Dương Gia Tướng Diễn Nghĩa Chương 46

Dương Gia Tướng Diễn Nghĩa
Tác giả: Hùng Đại Mộc

Hồi Thứ Bốn Mươi Sáu
Nước Đạt Đạt Quốc Cử Binh Hiếp Tống
Dương Tôn Bảo Tiến Đánh Tây Hạ

Nguồn: VNthuquan



Tây Hạ Đạt Đạt quốc vương Lý Mộc, dọ biết thiên triều đã phá U Châu, liền cùng quần thần nghị rằng: \"Vua Tống thống nhất thiên hạ, nay Bắc Phiên lại về Trung Nguyên. Nay nên thừa lúc nhân mã nước ta tinh tường, nên mưu đánh lấy. các khanh thấy thế nào?\" Tả thừa tướng Khả Bá Tiên xuất ban tâu rằng \"Tục ngữ có câu: \"Việc nên làm thì làm, ắt dễ thành công; việc không nên làm mà cố làm, hối hận sẽ không kịp\". Nay Trung Quốc thống nhất cường thịnh mưu thần mãnh tướng, luôn phiên nối tiếp. Trước kia Bắc Phiên từ đời Hán Tấn, mới gặp đều phải kính sợ. Vua Tống lên ngôi, khiến cho can qua liên miên, mệt mỏi chạy trốn, mà bị Trung Quốc tiêu diệt. Nay Tây Phiên người biết cầm cung, không bằng một quận của đại triều. Giả như động đến binh giáp, làm giận vua Tống, xua quân kéo đến há không phải là dừng lửa tự thiêu mình, tự gây ra tai họa ư? chúa thượng nên cân nhắc kỹ” .



Chưa dứt lời, một tướng ứng tiếng bước ra nói rằng: \"Không nhân lúc này tiến quân mà lấy Trung Nguyên, chờ đến khi nào?\" Chúng nhìn xem, thì ra là người tộc Khương Chi, họ Hân tên Kỳ, sử hai thanh đại can đao có sức mạnh địch vạn người, còn biết hô phong hoán vũ, người trong nước đều sợ, hiệu là Hân thái tuế. Có một tướng thuộc hạ tên Thúc Thiên Thần, cũng có yêu pháp, có thể biến hóa làm 49 biến thân. Tây Phiên tặng hiệu là Hắc Sát ma quân. Hân Kỳ cố tâu xin thừa cơ phạt Tống. Mộc vương nói: \"Khanh muốn cử binh, có kế gì hay không?” Kỳ nói: \"Gần đây thần nghe nói trung Quốc tướng sĩ điêu tàn, bọn Dương Lục sứ đều đã mất cả, các Tướng giữ dọc biên cương không tu sửa về võ bị, chỉ nghe báo có địch thì ai nấy đều lo bỏ chạy. Bằng sở học bình sinh của thần thì thanh thế tới đâu, thì trước tiên sẽ khiến cho quận ấp đều vỡ tan như gạch ngói. Xua quân thắng đến Hoàng thành, nhất định chỉ một trận là thành công lấy thiên hạ nhà Tống, có gì là khó vậy?” Mộc vương vô cùng mừng rỡ phong Hân Kỳ làm Chinh nam đô Tổng quản; nha tướng Thúc Thiên Thần làm tiên phong; Uông Văn; Uông Hổ làm phó tiên phong; Giang Giao làm Quân trận sứ, thống lĩnh 10 vạn Phiên binh tiến đánh. Hân Kỳ lĩnh mệnh lui ra, đem binh Khương thao luyện tinh thục, ngay hôm đó rời Tây Phiên nhắm Hùng Châu tiến phát. Chỉ thấy tinh kỳ rợp đất sát khí ngút trời, có thơ làm chứng:

Thê thê sát khí già hồng nhật.
Kim cổ thanh minh thế nhược lôi.
Đồ thị anh hùng sinh oán khích,
Kình giao thất mã bất tây hồi.
(Sát khí rợn người che nhật nguyệt,
Chuông trống rền vang như sấm xoay.
Uổng cậy anh hùng sinh hờn oán,
Tiếc cho vó ngựa chẳng về Tây).

Quân Hân Kỳ đi được vài ngày, gần đến Hùng Châu, cách thành mươi dặm hạ trại ở hướng chính Nam. Người trấn thủ Hùng quan là đô giám Khưu Khiêm, nghe biết quân Tây Phiên tới, cùng nha tướng là Trịnh Văn bàn rằng: \"Đây ắt Tây Phiên nghe tin đại nhân ta đã mất, trong triều không còn nhiều tướng giỏi, nên thừa cơ vào đánh để cướp Trung Nguyên. Nay Hùng Châu quân mã đơn nhược, e khó nghênh địch. Giờ phải làm sao?” Trịnh Văn nói: \"Đô giám không lo. Trong thành có 4000 quân để một nửa giữ thành, tôi cùng kị úy Triệu Mậu dẫn 2000 quân ra thành nghênh chiến.\". Khưu Khiêm nói: \"Quân giặc thế đông, các ông không nên xem nhẹ\". Trịnh Văn nói: .\"Không lo\" Lập tức cùng Triệu Mậu nai nịt đầy đủ dẫn quân giương cờ mở thành mà ra. Tây Phiên Hân soái thấy quân Tống xuất chiến dàn bày trận thế ngồi trên ngựa kêu rằng: \"Tống tướng hãy mau đầu hàng, ta ắt trọng dụng, nếu như còn mê muội, ta nay với 10 vạn quân Khương, sẽ lập tức đem Hùng châu san thành bình địa”. Trịnh Văn phi ngựa lên trước, chỉ lấy mắng rằng: \"Phiên nghịch vô cớ gây sự, không biết mệnh trời. Đại Liêu hùng mạnh như vậy, còn bị ta diệt, Tây Phiên mi khó giữ trong sớm tối, mà còn dám vọng tưởng Trung Nguyên sao?”

Hân soái giận dữ la hỏi: \"Ai dám ra mà bắt tên thất phu này” Chỉ thấy mé trái một tướng ứng tiếng mà ra, thì ra là Thúc Thiên Thần, tay cầm búa sắt, bay ngựa tới chém Trịnh Văn. Trịnh Văn cử thương nghênh chiến, bốn phía reo hò. Hai người đánh hơn 30 hiệp. Trịnh Văn thương pháp dần dần rối loạn. Triệu Mậu vỗ ngựa múa đao tương trợ, Thúc Thiên Thần cố sức đánh với hai tướng, không có vẻ gì là sợ hãi cả. Hân Kỳ ngồi trên ngựa giương cung lớn, bắn một phát tin ngay Triệu Mậu, chết lăn xuống ngựa.

Trịnh Văn thấy Mậu bị giết, bỏ trận chạy trốn vào thành. Hân Kỳ xua quân Khương ập vào, quân Tống chết một nửa, rồi thừa thế vây lấy Hùng châu. Trịnh Văn hạ lệnh đóng chặt cửa thành, vào gặp Khưu Khiêm, báo rằng: \"Quân Tây Phiên tinh nhuệ, Quân úy Triệu Mậu trúng tên tử trận”. Khưu Khiêm sợ hãi nói: \"Địch đông ta ít thế khó mà địch. Nay thành bộ vây rất khẩn cấp, phải viết biểu sai người vào kinh cầu cứu”. Trịnh Văn nói: \"Không nên chậm trễ\". Lập tức viết biểu, sai quân kị đêm khuya ra khỏi thành, đi hỏa tốc về Biện Kinh, đưa biểu vào Khu Mật viện.

Cận thần tâu với Chơn Tông. Chơn Tông thất kinh nói: \"Tây Phiên thừa cơ vào cướp, thật là họa lớn\" liền triệu văn võ vào thương nghị. Sài Ngọc tâu rằng: \"Thần cử một người, có thể chống quân Phiên”. Vua hỏi là ai, Ngọc nói: \"Đời thứ ba của tướng môn hào kiệt, cháu nội của Kim đao Dương Lệnh Công, quan phong kinh thành nội ngoại đô tuần phủ Dương Tôn Bảo vậy. Nếu dùng hắn dẫn quân tiến lên trước, ắt là phá được giặc\". Vua mừng rỡ nói: \"Lời đề cử của khanh, thật xứng với chức\". Lập tức hạ lệnh phong Tông Bảo làm Chinh tây Chiêu Thảo sứ; Hồ Diên Hiển, Hồ Diên Đạt làm phó sứ, đại tướng Châu Phúc, Lưu Mẫn làm tiên phong, dẫn quân 5 vạn, tiến lên lui quân Phiên.

Tông Bảo lãnh chỉ ra khỏi triều, về Vô nịnh phủ từ biệt Lệnh Bà để xuất sư. Lệnh Bà nói: \"Ta nhớ lời cha cháu trăn trối: \"Nước còn có chiến tranh. Phải tận trung làm việc\". Tông Bảo nói: \"Quân tình khẩn cấp, về bái biệt Lệnh Bà là cháu đi ngay\". Lệnh Bà dặn đò: \"Thời cơ mà hành sự, đừng làm mất uy phong của tổ tiên”. Tông Bảo hứa vâng, ra đến giáo trường, hối thúc chuẩn bị quân mã đầy đủ, ngay hôm đó rời Biện Kinh hướng về Hùng Châu tiến phát. Lúc ấy, trời vào tháng 12, gió bắc lạnh lẽo, chỉ thấy:

Hồng nhạn bắc lai thanh thảm thiết,
Chinh nhân tây hạ khiếp cùng đồ.
(Chim hồng chim nhạn từ bắc về kêu thảm thiết.
Kẻ chiến chinh ra phía Tây sợ hết đường).

Người ngựa Trung Quốc cuồn cuộn, thẳng đến Tiêu hà khẩu, thấy chỉ còn cách Hùng Châu 15 dặm, Tông Bảo liền hạ trại nơi nhai khẩu sai người vào báo vào trong thành.

Phiên soái Hân Kỳ nghe được tin tức, dặn dò các đại tướng thuộc hạ: \"Viện binh của Tống, trên cờ đề Dương Tôn Bảo. Từ lâu được biết người này là con trưởng của Dương Lục sứ, văn võ song toàn, đương thời phá tan trận Nam thiên đều do hắn chỉ huy điều khiển. Nay dẫn quân đến, các ngươi không nên khinh địch, mỗi người tự nên cẩn thận. Nếu có thể thắng được, thì Trung Nguyên không khó mà lấy vậy”. Phó tiên phong Uông Văn, Uông Hổ nói: \"Không cần nguyên soái ra trận, tiểu nhân hai người dư sức đánh lui quân Tống. Hân Kỳ liền cấp cho hai vạn quân. Hôm sau, Uông Văn bày trận khiêu chiến nơi đồng trống, xa trông quân Tống như mây đen vân tập kéo đến. Dương Tôn Bảo ngồi trên ngựa cao giọng hỏi rằng: \"Biên cương có định sẵn, vì sao xâm phạm vào đất ta, tàn hại sinh linh?\" Uông Hổ cười nói: \"Hùng châu là đất gần Tây Phiên, bị các ngươi xâm đoạt, không thể không lấy lại”. Tông Bảo nổi giận, hỏi rằng: \"Ai ra đánh trước?\" Hồ Diên Hiển ứng tiếng xin đánh, giơ thương tế ngựa, tới đâm Uông Hổ, Uông Hổ múa đao đánh lại, hai người đánh vùi hơn 20 hiệp. Uông Văn múa thương đến giúp, Hồ Diên Đạt múa búa từ bên cạnh đánh vào Uông Hổ đuối sức, bỏ trận mà chạy. Hồ Diên Hiển giận dữ đuổi theo. Dương Tôn Bảo dẫn hậu quân ập vào, Uông Văn bỏ chiến lui về. Quân Tống ùa lên, quân Phiên thua to Khưu Khiêm ở trên thành nhìn thấy Tây Phiên chiến bại, liền mở cửa Đông tiếp ứng, thắng to quân Khương một trận. Tông Bảo cũng không đuổi theo, thu quân vào thành.

Văn, Hổ dẫn bại binh về gặp Hân Kỳ, cho biết quân Tống thế mạnh khó địch. Hân Kỳ giận nói: \"Chỉ một cánh quân Tống đã không thắng nổi, làm sao hy vọng lấy Trung Nguyên”. Liền thân muốn dẫn quân đi đánh. Thúc Thiên Thần nói: \"Nguyên soái cứ ngồi vững ở đây xem tiểu tướng lui quân địch ngay lập tức\". Kỳ nói: \"Mi hãy đi đánh trước. Ta sẽ theo sau tiếp ứng\" Thiên Thần vâng lời. Bình minh hôm sau, đến dưới thành giường oai diễu võ khiêu chiến. Chợt Đông môn một tiếng pháo nổ vang, Hồ Diên Hiển, Châu Phúc lớn tiếng mắng rằng: \"Phản nghịch xú tặc, không lập tức lui quân, giết các ngươi không còn giống nòi!\" Thiên Thần giận dữ, tế ngựa giơ phương thiên kích tới đâm Châu Phúc. Châu Phúc múa đao nghênh địch. Hai ngựa giao nhau, đánh được vài hiệp, Thiên Thần giả thua, dẫn quân Tống vào trận, miệng niệm tà chú, chợt cuồng phong nổi lên, phi sa tẩu thạch, giữa không trung có vô số Hắc Sát ma quân. Châu Phúc thất kinh, quay ngựa chạy gấp, sau lưng Thiên Thần quay ngựa đuổi đến, đâm cho một nhát kích chết lăn xuống ngựa. Quân Tống thua to, người chết rất nhiều. Hồ Diên Hiển hốt hoảng vội chạy vào trong thành, kéo điếu kiều lên, Thiên Thần đuổi theo đến bên hào mới rút về.

Hồ Diên Hiển vào trong quân, báo tin với Tông Bảo nguyên nhân Châu Phúc tử trận. Tông Bảo hoảng sợ nói: \"Tây Phiên lại có sự quái dị như vậy sao! Ai dám dẫn quân ra trận nữa”. Chưa dứt lời, Lưu Mẫn nói: \"Tiểu tướng ra trận một phen nữa\". Tông Bảo cho đi, cấp cho 1 vạn tinh binh.

đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Nguồn: tunghoanh.com/duong-gia-tuong-dien-nghia/chuong-46-xc4aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận