Dạ Thiên Tử Chương 45: Tiến thối lưỡng nan.



    DạThiên Tử - Lưỡng Tống Nguyên Minh ​
    Tác giả: Nguyệt Quan
    Quyển 3: Uy phong Điển sử.
    Chương 45: Tiến thối lưỡng nan.

    Nhóm dịch: KoCo & friends
    Nguồn: thienthucac








    Quyển 3 – Chương 45: Tiến thối lưỡng nan.

    Hôm nay mưa to, Vương Chủ bộ ngồi bên trong Thiêm Áp phòng không có việc gì làm. Khi Diệp Tiểu Thiên dn người rời khỏi huyện nha phóng đến Tề phủ, Vương Chủ bộ đột nhiên thấy hào hứng, thích thú mang cây đàn cổ ra bên cạnh cửa sổ, thắp đàn hương, rửa tay, dưới trời mưa to, dạo bản “Thp diện mai phục”.

    “Thp diện mai phục” vốn là một khúc tỳ bà. Vương Chủ bộ dùng cổ cầm tạo nên những âm thanh sát phạt liên hồi. Chơi hết một khúc, Vương Chủ vn chưa thỏa mãn, y lấy lại dây đàn, chơi tiếp bản “Dương quan tam điệp”. Tiếng đàn bong bong, đang thảhồn nhp tâm thì có một gã tâm phúc bẩm báo:



    - Đại nhân, bên ngoài có một người họ Thái cầu kiến, nói là... đến từ Tề phủ.

    Vương Chủ bộ đưa hai tay lên, mỉm cười nhấn xuống phím đàn, tiếng đàn đầy trời lp tức biến mất, chỉcòn tiếng mưa xuyên ào ào qua cửa sổ. Vương Chủ bộ cười:

    - Y vn còn chưa hết hi vọng sao?

    Thuộc hạđáp:

    - Đại nhân, họ Thái nói, Tề đại gia và Mạnh Huyện thừa cùng đại nhân ngày thường có chút khúc mắc, nhưng gắn bó như môi với răng, không ai có thểngăn cản. Đại nhân phải hiểu đạo lý môi hở răng lạnh.

    Vương Chủ bộ ung dung nói:

    - Điều đó mà còn cần y phải dạy ta? Huyện thái gia của chúng ta chí khí sớm đã tiêu ma rồi. Cho dù không có Mạnh Huyện thừa liên thủ, ngươi cho rằng huyện tôn đại nhân có thểđọ sức với ta sao? Mạnh Huyện thừa và Tề Mộc mới là cái đinh trong mắt ta. Cho nên...

    Tên kia vội hỏi:

    - Cho nên...?

    Vương Chủ bộ khẽ nâng tay lên, một khúc “Quảng Lăng tán” liền dương dương sái sái hòa vào màn mưa:

    - Cho nên, cứđểy chết đi.

    Sau một trn mưa to, huyện Hồ liền biến thành vùng biển mênh mông.

    Đại khái khoảng nửa ngày, nước trong thành mới bắt đầu thoát chảy về sông. Tuy nhiên, nhà cửa của Tề gia ở vào vịtrí tương đối cao của huyện thành, cho nên nước ngp cũng không quá mu bàn chân.

    Đoàn người Diệp Tiểu Thiên chạy một mạch về nha môn, đạp trên tầng nước mưa đục ngầu mỏng manh, giống như lướt sóng mà đi.

    Lý Vân Thông vừa chạy vừa phân tích:

    - Nhất định Tề Mộc còn trong thành.

    Diệp Tiểu Thiên nói:

    - Y ở trong thành là chắc chắn rồi. Nhưng y không biết rõ ở đây đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa, trước khi nghĩra biện pháp ứng phó, nhất định y sẽ ly khai.

    Tô Tuần Thiên nói:

    - Nhn mệnh của đại nhân, ty chức đã triệu tp nhân thủ bảo vệ bốn cửa thành, Tề Mộc không thểthoát được.

    Mưa đã tạnh, Đại Hanh xếp cây dù khổng lồ của mình lại, không ngừng lắc lắc cổ tay, đểnước mưa còn sót lại trong dù chảy ra hết. Nghe Tô Tuần Thiên nói như vy, gã đột nhiên ngẩng đầu, xen vào một câu:

    - Tề Mộc nhất định sẽ đi.

    Tô Tuần Thiên khinh thường nói:

    - Tiểu đầu tử mặt còn lông măng như ngươi biết gì mà nói?

    Diệp Tiểu Thiên cười:

    - Đại Hanh có cao kiến gì à, nói nghe chút coi.

    Đại Hanh nói:

    - Mặc kệ ta gây ra bao nhiêu tai họa, trong lòng ta hiểu rõ cha ta sẽ không làm gì ta. Nhưng vào thời điểm cha không chú ý ta còn gạt được, có thểtrốn lão chạy đi, nếu ta lén lút không coi lão ra gì đểra ngoài, ta sẽ không thoát được. Tề Mộc cũng vy thôi. Cho dù y ở huyện Hồ có thểmột tay che bầu trời, nhưng nếu là người làm việc mờám, nhất định sẽ có sự chuẩn bịrủi ro, muốn rời khỏi tòa thành có bốn cổng như vy, chẳng lẽ không có cách phá thành mà đi? Các ngươi không nên chủ quan.

    Tô Tuần Thiên và Lý Vân Thông kinh ngạc nhìn Đại Hanh. Đại Hanh đắc ý nói:

    - Thế nào, ta nói có lý chứ?

    Tô Tuần Thiên lắc đầu:

    - Không phải, chẳng qua là ta thấy, ngươi nói chuyện rõ ràng là chẳng giống ai.

    Lý Vân Thông gt đầu:

    - Đúng vy!

    Đại Hanh ủy khuất nói với Diệp Tiểu Thiên:

    - Đại ca, huynh thấy ta nói chuyện có gì không ổn không?

    Diệp Tiểu Thiên an ủi:

    - Hôm nay ngươi rất là có tầm nhìn.

    Đại Hanh:

    - ...

    Diệp Tiểu Thiên ngm nghĩchợt dừng bước, nói với Tô Tuần Thiên:

    - Đại Hanh nói có lý, ngươi kêu người của chúng ta đang canh gác bốn phía về hết đi.

    Tô Tuần Tiên kinh ngạc hỏi:

    - Rút toàn bộ về?

    Diệp Tiểu Thiên nói:

    - Rút toàn bộ về.

    Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, mang theo vẻ thần bí khó lường. Tô Tuần Thiên thấy hắn cười như vy, biết chắc hắn lại đang có quỷ kế gì rồi.

    Thành Nam huyện Hồ, cách cửa thành chỉcó hai ngã tư, có một cửa hàng bán thịt. Chủ tiệm mang một cái họ hiếm thấy, họ Thiên, tên là Thiên Tinh. Cửa hàng thịt của lão mặt tiền không lớn, nhưng hu viện rất lớn. Bởi vì chủ tiệm còn kiêm cảnghề đồ tể, chuyên mổ heo làm thịt dê, đôi khi còn lén lút bán cảthịt bò.

    Cửa hành kinh doanh thun lợi, nghe nói tiệm này đã có trên trăm năm lịch sử ở Tương Tây. Vài thp niên trước xảy ra chiến loạn, tổ tiên Thiên gia cái gì cũng không cần, chỉcõng trên lưng một nồi thịt kho súp tổ truyền chạy tới huyện Hồ. Thịt kho súp truyền thừa trên trăm năm tư vịđúng là không giống ai, cho nên dù tiểu điếm nho nhỏ nhưng kinh doanh tương đối tốt.

    Mặt tiền cửa hàng treo hai cái đèn lồng đã bịkhói hun thành màu xám đen, trên mặt đất bày biện năm sau cái bàn nhỏ, bên cạnh có mấy băng ghế. Chưa tới giờcơm nên chỉcó ba thực khách. Dương Tam Sấu, Hình NhịTrụ và Minh Nhạc, ba người ngồi như ngây ngốc ở đó.

    Thiên Tinh bưng hai chén thịt kho, hai cái bát mì tới đặt trước mặt bọn họ rồi khinh thường liếc mắt một cái, xoay người rời đi.

    Mùi cơm chín xộc lên mũi, ba người lp tức hưng phấn trở lại, ngồi thẳng người lên. Hình NhịTrụ nói:

    - Chưởng quỹ, lấy thêm cái chén không và đôi đũa.

    Thiên Tinh tức gin cầm thêm một cái chén không, dùng cái tạp dề lau sơ qua, lại cầm thêm đôi đũa đặt cái cạch trước mắt Hình NhịTrụ. Hình NhịTrụ hưng phấn nhìn tô mì. Cảba người, tìm khắp toàn thân cũng chỉcó chút đồ đáng giá, đủ đểđối lấy hai tô mì này.

    Chờđến khi bụng đã lưng lửng, tinh thần cũng phấn chấn hơn đôi chút, lúc này mới bắt đầu nói chuyện:

    - Tam... Biểu cữu, ta thấy rõ ràng, người kia nhất định là hắn.

    Dương Tam Sấu nhíu mày:

    - Ngươi chỉthấy qua hắn, còn ta đã từng nói chuyện với, làm sao không biết? Nếu như nói có người giống người thì cũng không thểnào giống đến mức đó được. Nhất định là hắn.

    Nhạc Minh đằng hắng một tiếng, hạgiọng:

    - Đại quản sự, chúng tôi nghe ngóng được, người ta gọi hắn là Ngải Phong, là Điển sử bổn huyện, chẳng những khác tên họ mà còn là một chức quan. Không có bằng chứng, sao khiến người khác tin tưởng?

    Dương Tam Sấu nhíu lông mày tht chặt:

    - Không có đạo ký, chẳng những tướng mạo ln phong thái giống người nọ như đúc, mà ngay cảthời gian đến huyện Hồ nhm chức cũng trùng nhau. Chẳng lẽ... là thứđồ giả? nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

    Câu này vừa bay khỏi miệng, Dương Tam Sấu càng hoảng sợ. Giảmạo mệnh quan triều đình, cái này không phải là diễn tuồng nha, không thểnào có chuyện như vy chứ?

    Nhạc Minh nói:

    - Không có khảnăng. Hơn nữa, chúng ta cũng không thấy Thủy Vũ.

    Gã nhìn hai bên, hạthấp giọng xuống thì thầm:

    - Không thấy Thủy Vũ đi cùng hắn.

    Dương Tam Sấu sờcằm, trầm ngâm một lát rồi nói:

    - Chúng ta đã hỏi qua mấy người dân rồi, nhưng tiếc là hoàn cảnh gia đình Ngải Điển sử như thế nào bọn họ cũng không biết. Hay là, chúng ta tìm hỏi người trong nha môn?

    Nhạc Minh vội vàng nói:

    - Đừng, đại quản gia không thấy người dân huyện Hồ yêu mến hắn như thế nào à? Nếu có kẻ nào đứng giữa đường hô lên hắn là giảcó khi sẽ bịđánh chết ngay lp tức. Người trong nha môn càng không phải nói. Bọn họ còn không thèm nghe lời huyện đại lão gia, đối với họ, chỉcó duy nhất cái tên họ Ngải này răm rắp nghe lời. Những người kia đang rất đắc ý, một khi đểbọn họ phát giác ý đồ của chúng ta khi đến đâu, sẽ tùy tiện tìm một tội danh tống chúng ta vào ngục.

    Dương Tam Sấu đau khổ:

    - Nhưng... đã tìm thấy người, chẳng lẽ chúng ta cứthế rồi bỏ đi. Không được. Nhất định phải làm cho rõ ràng. Đến cuối cùng, hắn có phải là người mà chúng ta đang tìm kiếm hay không?

    Hình NhịTrụ nghe xong, sắc mặt lp tức trở nên nghiêm trọng. Dương Tam Sấu liếc nhìn gã hỏi:

    - Ngươi có gì muốn nói?

    Hình NhịTrụ nói:

    - Đúng vy. Biểu cữu, bữa cơm sau chúng ta còn chưa có manh mối, nếu ở lại huyện Hồ thì tìm kiếm hắn thì lấy gì ăn?

    - Ngươi...

    Dương Tam Sấu tức gin vô cùng, giơ đũa lên, ngm lại thấy không ổn lại hn hn buông đũa, mắng:

    - Cái đầu heo nhà ngươi chỉbiết ăn và ăn.

    Hình NhịTrụ liếm môi một cái:

    - Biểu cữu, người ta nói đúng thực tế mà.

    Dương Tam Sấu không thểnhịn được nữa, quất cái đũa xuống.

    Trong khi ba người ngồi xổm trên chiếc băng ghế nhỏ bàn bạc xem có cách nào xác minh chân thân Diệp Tiểu Thiên, thì trong cái sân chất đầy da heo da dê khuất sâu trong tiệm thịt kho, trong một căn phòng hôi thối cht chội, Tề Mộc sắc mặt âm trầm nghe thuộc hạbáo cáo.

    Ai ngờtới đường đường Tề đại lão gia lại phải ở một nơi như vy. Nhưng cũng có mấy người nhớ rằng năm đó, Tề Mộc làm phu xe đường dài, cũng từng phải sống cuộc sống khổ cực như vy. Sau khi lão phát đạt, tuy rằng cực kỳ sung sướng nhưng không có nghĩa khi cần thiết lão không thểsống cuộc sống khổ cực đó.

    Nghe thuộc hạnói xong, Tề Mộc cắn răng nghiến lợi:

    - May mắn ta tính toán từ sớm, tiểu tử này đúng là không từ thủ đoạn nào, rõ ràng git dây Hoa Vân Phi giá họa cho ta. Nếu như ta bịhắn bắt, lại bịép cung như thế thì đúng là hết đường chối cãi rồi.

    Người đối diện thấp giọng nói:

    - Bọn họ phái người canh gác bốn phía cửa thành, giống như là phòng ngừa đại gia ngài ra khỏi thành. Nhưng chẳng hiểu vì sao, Điển sử kia đột nhiên hạlệnh hủy bỏ việc canh gác, hôm nay bốn cửa thành thông suốt, có thểtùy ý xuất nhp rồi. Thuộc hạcho rằng, trong đó tất có điểm kỳ quặc.

    Tề Mộc nheo mắt lại:

    - Ừm, cái thằng này mặc dù điên khùng nhưng tâm tư kín đáo, làm việc khác thường. Hắn làm như vy nhất định là có mưu mô quỷ kế, chỉcó điều, đến tột cùng là hắn muốn làm gì?

    Tề Mộc nhíu mày suy tư nửa ngày, vn không tìm ra đâu mối, trong lòng bất an:

    - Không được, gọi Phạm Lôi đến đây, ta phải rời khỏi thịtrấn.

    Người đối diện đứng lên:

    - Đại gia định đi lúc nào? Ta lp tức sắp xếp.

    Tề Mộc lắc đầu:

    - Không! Nhất thời vn cứở đây, chống cự hai ngày, xem tình hình thế nào đã, nếu đi, thì cũng đợi đến khi bọn họ người thì kiệt sức ngựa hết hơi mới đi.

    Trong khi Tề Mộc và thủ hạbàn bạc chuyện rời khỏi huyện Hồ, Dương Tam Sấu và hai tùy tùng bấn loạn không biết nên ở lại hay về Tĩnh Châu, Diệp Tiểu Thiên đã về tới huyện nha. Hắn trở lại Thiêm Áp phòng, một mình suy tư tht lâu rồi gọi Lý Vân Thông vào.

    Lý Vân Thông thấy người trong Thiêm Áp phòng đều bịđuổi ra ngoài, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, chắp tay nói với Diệp Tiểu Thiên:

    - Không biết đại nhân có gì phân phó?

    Diệp Tiểu Thiên nhìn y, nói thẳng:

    - Ta có một việc bất hợp pháp muốn ngươi làm, không biết ngươi có bằng lòng không?


Thanks 

Nguồn: tunghoanh.com/da-thien-tu/quyen-3-chuong-45-6Xpbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận