Dược Vương Tà Thiếu Chương 114: Phát sinh biến cố đột ngột, hãm sâu đại trận

Phía trên, sắc trời hơi sáng người chạy đi còn không có gì, một đội nhân mã như gió cuốn phóng tới, nhìn ra hướng xa xa chệch bên đường cách đó không xa lại có trà lâu, nếu đi theo ngã ba này thì gặp một thành thị... Tuy nhiên nhóm người này hiển nhiên không có dừng lại, một đường vọt tới.

Vừa vượt qua thành thị này chừng mười mấy dặm, có một số người dắt 30 con ngựa chờ ở nơi đó.

Nhóm người này dường như rất thuần thục, đây là lần thứ ba thay ngựa trong một ngày một đêm. Bởi vì bọn họ liều mạng chạy đi với phương thức loại tốc độ cao nhất này, cho dù là ngựa tốt thượng đẳng cũng không chịu đựng được bao lâu, chỉ có thể không ngừng thông báo cho người của gia tộc chuẩn bị ngựa thay.

Nhưng dùng loại liều mạng này, nói chính xác là phương thức liều mạng chết ngựa này, tốc độ của bọn họ cũng vô cùng kinh người. Tuy rằng trải qua một ngày một đêm chạy hết tốc lực những người Chân Khí Cảnh kia đều có chút mệt mỏi, nhưng cũng đều khí kình đầy đủ.

Lần này sau khi thay ngựa Phương Nhạc Tùng lại lần nữa chợt quát một tiếng, tất cả mọi người lại hết tốc lực tiến tới phía trước. Còn hắn thì vừa nhanh chóng chạy đi, vừa lần nữa liên lạc với gia tộc, dưới đuổi theo liều mạng hắn muốn nhìn xem Nhậm Kiệt bọn họ rốt cuộc tới chỗ nào.

"Phương trưởng lão! Các vị đi tiếp tốc độ thật đã rất nhanh, tuy nhiên... khoảng cách giữa các vị và đội ngũ của Nhậm Kiệt bọn họ lại cách xa, đã vượt qua 1300 dặm."

Cái này... cái này...

Không có khả năng, điều này sao có thể?

Nếu như nói đối phương chỉ là linh thú tọa giá dùng tốc độ cao nhất đi tới, thì Phương Nhạc Tùng đuổi theo cũng sẽ không đuổi kịp, bởi vì căn bản không có biện pháp đuổi kịp, trừ phi hắn bên này cũng có linh thú tương trợ. Thế nhưng theo tin tức cho thấy, toàn bộ trên 100 thị vệ của Nhậm Kiệt đều đi theo, linh thú tọa giá là ở dưới hộ vệ của đám thị vệ này cưỡi ngựa hết tốc lực tiến tới phía trước, làm sao có thể chạy cả đêm lại kéo ra khoảng cách xa như vậy.

Điều này thật không có đạo lý mà! Tốc độ của mình nhanh như vậy, hắn còn có thể kéo ra khoảng cách xa như thế, chẳng phải là nói hắn luôn chạy nhanh hơn so với mình bên này sao?

Phương Nhạc Tùng cũng không dám nói ra tin tức này cho người bên cạnh biết. Nói gì đây? Chẳng lẽ nói cho bọn họ biết bọn họ liều mạng đuổi theo không có hiệu quả gì, kết quả càng đuổi càng xa?

Trong lúc tức giận, Phương Nhạc Tùng lập tức thông báo cho gia tộc, để dọc đường họ chuẩn bị ngựa tốt hơn, kết quả càng khiến hắn tức giận chính là: gia tộc rất nhanh truyền lại tin tức: hiện tại đã ngấm ngầm lấy một số quân mã trong quân đội cho bọn họ sử dụng. Trên thực tế hiện tại bọn họ dùng chiến mã là một loại với đội thị vệ của Nhậm gia sử dụng, đều là chiến mã nhất đẳng.

Dù sao bọn họ nhiều người như vậy, cũng không có biện pháp mỗi người đều có thể tùy thời lấy được loại bảo mã dị chủng chỉ dành riêng cho tướng quân trở lên mới có thể cưỡi.

Điều này càng làm cho Phương Nhạc Tùng có loại bị kích động muốn điên lên, chỉ có thể liều mạng, liều mạng tiếp tục đuổi theo...

Ba ngày ba đêm liên tục đuổi theo, tuy rằng trên thân thể Phương Nhạc Tùng còn không có chuyện gì, không giống như trên thân thể Chân Khí Cảnh đều có chút không chịu đựng được. Nhưng về tinh thần thì ngay cả hắn đều có chút muốn điên lên không chịu được nữa. Rốt cục hắn không nhịn được lần nữa hỏi thăm.

"2800 dặm! Bọn họ đã đến gần Minh Ngọc Đan Vương ở phụ cận Yêu Thú Thâm Uyên..." Tin tức đoạn sau Phương Nhạc Tùng vốn cũng không thèm nhìn vào, hắn chỉ nhìn thấy con số trước nhất: 2800 dặm... 2800 dặm...

"Con bà nó! Mình dẫn người liều mạng đuổi theo ba ngày ba đêm không có ngừng nghỉ một khắc nào, đổi không biết bao nhiêu đợt chiến mã, vậy mà lại đuổi theo ra một kết quả như vậy!"

Từ lúc ban đầu chẳng qua là cách 600, 700 dặm, đuổi thế nào lại cách xa 2800 dặm... Đây quả thực trở thành chuyện cười lớn cho thiên hạ mà!

Phương Nhạc Tùng cảm giác cả người mệt mỏi không chịu nổi, mặc dù hắn là trưởng lão Phương gia, là nhân vật tu vi Thần Thông Cảnh tầng thứ tám đỉnh phong, nhưng đúng là cho tới bây giờ cũng chưa từng cưỡi ngựa đuổi theo người như vậy, thân thể còn không thành vấn đề, nhưng ức chế trong lòng này đúng là một loại đau khổ.

Nhất là không ngừng thấy con số kia bị kéo lên, hắn có cảm giác bất lực, thật nghĩ không thông những tên phía trước kia làm thế nào chạy nhanh như vậy.

- Ngừng! Nghỉ ngơi... tại chỗ! Rốt cục Phương Nhạc Tùng hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi. Bởi vì mấy người Chân Khí Cảnh kia qua ba ngày này đều sắp không chịu đựng nổi. Cho những người khác nghỉ ngơi, còn chính hắn thì không ngừng sững sờ tại đó.

Nhậm Thiên Hành, Tu La, Chiến Long bên nhau tung hoành thiên hạ, rong ruổi trên chiến trường không người nào có thể địch. Đây là cận vệ đội của Nhậm Thiên Hành mang theo mình hay sao? Thật nghĩ không ra, rốt cuộc bọn họ là làm sao làm được! Con bà nó! Đúng là một đám quái vật!

Bất quá như thế nói rõ một sự thật: Nhậm Kiệt nơi đó chỉ sợ thật sự không xong rồi, nếu không cũng không đến mức chạy nhanh như thế...

...

Ngay lúc Phương Nhạc Tùng phẫn nộ rồi sau đó lại tự an ủi mình, nghĩ rằng Nhậm Kiệt sắp không xong rồi, thì lúc này Nhậm đại gia chủ Nhậm Kiệt đang khí sắc không tệ đứng ở trước linh thú tọa giá, linh thú tọa giá vững vàng chạy vù vù như bay, Nhậm Kiệt đứng ở phía trước cảm nhận gió thổi ập tới, khí sắc đã khôi phục bảy tám thành, cả người cũng hoàn toàn thích ứng với trọng lực, áp lực độc đáo của Ngọc Hoàng Quyết Luyện Thể Cảnh tầng thứ tám mang đến, hoàn toàn có thể tự do hành động.

- Đồng Cường! Hiện tại thế nào? Ở bên trong linh thú tọa giá thân thể vừa thích ứng với trọng lực, áp lực, đồng thời cũng khôi phục thương thế thật lâu không có ra ngoài, lúc này đi ra giãn gân cốt hoạt động tay chân một chút, Nhậm Kiệt mới lên tiếng hỏi thăm.

Linh thú tọa giá còn đang nhanh chóng chạy tới, Thú bá vẫn ngồi ở một bên bất động như núi, nhìn không ra lão đã điều khiển như thế nào, nhưng linh thú tọa giá thì rất ổn định. Mà theo Nhậm Kiệt vừa dứt lời, Đồng Cường đang phóng ngựa chạy vù vù ở phía trước linh thú tọa giá, vỗ mạnh yên ngựa một cái, thân mình bắn vọt về phía sau, rồi xoay người vừa lúc hạ thân mình trên linh thú tọa giá, đúng chỗ bên cạnh Nhậm Kiệt.

- Bẩm gia chủ! Rất nhiều người chú ý tới chúng ta, nhưng người đuổi theo chúng ta cũng không có khả năng đuổi kịp! Nếu bọn họ không phải bộ đội dã chiến tinh nhuệ nhất, hay là toàn bộ cưỡi linh thú, thì thời điểm này ít nhất bị chúng ta bỏ rơi 2000 dặm trở lên. Mà bây giờ chúng ta đã đi vào phạm vi thế lực của Minh Ngọc sơn trang. Tuy nhiên nghe nói một nửa của Minh Ngọc sơn trang là lấn vào bên trong Yêu Thú Thâm Uyên, còn một nửa ở trong Minh Ngọc Hoàng Triều. Cộng thêm quan hệ giữa Minh Ngọc Đan Vương và Minh Ngọc Hoàng Triều, đối với người băng ngang phạm vi thế lực của họ đi vào Yêu Thú Thâm Uyên bọn họ cũng sẽ không can thiệp. Mà vị trí cụ thể của Minh Ngọc sơn trang cũng không ai biết được. Chỉ cần chúng ta vừa tiến vào Yêu Thú Thâm Uyên là rất dễ dàng bỏ rơi tất cả người theo dõi, không lưu lại dấu vết nhanh chóng đi vào Yêu Thú Thâm Uyên!

Đoạn đường này Nhậm Kiệt bọn họ cũng không có che giấu hành tung, bởi vì bọn họ sẽ nhanh chóng đi tiếp, để cho mọi người đều nghĩ là bọn họ đúng thật định đi tới Minh Ngọc sơn trang tìm Minh Ngọc Đan Vương cứu mạng. Tuy nhiên trong lúc nhanh chóng đi tiếp, Đồng Cường rất nhanh phát hiện không bình thường, Đồng Cường kinh nghiệm phong phú biết bao! Bọn họ một đường nghênh ngang xông vào Minh Ngọc sơn trang như vậy, theo lý mà nói bất kỳ là thế lực nào cũng sẽ phái người chú ý tới bọn họ, cảm nhận bị người chú ý hoặc là đi ngang qua nơi đó có người lưu ý bọn họ là chuyện rất bình thường.

Nhưng trước đó Đồng Cường phát hiện ở một số ngã rẽ, hoặc là những đường rẽ đi vào những thành thị kia, đều có người ở đó chú ý tới, làm cho hắn cảm giác phía sau rất có khả năng có người truy đuổi. hắn cũng đã nói cho Nhậm Kiệt biết. Nhậm Kiệt bảo hắn không cần quan tâm, cứ hết tốc lực đi tới trước là được.

- 2000 dặm trở lên? Nhậm Kiệt nghe xong giật nảy mình, nhìn về phía Đồng Cường nói: - Có khoa trương như vậy sao! Đuổi theo chúng ta hơn phân nửa là người của Phương Kỳ, Phương gia có các phương diện tư nguyên, trang bị, nhân lực, vật lực... không kém bao nhiêu so với Nhậm gia, đều là dưới trạng thái dùng ngựa chạy hết tốc lực, mà sao có thể bỏ rơi xa như vậy?

- Gia chủ không có trải qua chiến trường có chỗ không biết! Tuy rằng không ngừng thay ngựa chạy hết tốc lực nhìn như là biện pháp liều mạng tăng tốc tốt nhất, nhưng đây chỉ là trung sách. Thật ra đối với người chân chính hiểu được dã chiến, mã chiến mà nói, không thể luôn thay ngựa, cũng không phải nói lực lượng của ngựa như vậy là đủ để chạy tốt nhất; mà ngựa khác nhau, điều khiển không giống nhau: không thể đạt tới trạng thái người ngựa hợp nhất, thì tốc độ không có biện pháp chân chính vượt qua cực hạn. Hơn nữa sau khi đổi ngựa, cho dù tinh lực rất tốt, nếu muốn chạy hết vó cũng cần có một đoạn thời gian... Còn mỗi người có hai con chiến mã mình quen thuộc hết tốc lực chạy tới trước thì khác xa! Khi nói đến đây, Đồng Cường ưỡn ngực ngẩng đầu, vô cùng tự tin, vô cùng kiêu ngạo, nói tiếp: - Một con lúc nghỉ ngơi cũng có thể ở vào một loại trạng thái chạy nhanh, ngựa chạy nhanh lâu dài mà không chở nặng là có thể đi vào trạng thái nửa nghỉ ngơi; cộng thêm một số dược vật do lão gia chủ nghiên cứu trợ giúp, tuyệt đối có thể làm cho tốc độ đạt tới trạng thái tốt nhất. Dĩ nhiên, điều này cũng cần người cưỡi ngựa biết điều khiển. Trên thực tế cho dù thực sự có người đuổi theo ở vào loại trạng thái này, chúng ta có thể giữ vững chiến lực chín thành trở lên, mà bọn họ nhiều lắm chỉ còn dư lại sáu thành. Cho nên thuộc hạ dám khẳng định, người đuổi theo phía sau cho dù toàn bộ người cưỡi ngựa đều là cường giả Thần Thông Cảnh, cũng phải bị bỏ rơi!

Đây là chuyện năm xưa bọn hắn chiến đấu vô số lần mới có thể làm được, là vinh dự của họ, là thực lực của họ, là niềm kiêu ngạo của họ.

- Ha ha... Nhậm Kiệt vui vẻ hướng về phía Đồng Cường giơ ngón tay cái lên: - Lợi hại! Mọi người khổ cực rồi! Nói cho mọi người biết, chúng ta sắp đi vào phạm vi Minh Ngọc sơn trang, sau đó thông qua sơn trang bọn họ vào phạm vi thế lực của Yêu Thú Thâm Uyên, lúc đó sẽ nghỉ ngơi một chút điều chỉnh, rồi nhanh chóng đi vào Yêu Thú Thâm Uyên!

- Dạ! Đồng Cường đáp một tiếng, thân hình nhoáng một cái đã lần nữa về tới lưng ngựa, thông qua thần thức thông báo cho mỗi người trong đội ngũ.

...

Ba ngày trôi qua, tuy rằng ba ngày nay bất luận là hoàng gia hay là ba đại gia tộc kia cũng đều nỗ lực cùng với Nhậm gia, nhưng cũng không có tìm được bất kỳ một chút tin tức gì về người ám sát Nhậm Kiệt. Bởi vì ngay cả trên người sát thủ đều không có gì, ngay cả sát thủ là người của Tàn Hồn bọn họ cũng không biết, hoàn toàn không có căn cứ để tra xét.

Trên thực tế điểm này mọi người sớm có chuẩn bị. Ngay lúc Quách Tông Hữu trốn tránh ở trong hoàng cung thầm vui vẻ, Hoàng đế ngầm liên lạc với ba đại gia tộc cùng thương nghị nên làm gì bây giờ? Dù sao lần này Nhậm gia bởi vì gia chủ bị ám sát, vận dụng mật ước ngàn năm trước của 5 đại gia tộc cùng ký kết, chuyện này rất nghiêm trọng.

Bọn họ làm các loại chuẩn bị, nhưng đợi thời hạn ba ngày vừa đến, chuyện vẫn còn vượt ra khỏi tưởng tượng của họ.

Tây Bắc Đại tướng quân Nhậm Thiên Hoành trấn thủ Tây Bắc đột nhiên làm khó dễ, nói ở tỉnh lân cận phát hiện tình huống khả nghi, hoài nghi có liên quan với chuyện gia chủ Nhậm gia bị ám sát, cùng ngày liền điều động 5000 thân vệ quân đánh dẹp, chẳng những tiếp quản bốn tòa thành phòng thủ thành phố, còn giết không ít người, nhốt một đám người.

Mà địa phương này là địa bàn của Cao gia, bốn thành thị này nắm giữ điểm trọng yếu ở Tây Bắc, bình thường điều khiển lương thảo cùng vật liệu đều trước phải đi qua nơi này. Bốn tòa thành này rất rộng lớn, chiếm một phần tư địa bàn của một hành tỉnh, hôm nay lập tức toàn bộ bị Nhậm Thiên Hoành khống chế.

Đồng thời trong thời gian đó, Nhậm Thiên Kỳ trấn thủ Tây Nam cũng hướng về phía hai tiểu quốc làm khó dễ, nói là bọn họ âm thầm huấn luyện tử sĩ, gia chủ bị ám sát có liên quan với bọn họ. Thế rồi 10 vạn đại quân không tới một ngày đã tiêu diệt hai tiểu quốc này. Hai tiểu quốc này trước nay luôn có liên lạc với Tuyết Nguyên bộ lạc ở phương bắc, hết tám phần vật liệu của Tuyết Nguyên bộ lạc cũng là trải qua bọn họ lén lút một mình buôn bán. Nhưng bọn họ lại có quan hệ mật thiết cùng Phương gia, hàng năm nộp vô số tiền vàng cho Phương gia và rất nhiều đại thần trong triều đình, với thái độ thần phục qua lại.

Trước kia Nhậm Thiên Kỳ nhiều lần thỉnh cầu đứng ra bình định hai cái tiểu quốc chung vào một chỗ còn không bằng một nửa hành tỉnh này, dù cộng thêm toàn bộ quân đội cũng không đủ 10 vạn... lại bị vô số đại thần trong triều đình với các loại danh nghĩa ngăn cản. Lần này hắn trực tiếp hành động, tiến quân như sấm rền gió cuốn, làm cho hai tiểu quốc này biến mất.

Bọn họ bên này có động tác, đồng thời, cùng trong ngày ở Ngọc Kinh Thành, một đám người lúc trước chạy tới chỗ Nhậm Kiệt nơi đó náo loạn cuối cùng bị hạ độc, ngay cả Chu Hữu Tài bị thương nặng còn chưa khỏe, Tô Vũ bị đánh... hết thảy đều bí mật bị bắt giữ, nhanh chóng thẩm vấn. Trong lúc gia tộc bọn họ có phản ứng làm ngự trạng tố cáo, Hoàng đế đang trong tức giận thánh chỉ còn không có đưa xuống, những người này đã được thả ra rồi, nguyên vẹn không tổn hao gì, sau đó nói cho bọn hắn biết chẳng qua là hỏi một chút tình huống mà thôi.

Tuy rằng hoàn hảo không tổn hao gì, tuy nhiên sau khi những người này trở về từng người toàn bộ đều ngã bệnh, cũng một loại đi theo tới quỷ môn quan.

Mà Thánh Dược Đường vốn chỉ là bị đánh chết một số nhân vật trọng yếu, ngừng vận chuyển, nhưng trong ba ngày quy định vừa qua, lập tức có người trực tiếp tiếp quản, cưỡng ép tiếp quản hết thảy toàn bộ Thánh Dược Đường, tất cả người phản kháng toàn bộ giết chết không bị tội, tất cả kho dược liệu bị niêm phong, sản nghiệp cũng đều bị khống chế, thậm chí còn ở chung quanh tìm bắt Quách Tông Hữu.

Quách Tông Hữu vốn đang ẩn núp trong hoàng cung âm thầm cười trộm, vừa nghe tin liền phẫn nộ ngất đi. Bọn họ không có khả năng có chứng cớ... rồi, Quách Tông Hữu lại chạy thẳng tới Hoàng đế nơi đó khóc lóc kể lể.

Hoàng đế cùng ba đại gia tộc kia cũng đều cấp bách, đây là Nhậm gia muốn làm gì?

Chẳng lẽ bởi vì gia chủ các ngươi bị ám sát, các ngươi thật sự muốn mượn cớ để phát triển, muốn khuếch trương hay sao?

Hoàng đế cũng nổi giận, còn tiếp tục như vậy thì nguy rồi!

Bất quá cũng may là sau khi Nhậm gia hoàn thành một loạt động tác này, đột nhiên nói có đầu mối cần điều tra, không còn có bất kỳ động tĩnh gì nữa.

Mọi người trong lòng biết rõ chuyện gì xảy ra, Hoàng đế phẫn nộ cho gọi ba vị trưởng lão Nhậm gia tới, ở trong triều đình Hoàng đế phẫn nộ mắng cho ba người này một phen, làm cho ba người vô cùng buồn bực. Bởi vì chỗ tốt bọn họ không có kiếm được, kết quả hiện tại lại phải ở nơi này nghe mắng chửi, không buồn bực mới là lạ!

Hiện tại rốt cuộc bọn họ cũng hiểu rõ, tại sao Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ thống khoái đi chung bước với lục gia Nhậm Thiên Tung như vậy, còn nhất định phải vận dụng mật ước để cho bọn họ làm thành lớn chuyện như vậy... Thì ra bọn họ đều có mục đích!

Hoàng đế cũng trong lòng biết rõ, nhưng trong lòng cũng rất phẫn nộ, không có biện pháp trực tiếp hạ lệnh trách cứ Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ vì trong tay họ nắm trọng binh, cũng không thể đi đắc tội với tên Tu La một khi điên cuồng lên ngay cả hắn đều kinh sợ kia... nên cũng chỉ có thể trút giận lên đầu ba vị trưởng lão này thôi.

Ngọc Kinh Thành nổi lên sóng gió, nhưng người biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng không nhiều, hơn nữa rất nhanh cũng lặng yên.

"Hết thảy thuận lợi, 37, 11!"

- A! Nhậm Kiệt đang ở trong linh thú tọa giá, nhận được một tin tức, tuy rằng chỉ là mấy chữ cái gì 37 cái gì 11 như vậy, lại làm cho Nhậm Kiệt mừng rỡ không thôi: Hết thảy đều thuận lợi, nói rõ lục thúc hoàn toàn nắm trong tay Thánh Dược Đường. Con số 37 đây là nói rõ lục thúc ở tại Thánh Dược Đường nơi đó tìm được dược vật cần để cứu lục thẩm, mà trước đó tuy rằng mình không dùng tới dược liệu trong nhẫn trữ vật, nhưng cũng nói cho lục thúc biết các thứ chứa bên trong.

Cuối cùng lục thúc báo con số 11 là nói rõ hiện tại còn thiếu 11 loại dược vật, chỉ cần gom đủ 11 loại dược vật này, tìm được Thiên Huyền Hàn Tủy, là có thể cứu lục thẩm được rồi.

Dĩ nhiên, mình cũng còn phải tăng lên cảnh giới một chút mới có khả năng nắm chắc lớn hơn. Bởi vì tình trạng của lục thẩm đúng là không phải phức tạp bình thường, lần này mình đi vào Yêu Thú Thâm Uyên cần phải...

"Ầm... Ầm Ầm..." Đúng lúc này, đột nhiên nghe từ bên ngoài vang lên tiếng nổ ầm ầm như tiếng sấm đinh tai nhức óc, rồi linh thú tọa giá trước nay luôn vững vàng như núi, đột nhiên lắc lư, rung chuyển.

"Bịch." -... A... Chuyện gì vậy? Mập mạp đang tu luyện bị hất văng ra, đụng vào trên bàn, sau đó kinh ngạc nhìn quanh bốn phía.

- Bảo vệ gia chủ, bày trận, cẩn thận... Ngay lập tức, bên ngoài cũng truyền vào tiếng quát của Đồng Cường bọn họ.

- Con bà nó! Chẳng lẽ còn có người chặn lại, muốn đối phó với mình? Nhậm Kiệt mắng một câu, giơ tay lên đặt trên song cửa, ngay sau đó bọn họ liền nhìn thấy được hình ảnh bên ngoài.

- Không thể nào! Không thể nào! Thế trận lớn như vậy? Vừa nhìn thấy tình huống bên ngoài, Nhậm Kiệt cũng kinh sợ đến ngây người.

Mập mạp cũng cắn răng một cái, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, ngón tay sờ cái cằm núng nính mỡ của mình, nhìn thấy cảnh bên ngoài hắn chấn kinh rồi. Cái này... cái này không phải đánh lén, mà là họa lây... Cái này không phải hủy thiên diệt địa, mà là thiên địa sụp đổ!!! Phải dùng tới thế trận lớn như vậy sao?

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/duoc-vuong-ta-thieu/chuong-122/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận