truyền đến:
- A Man, lần sau khi gặp ngươi, ngươi cần phải chạy trốn nhanh một chút nha! Hoặc là, bản lĩnh của ngươi phải cao hơn ta một chút, người ta còn không muốn quay về vực sâu sớm như vậy.
Sắc mặt Trương Đức Bưu khẽ biến, trong lòng cười khổ:
- Thì ra nàng đã sớm nhận ra ta rồi, tiểu yêu nữ này…
- A Man, chúng ta cũng muốn xuất phát rồi!
Figure Monte đi tới trước mặt hắn, chần chờ một chút, nói:
- Đội trưởng cùng chúng ta thương nghị một hồi liền quyết định đi đến công quốc Nam Minh lập nghiệp, nghe nói thập tam thái tử ở đó đang chiêu nạp hiền tài, chúng ta định đến đó thử thời vận. Hay là ngươi đi cùng chúng ta đi?
Trương Đức Bưu lắc đầu nói:
- Ta định trở lại bộ lạc của mình, làm vài chuyện cần thiết.
Nói đến đây, đột nhiên hắn cười:
- Figure, trước khi chia tay, ngươi có muốn một chút ‘bất ngờ’ không? Abruzzo huynh đệ, ngươi giúp ta mở không gian giới chỉ này ra đi, bảo đảm các ngươi sẽ giật mình.
Đám người Manla Gen tò mò vạn vận, vây quanh lại đây, Abruzzo Monte mở không gian giới chỉ trên tay Trương Đức Bưu ra, nhất thời cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, một quái vật to lớn bay ra từ không gian giới chỉ, không ngờ là một con ma thú to lớn ngang với Cửu Đầu Giao Long cùng cự thú Behemoth, ba đôi cánh đại bàng xòe ra, bay lượn trên đầu bọn họ giống như cự long.
Trương Đức Bưu cười ha ha, xoay người nhảy lên lưng ma thú nọ, cao giọng nói:
- Thái ca, chúng ta đi!
Ma thú nọ vỗ sáu đôi cánh thật mạnh, răng rắc một tiếng, trong nháy mắt phá vỡ bức tường âm thanh, mang theo tiếng sấm cuồn cuộn điên cuồng bay về phương Đông.
Đám người Manla Gen thấy vậy liền trố mắt ra nhìn, một lúc lâu không nói nên lời. Một lúc lâu sau, Cage mới lắp bắp nói:
- Đội trưởng, ma thú vừa rồi hình như là con cọp đã đánh cướp chúng ta…
Manla Gen từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, cười nói:
- Phải thì sao mà không phải thì sao? Ta chỉ biết Đúc Bưu Man Chuy vĩnh viễn là bằng hữu của chúng ta! Đi thôi, chúng ta đi đến Nam Minh kiến công lập nghiệp!
Tốc độ của Thái ca cực nhanh, chỉ nửa ngày ngắn ngủi đã bay đến Lạc Nhật sâm lâm, chậm rãi đáp xuống bên cạnh núi Noeller, đi theo Trương Đức Bưu đến thôn Man Chuy, Trương Đức Bưu có chút khẩn trương, đây chính là ‘tình quê hương’, dù sao hắn rời quê cũng đã được một năm.
- A Man đã trở về, A Man đã trở về!
Mấy đứa trẻ con trước cửa thôn thấy A Man liền chạy vào trong, vừa chạy vừa la cho mọi người biết.
Khi Trương Đức Bưu đi đến cửa thôn, mấy tráng đinh cùng mấy bà cô trong thôn ra đón, gã què Lãng Đồ chống gậy đi phía trước, cười nói:
- A Man, ngươi còn sống trở về à? Tưởng ngươi ở bên ngoài bị người ta đánh chết rồi?
- …Tam thúc, miệng ngài sao toàn nói chuyện xúi quẩy vậy, một chút cũng không thay đổi.
Trương Đức Bưu nhìn qua đám người một lần, không nhìn thấy phụ thân Nham Thạch Man Chuy, trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi:
- A Ba của ta đâu?
Gả què cười nói:
- Đang rụt rè căng thẳng! Trốn trong phòng ‘xấu hổ’ không dám ra, kiểu gì cũng bắt ngươi đến gặp hắn.
Trương Đức Bưu thở phào nhẹ nhõm, một thôn dân bên cạnh cười nói:
- A Man, ngươi ra ngoài học được ma pháp rồi sao?
- Đúng rồi, đúng rồi – Một đám người nhao nhao la lớn:
- A Man, nhanh phóng xuất một cái ma pháp cho chúng ta xem với!
Trương Đức Bưu mỉn cười, vươn bàn tay to, Man đấu khí trong cơ thể vận hành theo Liệt Hỏa quyết, lòng bàn tay nhất thời xuất hiện một hỏa cầu, nhẹ nhàng ấn trên mặt đất, lập tức miếng đá xanh lót đường ầm ầm nổ tung thành một hố to.
Thôn dân ai cũng hít một ngụm lãnh khí, lúc này chỉ nghe âm thanh Nham Thạch Man Chuy truyền đến:
- Tiểu tử ‘bất học vô thuật’, ma pháp cái chó gì? Rõ ràng là dùng Liệt Hỏa đấu khí lừa gạt người khác, tự đi tìm một miếng đá lót đường khác đi!
Trương Đức Bưu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phụ thân đang nghiêm mặt đứng phía sau, trong tay cầm hai thanh mộc côn cao hơn người. Trương Đức Bưu cảm thấy tâm mình nóng lên, vội vàng đẩy đám người đi qua, cười nói:
- A Ba, ta đang giỡn cùng các thúc bá mà…
Nham Thạch Man Chuy hừ lạnh một tiếng, cầm một cây mộc côn nhét vào trong tay hắn, xoay người đi về phía sân rộng giữa thôn.
- Thằng ranh con, còn không qua đây?
Trương Đức Bưu cầm theo mộc côn, chậm rãi theo sau, mọi người vội vàng đổ xô về phía sân rộng, gã què ha hả cười nói:
- A Man lại bị ăn đòn nữa rồi, chỉ sợ hắn còn chưa biết, tên Nham Thạch chết tiệt nọ đã trở thành nhị cấp Man đấu sĩ rồi.
Ghi Chú
Thay đổi nhỏ trong tác phẩm: Tên của Lục Dực Kim Quang tê - Thái ca từ nay mình sẽ đổi thành Lục Dực Kim Quang hống.
Những chương cũ mình cũng sẽ sửa lại dần cho độc giả tiện theo dõi. Cũng tiện thể mình xin giới thiệu về loài thú tên 'Hống' - một loài động vật trong truyền thuyết Trung Quốc.
犼 [hǒu] [ㄏㄡˇ] cách phát âm tương tự với 吼 [hống] [Pinyin: hǒu]
Cổ thư có nói về một loài dã thú giống chó, ăn thịt người. Tục gọi là Vọng Thiên hống (nhìn trời mà rống), Triêu Thiên hống (hướng lên trời rống). Trong truyền thuyết là con của Long Vương, có thói quen ngước mặt lên trời. Người ta vẫn thường gọi nó là 'Thạch sư', thường được tạc hoặc điêu khắc trên đỉnh với ý nghĩa 'Hướng lên trời gào thét, trên truyền thiên ý, dưới biểu đạt dân tình'. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Tương truyền Hống là một loài động vật rất có linh tính, mỗi ngày nó đều ngồi xổm chăm chú theo dõi hành vi của Hoàng Đế.
Có hai con luôn quay mặt về hướng Nam, chuyên môn quan sát Hoàng Đế đi tuần ngoài Hoàng cung. Mỗi khi Hoàng Đế đi lâu không về, chỉ lo chơi bời bên ngoài, nó sẽ kêu gọi Hoàng Đế: "Quốc quân mau trở về xử lý quốc sự đi, chúng ta mong người về đến thâm quầng cả hai mắt rồi." Vì vậy mọi người gọi hai con Hống này là 'Vọng quân quy' (mong hoàng đế trở về)
Còn hai con luôn quay về hướng Bắc, giám sát những hành động trong cung của Hoàng Đế. Nếu như Hoàng Đế chỉ biết ở trong cung hưởng lạc, không quan tâm triều chính, nó sẽ kêu gọi Hoàng Đế: "Quốc quân mau ra khỏi cung thị sát dân tình đi. Đừng có mãi ở trong cung hưởng lạc, chúng ta mong người ra đến thâm quầng cả hai mắt rồi." Vì vậy mọi người gọi hai con Hống này là 'Vọng quân xuất' (mong hoàng đế đi ra).
Trong 'Thuật Dị ký' lại miêu tả về Hống là một loài vật chuyên ăn thịt rồng, là tổ tiên của Kỳ Lân, là sinh vật trên đỉnh Kim Tự tháp của chuỗi thức ăn.
Lại có văn tự ghi lại, Hống là vật cưỡi của Quan Thế Âm Bồ Tát, là một loại 'Bạt', cũng chính là cương thi cao cấp. Trong 'Tục từ bất ngữ' có ghi lại: "Thường châu tương minh phủ ngôn:phật sở kỵ chi sư、tượng,nhân sở tri dã;phật sở kỵ chi hống,nhân sở bất tri,hống nãi cương thi sở biến." (Thường châu tương minh phủ có lời: Phật cưỡi sư tử, voi, mọi người đều biết; Phật cưỡi Hống, mọi người không biết, hống là do cương thi biến thành.)
Sư tử, voi, hống là vật cưỡi của 'Tam đại sĩ', theo thứ tự là Văn Thù, Phổ Hiền cùng Quan Âm Bồ Tát.Tương truyền Hống thần thông quảng đại, miệng phun khói phun lửa, lấy rồng làm thức ăn, bởi vậy Phật mới dùng nó làm thú cưỡi để trấn áp rồng.
Trong 'Thuật Dị ký' còn ghi lại: Đông Hải có loài thú tên Hống, thích ăn não rồng, có thể bay lượn bơi lặn, miệng phun khói lửa, mạnh mẽ khác thường. Tại Bình Dương Huyền, có Hống đuổi rồng lên tận trời cao, người ta thấy ba con giao long cùng hai con rồng, hợp sức đánh với một con Hống, đánh nhau ba ngày ba đêm, kết quả Hống giết chết một rồng hai giao.
Trong kiến trúc Trung Quốc cổ đại, Hống là một trong những loại 'Vẫn thú' (những loại thú trong thần thoại được dùng để trang trí trên mái đình, chùa, v.v.)
Trong truyện Dã Man Vương Tọa của chúng ta, tác giả miêu tả Hống là một loài động vật giống cọp, có sáu cánh, tên gọi Lục Dực Kim Quang hống. ^^!
Còn đây là một vài hình ảnh của Hống.
http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/c/c1/Huabiao_denglong.jpg/200px-Huabiao_denglong.jpg
http://cl2000.com/blog/attachments/2009/04/151_200904200755411.jpg