Trong giấc mộng, thủy triều ấm áp từng tấc từng tấc bao vây nàng. Giống như nàng đang thả lỏng để cho dòng nước cuốn mình trôi đi, cũng không sợ tùy thời sẽ bị cuốn vào sóng biển. Cái loại ôn nhu dịu dàng đó làm cho nàng cảm thấy vui thích khôn cùng.
Trọng sinh tám năm, hôm nay ngủ thoải mái nhất. Mạn Duẫn lười biếng ngáp một cái, cánh tay đụng phải bức tường thịt cứng rắn. Mở mắt ra, là gương mặt tuấn mỹ của phụ vương gần trong gang tấc. Hàng mày rậm dài, một đôi mắt như băng sương đang nhìn chằm chằm nàng không chớp.
Mặt trời đỏ từ từ mọc lên từ phương đông, tiêm nhiễm một mảng lớn đám mây. Đám mây hồng hồng, xinh đẹp phi phàm.
Mặt trời đỏ ngoài cửa sổ, trở thành một bức tranh sống động. Nhìn kỹ thì đối với nam nhân này mà nói, càng thêm ngạo khí tôn quý.
“Thức rồi?” Tịch Mân Sầm mạch lạc vén chăn bông lên, đứng lên.
Tối hôm qua trên đường trở về phủ, Mạn Duẫn mơ mơ màng màng liền ngủ mất rồi. Trong mơ hồ Mạn Duẫn cảm thấy có người giúp nàng bó thuốc, liếc một cái liền nhìn thấy vết thương đã được băng bó kỹ, Mạn Duẫn càng thêm xác định đây không phải là mộng.
“Phụ vương, Chào buổi sáng.” Mạn Duẫn đưa cánh tay ra, chuẩn bị vén lên chăn bông.
Nhưng sau một khắc, nhìn thấy cánh tay mình trống trơn, Mạn Duẫn vội vàng kéo cái chăn về, quấn lên người cực kỳ chặc chẽ. Hình như không chịu tin tưởng, Mạn Duẫn vén chăn lên nhìn lên, quả nhiên, toàn thân không mặc gì cả.
Tịch Mân Sầm thưởng thức đủ dáng vẻ bối rối không biết làm gì của nàng, mới thản nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng Bổn vương sẽ dễ dàng để cho nữ nhi mặc một thân quần áo dơ lên giường ngủ?”
Tịch Mân Sầm từ lúc nhỏ đã có bệnh thích sạch sẽ, tối hôm qua ôm Mạn Duẫn bẩn thỉu, đã là nhẫn nại cực hạn. Nếu là đổi thành một người khác, muốn hắn chạm vào là chuyện không thể nào.
Mà quần áo trên người, không phải bùn đất, chính là vết máu. Mới vừa trở lại Tiểu Lâu, Tịch Mân Sầm liền một khắc cũng không nhịn được, ôm Mạn Duẫn đi tắm.
Trải qua hắn một phen giày vò, cũng không thể đánh thức tiểu hài này. Nhìn nàng thật là mệt muốn chết rồi, cho nên liền bỏ qua chuyện mặc quần áo mà ôm nàng đi ngủ.
“Đợi lát nữa Chu Phi sẽ đưa y phục tới đây.”
Nhìn Mạn Duẫn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, Tịch Mân Sầm không nhẫn nại nói: “Tối hôm qua phụ vương không chỉ giúp nữ nhi bôi thuốc, còn phục vụ chuyện đi ngủ. không hỏi thăm phụ vương một chút thì thôi, hôm nay còn bày ra bộ dang như vậy. Bảo bối là nữ nhi của Bổn vương, Bổn vương chẳng qua chỉ nhìn vài lần, chẳng lẽ còn muốn cùng phụ vương giận dỗi?”
Mạn Duẫn đương nhiên sẽ không có ý này
Mặc dù là thân thể tám tuổi, nhưng Mạn Duẫn vẫn là không có thói quen ở trước mặt người khác phanh ngực hở chân.
Nhưng suy nghĩ một chút, người nọ là phụ vương của mình. một phụ thân, nhìn thân thể nữ nhi bé nhỏ của mình trần truồng, tựa hồ không phải như vậy không thể tiếp nhận.
Nghĩ thông suốt, ửng đỏ trên gương mặt Mạn Duẫn dần dần thối lui.
“Chu Phi khi nào thì tới?”
Mới vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng thanh âm quen thuộc.
“Vương Gia, hôm qua đặt y phục may, toàn bộ đưa tới.” Trong tay Chu Phi đang cầm vài bộ y phục, cung kính đứng ở ngoài cửa.
Trong tiểu lâu không có tôi tớ, những thứ này chuyện vặt, tất cả đều rơi vào trên đầu hắn. Mặc dù không cần lo về phần giặt quần áo nấu cơm, nhưng để cho một người thị vệ như hắn, làm việc này, thật sự hơi lớn tài tiểu dụng.
không để cho Chu Phi vào cửa, Tịch Mân Sầm quấn chăn lại cho Mạn Duẫn, để cho nàng nằm xong. Mình thì chậm rãi bước đi về phía cửa chính, tiếp nhận y phục trong tay Chu Phi, lại đóng cửa, một lần nữa đi tới bên giường.
Cặp mắt Mạn Duẫn trong suốt, cao thượng trong tháng như hoa sen.
Tịch Mân Sầm suy tư chốc lát, từ một đống lớn quần áo màu sắc rực rỡ, chọn lựa một bộ màu trắng sa y đưa cho Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn cũng rất hài lòng, đối với nàng mà nói, mặc quần áo màu sắc sặc sỡ gì đó đều giống nhau. Chỉ là kiếp trước, nàng không có quá nhiều thời gian chọn lựa y phục, phần lớn thời gian đều dùng để đi ám sát người. Làm sao có thời giờ đi lựa chọn trang phục cho mình……
Nhận lấy y phục, Mạn Duẫn cũng không làm việc hoa lệ, từ trong chăn bò ra ngoài. Ngay trước mặt Tịch Mân Sầm, bắt đầu thay quần áo.
Toàn thân mình cũng bị người nam nhân này thấy hết. Cũng không còn ngại gì lần thứ hai.
Mặc xong y phục cuối cùng, Mạn Duẫn phát hiện y phục lần này vô cùng vừa người. Mặc dù là trong vòng một ngày tạo thành, nhưng thủ công cũng không phải tinh xảo theo kiểu bình thường, đặc biệt là hoa sen nơi vạt áo, giống như một đoá hoa đang nở.
Thấy Mạn Duẫn mặc quần áo tử tế, Tịch Mân Sầm không vội không gấp đi tới đây. Ôm cổ nàng, để cho nàng nằm vắt ngang trên đùi của mình.
Đầu của Mạn Duẫn choáng, phụ vương đây là làm gì? Ánh mắt không tiếng động hỏi thăm.
Giống như ánh mắt của nai con, nhiễm một tầng hoang mang.
Nhưng Tịch Mân Sầm không nhúc nhích chút nào, có lúc nên phạt, thì phải phạt. Tương đối, có lúc nên sỗ sàng, thì phải sỗ sàng.
“Duẫn nhi, còn nhớ rõ hôm qua đã làm chuyện sai lầm gì không?” Trong thanh âm băng lãnh lộ ra giáo huấn
Khi Tịch Mân Sầm bắt đầu giáo huấn, toàn thân sẽ toát ra một cỗ uy nghiêm vô cùng lớn. sự uy nghiêm này làm Mạn Duẫn muốn phản bác cũng theo mây mù phiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Duẫn nhi không nên để cho Sử Minh Phi chạy thoát.”
Tục ngữ nói, biết sai có thể sửa, là bé ngoan.
Tục ngữ cùng có nói, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.
Ở trước mặt phụ vương Mạn Duẫn thức thời không dám tìm bất kỳ cớ gì, qua loa tắc trách hắn.
“Chỉ là điểm này?” Tựa hồ không hài lòng với câu trả lời của Mạn Duẫn, thanh âm của Tịch Mân Sầm hơi trầm xuống.
Chẳng lẽ còn có lỗi khác?
Nghĩ một lát, Mạn Duẫn vẫn là suy nghĩ không ra những nguyên nhân khác.
Tịch Mân Sầm cũng không muốn làm khó nàng, tiếp lời nàng mà nói: “Duẫn nhi mới vừa nói, là điểm thứ nhất. Điểm thứ hai, thân thể là do cha mẹ cho, không thể tổn thương. Duẫn nhi, nhìn đầu vai……” nhẹ nhàng đụng vào đầu vai bị thương của nàng, Mạn Duẫn lập tức cắn chặt răng.
Đau đớn liên hồi
Thương thế kia liên tiếp nứt ra, nếu không phải trong vương phủ có rất nhiều dược liệu trân quý, nhất định sẽ lưu sẹo.
một nữ nhân trên người có vết sẹo, làm sao có thể gọi là đẹp.
Mạn Duẫn biết phụ vương là đang đau lòng vì mình, lập tức gật đầu nhận sai.
Xét thấy Mạn Duẫn có thái độ nhận sai, sắc mặt của Tịch Mân Sầm hơi hòa hoãn một chút, “Duẫn nhi có bằng lòng tiếp nhận trừng phạt?”
“Duẫn nhi biết sai, nguyện ý tiếp nhận.”