Dị Giới Thú Y Chương 12 0: Những ngày không có tiền

Dị giới Thú Y
Tác giả : Du Tạc Bao Tử

Quyển 3: Cuộc sống hạnh phúc của thú y
Chương 120: Những ngày không có tiền

Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu




Dong binh đoàn? Sở Thiên sáng mắt lên, nghe có vẻ sẽ kiếm được tiền đây. “Ta tham gia!”

“Vậy được, sau này ngươi gọi ta là đoàn trưởng.” Lạc Khắc hài lòng gật đầu, rồi không kiêng nể gì hỏi Chu Lệ Á: “Tên tiểu tử này có đáng tin không vậy?”

“Ông nói hắn cũng không phải người xấu!” Chu Lệ Á phản bác: “Huynh dám nghi ngờ lời của ông sao? Với cả đêm qua mấy chục người cũng không bắt được hắn, nhất định hắn là một đạo tặc có bản lĩnh!”

Ặc, lão tử thành đạo tặc hồi nào vậy? Đang định phản bác lại thì bị Lạc Khắc chen vào, “Tiểu tử, từ hôm nay ngươi là thủ lĩnh đạo tặc của binh đoàn Cương Thiết Bào Hao!”



Nói xong, không để Sở Thiên nói lời nào, Lạc Khắc và Chu Lệ Á chạy vào trong nhà. Nhưng đôi tai nhờ máu của Long hoàng mà trở nên đặc biệt thính vẫn nghe được hai huynh muội nói chuyện, “Anh à, sao lại để hắn làm chức vụ quan trọng như thế, liệu hắn có làm nổi không?”

“Chu Lệ Á, bé bé mồm thôi, kẻo hắn lại nghe thấy. Huynh cũng không muốn vậy đâu nhưng thực sự là ta không tìm được ai khác…”

Sở Thiên cảm thấy không còn hy vọng gì vào cái “tiền” đồ của mình nữa.


Tại thị trấn Ba Đặc gần thôn trang, hội nghị lần thứ nhất của binh đoàn Cương Thiết Bào Hao được triệu tập.

“E hèm!” Lạc Khắc ho hắng bắt đầu phát biểu, “Các huynh đệ đoàn viên thân mến, hôm nay, binh đoàn Cương Thiết Bào Hao của chúng ta chính thức thành lập!”

Tiếng vỗ tay lác đác rời rạc, toàn là của Chu Lệ Á. Còn Sở Thiên thì bế Tiểu Bạch gục đầu chán nản ngồi một bên. Còn các thành viên khác… chả buồn nhắc đến nữa! Cả cái binh đoàn có mỗi ba người!

“Huynh à, đừng nói dài dòng nữa..”

“Gọi ta là đoàn trưởng!” Lạc Khắc quát. Sau đó thì thấy nhột nhạt khi bị Chu Lệ Á nhìn với ánh mắt giận dữ. “À ừ, ta không nói dài dòng nữa, đúng rồi, Chu Lệ Á, ông không biết muội lén đến đây đấy chứ?”

“Muội để lại cho ông một bức thư rồi.” Chu Lệ Á cười, “Huynh yên tâm, đến khi ông biết thì muội đã là đoàn viên rồi.”

“Vậy thì tốt.” Lạc Khắc yên tâm, “Này, tiểu tử, ngươi nói gì đi chứ!”

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Ta không phải tên Tiểu tử, ta tên Phất Lạp Địch…”

“Thôi đi giùm ta cái, ngươi đừng có giả bộ nữa.” Lạc Khắc mất kiên nhẫn nói: “Từ khi danh tiếng Phất Lạp Địch Nặc điện hạ nổi khắp đại lục có không ít người đổi thành cái tên này rồi. Tiểu tử, mau nói tên thật cho bổn đoàn trưởng!”

“Ta tên Phất Lạp Địch Nặc!” Sở Thiên trừng mắt, tức giận nói: “Còn nữa, ta không phải đạo tặc, ta đây là Tế Tự!”

“Tế Tự? Ha ha..” hai huynh muội cùng bật cười, “Vậy người làm một ma pháp chữa bệnh cho chúng ta xem coi nào.”

“Thôi đi, ta làm đạo tặc vậy!” Sở Thiên đầu hàng, đừng nói đến ma pháp chữa bệnh, giờ Sở đại thiếu gia một chút ma lực cũng chả có.

“Thế là đúng!” Lạc Khắc vỗ vai Sở Thiên, “Sau này chăm chỉ làm việc! Giờ chúng ta đi đăng ký chính thức ở Dong binh Công hội trên thị trấn!”

Ba người đến Dong binh Công hội, nhưng lại lập tức lại chuyển sang Công hội đạo tặc, vì đạo tặc Sở thiên vẫn chưa có đẳng cấp chức nghiệp, không thể đăng ký làm dong binh.

Lạc Khắc xót xa bỏ ra một ngân tệ để Sở Thiên thi.

Năng lực đạo tặc cấp thấp yêu cầu rất đơn giản, chỉ có tốc độ, thị lực và khả năng lẩn trốn. Điều này đối với Sở Thiên hiện nay chẳng có trở ngại gì. Dưới sự trợ giúp của máu Long hoàng, Sở Thiên chớp mắt đã chạy hết cự ly một trăm mét, khoảng cách hơn trăm mét cũng nhìn rõ mồn một. Còn về khả năng lẩn trốn, Sở Thiên càng khiến cho tên đạo tặc kiểm tra mình kinh ngạc.
truyện copy từ tunghoanh.com
“Trời ơi, thật hoàn hảo!” tên đạo tắc ấy thốt lên, “Kỹ thuật ẩn nấp của tiên sinh đây thật hoàn mỹ, tôi là đạo tặc trung cấp cũng không phát hiện được hơi thở của tiên sinh!”

Vớ vẩn! Sở Thiên thầm nghĩ, lão tử vốn dĩ không có ma pháp và đấu khí! Đừng nói tên đạo tặc ngươi, ngay Long hoàng cũng không phát hiện ra hơi thở của lão tử.

“Thế này đi, tiên sinh, tôi trực tiếp cấp cho tiên sinh chứng nhận đạo tặc cấp thấp cấp ba.” Nói rồi hắn dừng lại một chút, hỏi: “Tiên sinh có muốn thi chứng nhận cấp bốn? Chỉ cần thi thuật ám sát trên đất bùn và kỹ thuật trộm cắp là được. Dựa vào khả năng ẩn nấp của tiên sinh chắc sẽ dễ dàng qua thôi.”

“Sau này hãy tính đi!” không đợi Sở Thiên từ chối, Chu Lệ Á nói luôn, “Chúng tôi hết tiền rồi.”

“Ồ, thật là tiếc!”

Ba người ảo não đi ra từ Công hội đạo tặc, rồi cuối cùng cũng đăng ký được thành dong binh. Suốt đường về Lạc Khắc vẫn còn trách Chu Lệ Á: “Sao muội lại nói thẳng ra như thế? Đúng là chúng ta hết tiền nhưng nói ra thật là mất mặt!”

“Đứng lại!” vừa ra khỏi Công hội, Sở Thiên đã bị gọi lại, “Ngươi tên Phất Lạp Địch Nặc?”

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!” Sở Thiên nheo mắt cười, vì trước mắt có mười mấy hảo hán, trong tay còn cầm vũ khí, “A a, các ngươi tìm nhầm người rồi.”

“Này, sao ngươi lại nói dối?” Chu Lệ Á không hiểu nhìn Sở Thiên.

“Chu Lệ Á!” Lạc Khắc cũng thấy điều gì đó không đúng, liền bịt miệng muội muội lại, “Hà hà, các vị, muội muội tôi đùa thôi, tiểu tử này không phải tên Phất Lạp Địch Nặc.”

”Ha ha ha…” tên đứng đầu cười lớn, “Lúc nãy các ngươi đăng ký ta nhìn thấy hắn dùng cái tên Phất Lạp Địch Nặc.”

“Hì hì..” Sở Thiên cười giả lả, “Hiện nay trên đại lúc có rất nhiều người tên Phất Lạp Địch Nặc, ta tên như vậy cũng có gì lạ đâu!”

“Hừ, tất cả Tế Tự tên Phất Lạp Địch Nặc đều đáng chết! Huynh đệ, xông lên!”

“Ai dám?” Lạc Khắc giơ kiếm chắn trước mặt Sở Thiên, “Hắn là người của ta ai dám ra tay?”

“Chỉ có cái binh đoàn bé tẹo các ngươi? Ha ha ha…. chỉ dựa vào tên kiếm sỹ cấp ba ngươi?” rõ ràng là Lạc Khắc không được coi ra gì.

“Đợi đã!” Sở Thiên vòng qua người Lạc Khắc, nói với tên đạo tặc: “Ngươi đang tìm Tế Tự tên Phất Lạp Địch Nặc à? Hà hà, ngươi tìm nhầm người rồi, tuy ta tên Phất La Địch Nặc thật nhưng ta là đạo tặc!” nói rồi Sở Thiên lấy ra chứng nhận đạo tặc vừa nhận được.

“Đại ca, khách hàng chỉ bảo giết Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc, tên đạo tặc này bỏ qua đi!” một tên khác không muốn phí thời gian với Sở Thiên nữa. “Thị trấn vẫn còn một Tế Tự tên Phất Lạp Địch Nặc!”

“Hừ!” tên thủ lĩnh lấy một bức vẽ, nhìn Sở Thiên hồi lâu rồi nói: “Chúng ta đi!”

Bọn người đó đi hết, Sở Thiên thở phào, may mà ta đã thay quần áo, đổi kiểu tóc, không thì phiền to.

“Huynh, sao bọn chúng lại muốn tìm Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc?” Chu Lệ Á thắc mắc.

“Ta cũng không biết. Đúng rồi tiểu tử, sau này ngươi đừng có dùng tên Phất Lạp Địch Nặc nữa.” Lạc Khắc đến bên Sở Thiên, “Nghe nói từ hôm qua đã có rất nhiều Tế Tự có tên này bị giết đấy.”

“A a, ta không dám dùng nữa đâu.” Sở Thiên ra vẻ sợ hãi nói: “Sau này mọi người cứ gọi ta là An Địch!” tìm đại một cái tên, Sở Thiên bắt đầu suy nghĩ, khốn nạn, ông mới vượt không gian được hai ngày đã có người muốn giết Tế Tự tên Phất Lạp Địch Nặc rồi.

Rõ ràng là chuyện này nhằm vào Sở Thiên, nhưng ai muốn giết hắn đây? Nước Lôi Tư? Vùng này ở phía Tây đại lục, chúng vẫn chưa có đủ sức ảnh hưởng đến mức trong hai ngày đã kiểm soát được tình hình ở nơi cách xa vạn dặm. A Cổ Lạp Sơn và Hồng Nguyệt Thành? Cũng không thể nào, chúng còn cần Sở Thiên giúp mà. Người khác thì sao? Nghĩ nửa ngày trời Sở Thiên cũng không nghĩ ra được ai lại muốn giết mình.

“Giết người~~” một tiếng kêu thảm thiết vang lên, “Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc trên thị trấn bị giết rồi…”

Nguồn: tunghoanh.com/di-gioi-thu-y/quyen-3-chuong-120-rtlaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận