Trong bầu trời Ngọc Kinh Thành đột nhiên lóe lên một đạo ánh sáng, trên vạn trượng cao xuất hiện một cỗ dao động như sương mù, bên trong thấp thoáng có người đi ra. Người này là một thanh niên nhìn qua chừng 20 tuổi, một thân trang phục thanh nhã, cả người toát lên vẻ quý khí, cao thượng.
Quanh người người thanh niên bao phủ những tia sáng nhàn nhạt, khiến cho gió lớn trên cao cũng không thể làm tổn thương tới hắn, hắn hoàn toàn không cần phải dùng lực lượng bản thân ngăn trở.
- Phụ cận chiến trường cổ quả nhiên hoang vắng. Người trẻ tuổi từ trên cao nhìn xuống kinh thành phán một câu. Trong tay vân vê một khối cổ ngọc đặc thù, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, dường như người thành phố đi tới nơi thâm sơn cùng cốc vậy, có vẻ rất khó chịu.
Nhưng vì nhiệm vụ, gã vẫn bước xuống, cả người nhanh chóng đáp xuống, rất nhanh đáp xuống kinh thành.
- Oanh... Người trẻ tuổi đáp xuống gần kinh thành, không chút che giấu, buông ra thần thức, thần thức cuồn cuộn tản ra nhanh chóng dò xét khắp nơi trong kinh thành.
Không chút cố kỵ, không quản là chỗ nào đều dò xét, gặp trận pháp xông phá trận pháp, tình huống này rất ít khi bắt gặp, cho dù có người ngẫu nhiên sử dụng thần thức dò xét trong phạm vi lớn nhưng cũng tránh đi chỗ hiểm yếu, nhưng người này lại làm như không thấy. - Oanh, oanh, oanh... Trong kinh thành, hoàng cung đứng mũi chịu sào, sau đó là Lam Phủ Thiên Tông, Nhậm gia và các đại gia tộc. Các lực lượng cường đại, trận pháp và thần thức đều buông ra. Mà ở trong Lam Phủ Thiên Tông và hoàng cung có hai cỗ thần hồn lực bị dẫn động.
Nhưng dù vậy, cỗ thần thức này vẫn không chút kiêng kỵ dò xét, hoàn toàn không để những người khác vào mắt, mà khối cổ ngọc trong tay hắn luôn ông ông chớp động, nhưng cũng không có biến hóa.
- Càn rõ, kẻ nào dám tới Ngọc Kinh Thành ta lớn lối! - To gan, dám công khai dò xét hoàng thành đế đô Minh Ngọc Hoàng Triều ta. - Kẻ nào mà dám càn rỡ như thế?
Hành vi này chọc giận rất nhiều người, trong giây lát vô số bóng người bay lên không trung quát lên.
- Cút hết sang một bên, không được cản trở! Nghe đám người kia quát lên, người thanh niên này tuy vẫn bất mãn, nhưng vì có 3 cỗ khí tức bên trong hoàng cung, Lam Phủ Thiên Tông và Văn gia nên đành khách khí nói. Sau đó đưa tay lấy ra ngọc bài trong tay. - Ông! Trong nháy mắt, một cỗ khí tức trên ngọc bài bỗng nhiên khuếch tán ra, chia ra nhằm vào 3 cỗ khí tức kia, nhưng chủ yếu vẫn tập trung vào hoàng cung.
- Đừng cản trở thượng sứ làm việc, mọi người lập tức lui đi! 3 đạo thần hộc lực đồng thời chớp động, mọi người đều nhận được cảnh cáo, vội vã thu liễm tức giận.
- Không ở đây, nhưng không cản trở Huyễn Chân Tiên Ngọc, ngươi cũng không trốn đi đâu được. Dò xét một phen, người này thất vọng, thân hình nhanh chóng lóe lên biến mất trong kinh thành.
Hai chữ thượng sứ này khiến cho vô số người không rõ tình huống, suy đoán đủ điều........... Trên Hôi giao dịch tại Hắc Thạch Sơn, tuy có thể nhìn thấu nhưng chấp pháp đội rất nhúc đầu với hai người kia, bọn họ không muốn trêu chọc, hơn nữa nếu xung đột thật thì cũng rất phiền toái, dù sao nơi này không cho xảy ra chiếm giết thật. Nhậm Kiệt đuổi theo một vòng, giải quyết phiền toái, đoạn tuyệt hậu hoạn, cũng không làm tới mức rước họa cho lão nhân tên A Đặc Lỗ kia.
Tuy chỉ tới Hắc Thạch Sơn này một ngày, nhưng có thể cảm nhận được, không khí nơi này hoàn toàn khác với Minh Ngọc Hoàng Triều. Pháp luật chỉ có tác dụng rất nhỏ ở nơi này, tu luyện giả chém giết, tranh đoạt càng thêm kịch liệt.
- Nghĩ gì mà nhập thần như thế? Nhậm Kiệt thu thập xong La Bá Thiên, La Bá Địa xong, lại phát hiện mập mạp suy nghĩ nhập thần, ngay cả hai người kia bị gã đánh chết cũng không phát hiện ra.
- Ờ, ừ, không có gì! Mập mạp giật mình tỉnh lại, nhìn xung quanh kinh ngạc nói: - phiếu cơm lão đại, hai tên ác bá kia? - Ta nói bọn họ đã phi thăng, ngươi có tin không?
- Ha ha... Mập mạp cười cười, dùng sức gật đầu nói: - Tin, ta tin...
- Đi, tìm một chỗ nghỉ ngơi, thuận xem hai người bọn họ có thứ gì tốt không? Ta cảm thấy hiếu kỳ, không biết bọn họ học được thân pháp kia từ chỗ nào. Nhậm Kiệt bay lên không trung nhìn chung quanh một lần, tìm được một khu vực yên tĩnh, lại dùng thần hồn lực dò xét, tìm được một sơn cốc.
Sơn đạo Đông Hoang có chút khác biệt với sơn cốc bên ngoài, trong vẻ hoang vắng ẩn chứa vẻ tiêu điều. Chỉ là nơi này có một chút sinh cơ, trong lòng đất có nước ngầm trào ra, trong phạm vi trăm thước có một ít thực vật hơi khác với thực vật ở ốc đảo.
Đông Hoang này hình thành cụ thể ra sao không nói rõ ràng được, nhưng mà dường như có liên quan tới Hoàng triều thượng cổ.
Tóm lại, Hoàng triều thượng cổ sụp đổ, để lại rất nhiều bí mật. Nhậm Kiệt dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bố trí trận pháp phong tỏa xung quanh, cho dù có người đi qua cũng không phát hiện sự tồn tại của bọn họ, cho dù Thái Cực Cảnh dò xét cũng không phát hiện ra. Tiếp đó gã lấy ra một số đồ dùng hữu dụng.
Không gian trong nhẫn trữ vật của Nhậm Kiệt khá lớn, các thứ cần có bên trong đều có, nhưng cũng không có pháp bảo hình cung điện, mà chỉ có một số vật dụng lúc đi đã ngoại trước kia thôi.
Sau đó gã lấy ra hai cái nhẫn trữ vật, ném một cái cho mập mạp, còn mình kiểm tra một cái.
Mập mạp rất nóng lòng muốn kiểm tra chiến lợi phẩm, gã vừa hưng phấn vừa kiểm tra.
- Oa, oa, thứ tốt, thứ tốt, trách không được bọn họ lại nổi giận với lão nhân kia, thì ra bọn họ chiếm được không ít thạch nhũ từ nơi đó. Bọn họ muốn dùng, biết thạch nhũ này không bình thường, lại không biết phải dùng thế nào, cho nên mới tích trữ lại.
Chỗ ta có 3 bình, bọn họ kiên trì muốn đuổi giết chúng ta như thế có lẽ cũng là vì nó. Phiếu cơm lão đại, ta đã nói nó không phải đơn giản mà. Mập mạp từ trong nhẫn trữ vật lực soát được ba bình thạnh nhũ ba vạn năm, cầm lên lắc qua lắc lại với Nhậm Kiệt.
- Chỗ ta cũng có hai bình, xem ra A Đặc Lỗ cũng không phải tình cờ chiếm được, một bình, hai bình quý báu thì quý báu đấy, nhưng nếu bọn họ vì nó mà chém giết thì là đồ tốt. Nhậm Kiệt cũng lấy ra hai bình nói.
- Đám người kia đúng là đã làm nhiều chuyện thất đức, chỗ này đủ loại pháp bảo, thậm chí còn dùng cả trẻ con luyện chế thành thuốc trường thọ, thật khốn kiếp. Có thể thấy để có được những thứ này cũng không phải là tranh đoạt, khẳng định là hoàn toàn tru diệt.
Mập mạp móc ra hai viên thuốc trường thọ, Nhậm Kiệt lắc đầu, gã biết hai người này không phải là thứ tốt lành gì, nhưng mà không nghĩ tới lại khốn kiếp như thế. Trong tay bùng lên một ngọn lửa, viên thuốc kia lập tức bị đốt tan.
Hai người cẩn thận kiểm kê, lần này chiếm được 120 khối linh ngọc thượng phẩm, ba vạn sáu ngàn khối linh ngọc trung phẩm, hơn 160 linh ngọc hạ phẩm.
Nhưng mà bọn họ có không ít pháp bảo, mặc dù không có Lăng Thiên Bảo Khí, nhưng Linh khí tuyệt phẩm đã có năm kiện, Linh khí thượng phẩm có hơn ba mươi kiện, còn lại tính bằng con số hàng trăm, đan dược cũng không ít, nhưng ở trong mắt Nhậm Kiệt và mập mạp lại đều là rác rưởi.
Thứ duy nhất khiến Nhậm Kiệt coi trọng là một khối ngọc bội thượng cổ, Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực dò xét thì phát hiện, bên trong có ghi lại Tiểu Na Di Bộ Pháp lần trước hai huynh đệ bọn họ liên thủ thi triển ra, chỉ là uy lực của nó mạnh hơn bọn họ gấp trăm lần.
Hai người này chẳng qua học được một chút da lông, tu luyện Tiểu Na Di Bộ Pháp đến mức cao thâm, bước ra một bước đạt được hiệu quả như sử dụng một quả Linh phù dịch chuyển, kinh khủng vô cùng. Dĩ nhiên đạt tới cảnh giới đó không chỉ dính tới tốc độ, mà còn dính tới pháp tắc không gian. Gần đây Nhậm Kiệt cũng cảm ngộ pháp tắc không gian, chỉ có điều chưa thông thấu hết thôi. Mà Tiểu Na Di Bộ Pháp này lại càng thực dụng hơn, chi tiết hơn, có thể dùng để tham khảo cho pháp tắc không gian trong Hải Thần Châu.
Nhậm Kiệt chiếu theo quy củ để mập mạp lấy đi thứ mình cần, nhưng mà lần này mập mạp không lấy, đưa hết cho Nhậm Kiệt. - phiếu cơm lão đại. ngươi cứ thu lại đi. Đợi sau khi trở về rồi nói sau. Mập mạp dúi đồ cho Nhậm Kiệt rồi ngước mắt lên nhìn sao trời.
- phiếu cơm lão đại. ngươi có thấy trời đêm nay rất đẹp không? Nhậm Kiệt cũng không quá để ý, cho dù Tiểu Na Di Bộ Pháp này đều rất quý, nhưng Nhậm Kiệt cũng không để ý. Huống chi mập mạp muốn cái gì, Nhậm Kiệt đều có thể cho, gã cũng không nói thêm lời gì, tiện tay thu toàn bộ lại.
Tiểu Na Di Bộ Pháp này cũng không phải học xong lập tức được, phải từ từ tìm hiểu mới được. - Không gian nơi này đúng là có chút khác với Minh Ngọc Hoàng Triều, có lẽ như trong truyền thuyết. Đông Hoang này đã từng phát sinh một cuộc đại chiến kinh người mà không muốn cho ai biết. Nhưng mà trời đất to lớn, chỗ này hơi khác cũng chẳng có gì lạ.
Nhậm Kiệt có chút kỳ quái, sao hôm nay mập mạp thường ngày chỉ biết luyện thuốc lại cảm khái thế này?
Nhậm Kiệt lấy ra một bầu rượu, lại lấy linh thực ra. Ngắm trăng ngắm sao thì không nên thiếu thứ này.
Mập mạp cũng không lên tiếng, Nhậm Kiệt bồi thị uống, bình thường uống đều từ tốn, tinh tế thưởng thức, nhưng lần này một lần một ly, ngay cả linh thực thị thích nhất cũng không để ý.
- Phiếu cơm lão đại, ta chưa thấy qua Lam Thiên, nhưng mà tên này đúng là rất yêu nghiệt. Ngươi phải cẩn thận! - Ừ, ta biết rồi! Nhậm Kiệt kỳ quái, hành vi của mập mạp rất khác thường.
- Phiếu cơm lão đại. Hỏ Hổ cũng rất khá, không biết nó là cái gì chuyển thế, coi như ngươi giúp nó sống lại thì ngươi cũng giống như một nửa là mụ mụ nó.
- Phiếu cơm lão đại, Ngọc Kinh Thành cũng rất vui.
- Phiếu cơm lão đại... Nhìn mập mạp một câu một ngụm rượu, rất nhanh mặt đỏ rực, hơn nữa càng nói lại càng thấy không đúng. Nhân lúc thị uống hết định rót rượu, Nhậm Kiệt nhanh tay đoạt mất ly rượu.
- Ta luôn cảm thấy ngươi có cái gì đó không đúng. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nhậm Kiệt xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt mập mạp, nghiêm túc nói.
- Ừ... Mập mạp trầm ngâm một hồi lâu, đột nhiên cẩn thận nhìn Nhậm Kiệt, hai tay đan lại với nhau, dường như có chút sợ hãi lại có chút chột dạ.
- Phiếu cơm lão đại, ngươi... Có phải ngươi đã sớm biết... hay không? Mập mạp chậm rãi nói, lại liếc trộm Nhậm Kiệt một cái, bộ dạng có chút hoảng hốt.
Nhậm Kiệt đột nhiên sửng sốt, nhưng hắn mới vừa muốn mở miệng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Giờ phút này mập mạp đã không còn giống như đang giả trang nữa, ngoài cái dáng vẻ tròn trịa ra thì mọi thứ đều rất nữ tính, giống như một tiểu cô nương xấu hổ do bị phát hiện bí mật vậy.
- Ngươi hỏi về cái gì? Nhậm Kiệt không trả lời, mà cười cười hỏi lại.
- Hừ! Mập mạp hừ một tiếng. - Bộ dáng này của ngươi vốn rất đáng yêu, chỉ có điều bây giờ rất muốn đánh một cái. Nhậm Kiệt cười nhìn mập mạp nói.
Mập mạp nhìn lại dáng vẻ béo ngậy của mình, không nhịn cười được xì một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Nhậm Kiệt một cái.
- Phiếu cơm lão đại, ngươi phát hiện từ khi nào vậy? Còn làm bộ như không biết, đáng ghét...
- Cũng không lâu đâu, lần trước sau khi bị đánh tỉnh lại... Nhậm Kiệt nói tới đây không khỏi nghĩ tới lần mình vừa chuyển thế sống lại liền thấy bộ dạng trần truồng của mập mạp.
- Nếu Tề Thiên không nói thì ta cũng không biết là ngươi đã phát hiện đấy. Phiếu cơm lão đại... Mập mạp nói xong đứng dậy cúi đầu bước đi, đi tới trước cách Nhậm Kiệt năm sáu thước chậm rãi quay người lại.
Vừa xoay người, thân hình béo mập, trang phục của thị lại chớp động mấy cái rồi biến mất. Trong chớp mắt xuất hiện trước mặt Nhậm Kiệt là một thiếu nữ 16, 17 tuổi xinh đẹp, đôi mắt to sáng. Nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Nhậm Kiệt.
Một thân quần áo đỏ, trong bầu trời đầy sao càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp của nàng, trong chớp nhoáng này, ánh sao trên trời giống như làm nền cho nàng vậy.